- Mai Mai Ben Nhau Chap 21

Tùy Chỉnh

Chapter21

Việt Nam

Từ ngày biết Hải Ngọc đi Thụy sĩ cho đến giờ Hoài Thơ càng buồn hơn. Cô nhớ Hải Ngọc thật nhiều. Hoài Thơ muốn hỏi Phong Thiên số điện thoại của Hải Ngọc bên Thụy Sĩ nhưng rồi cô bỏ ý định đó đi. Cô không muốn phải trả lời những câu hỏi của Phong Thiên và cũng không muốn làm phiền Hải Ngọc trong lúc này. Nhưng nhất định cô phải hỏi cho bằng được lý do vì sao Hải Ngọc lại như vậy. Cô không tin Hải Ngọc dễ dàng nói yêu rồi dễ dàng bỏ cô như vậy. Đã lâu rồi Hoài Thơ không đến công ty. Cô hứa với Khiết San là sẽ nhập công ty của cô vào công ty của Khiết San, nhưng đến bây giờ cô cũng chưa làm nửa. Cô giao luôn công ty cho chú Khanh lo. Chú là người bạn rất lâu năm của ba cô và cũng là người cô tin tưởng nhất. Hoài Thơ ngồi nghĩ lung tung không hay Khiết San đang ở phía sau lưng của mình.

Hoài Thơ nhìn Khiết San nói

-Mặt trời lặn rồi chị thấy không?

Khiết San gật đầu, nhìn Hoài Thơ một lúc rồi Khiết San đứng dậy, cô cầm tay Hoài Thơ

-Chúng ta ra ngoài một chút.

Hoài Thơ nhìn Khiết San hỏi

-Chúng ta đi đâu?

Khiết San lắc đầu trả lời

-Bí mật.

Hoài Thơ lưỡng lự như không muốn đi, Khiết San lắc lắc cánh tay Hoài Thơ năn nỉ

-Em ở trong nhà nguyên ngày rồi, cũng đến lúc chúng ta ra ngoài cho thoáng mát một chút.

Hoài Thơ mỉm cười gật đầu. Nụ cười của cô thật buồn. Khiết San ôm Hoài Thơ vào lòng, mùi hương từ tóc của Hoài Thơ thoang thoảng làm Khiết San thấy dễ chịu. Khiết San thì thầm vào tai Hoài Thơ

-Cho chị một ít thời gian Thơ nhé. Chị sẽ xoa dịu vết thương trong lòng em.

Hoài Thơ không nói gì. Cô chỉ yên lặng. Cô cũng hy vọng Khiết san có thể chữa lành vết thương trong lòng của cô. Mặc dù không biết được hay không nhưng giờ phút này trong vòng tay Khiết San, Hoài Thơ cảm thấy bình yên.

Khiết San chở Hoài Thơ đến quán ăn của bạn cô. Nơi mà cô và Hoài Thơ ăn lần đầu tiên. Uyên Thy thấy Khiết San và Hoài Thơ thì mừng rỡ.

Ăn xong Khiết San đưa Hoài Thơ đến nơi mà cô nói là "bí mật" đó. Hoài Thơ cũng không biết Khiết San sẽ đưa mình đi đâu, nhưng cô biết mình đã ra khỏi Sài Gòn rồi. Khiết San dừng xe dưới một ngọn đồi. Cô đi qua mở cửa xe cho Hoài Thơ

-Chúng ta đến rồi.

Hoài Thơ bước ra nhìn xung quanh. Cô thấy sợ sợ vì không thấy ai cả, chỉ toàn cây cối, Hoài Thơ nắm tay Khiết San

-Chúng ta về đi. Nơi này không an toàn đâu.

Khiết San bật cười, Cô nắm chặt bàn tay Hoài Thơ

-Có chị mà, em đừng lo. Chúng ta đi thôi. Khiết San kéo Hoài Thơ leo lên đồi. Khi lên đến đỉnh đồi, Hoài Thơ mới nhìn xung quanh. Cảnh vật ở đây làm cô ngạc nhiên, Nó thật là đẹp. Cô có thể nhìn thấy đèn ở thành phố. Khiết San chỉ lên bầu trời và Hoài Thơ ngước lên nhìn. Cô mở tròn mắt. Nhiều ngôi sao quá. Cô chưa bao giờ thấy nhiều ngôi sao sáng đến như vậy. Khiết San nói nhỏ vào tai cô

-Ở thành phố không thể nhìn được đâu, em thấy đẹp không?

Hoài Thơ gật đầu. Khiết San trải tấm khăn ra và kêu Hoài Thơ ngồi xuống. Có vài con đom đóm bay qua mặt Hoài Thơ. Cô mỉm cười. Khiết San quay lại và thấy nụ cười trên môi Hoài Thơ, lòng cô nghe ấm áp. Cô đang bước 1 bước đầu tiên và đã thành công. Cô hy vọng những bước tiếp theo sẽ không làm cô thất vọng. Hoài Thơ chỉ ngôi sao sáng nhất trên bầu trời

-Ngôi sao đó là sáng nhất.

Khiết San gật đầu nói

-Ngôi sao sáng nhất đó là em.

Hoài Thơ quay lại nhìn Khiết San

-Sao chị biết?

Khiết San mỉm cười nhìn lên bầu trời và nói

-Vì ngôi sao mờ nhất ở gần ngôi sao sáng nhất là chị. Ngôi sao sáng nhất đó là em. Chị sẽ luôn ở bên em để cho em tỏa sáng. Em hãy nhớ điều đó Hoài Thơ nhé.

Hoài Thơ vẫn không rời mắt khỏi Khiết San. Cô không ngờ Khiết San yêu mình đến như vậy. Cô cảm thấy có lỗi với Khiết San thật nhiều. Khiết San nhìn Hoài Thơ, cô cầm tay Hoài Thơ và đặc vào đó 1 nụ hôn

-Chị cần em vui.

Nước mắt Hoài Thơ tự dưng chảy dài. Nếu Hải Ngọc yêu cô bằng một nửa Khiết San yêu cô thì hay biết mấy. Một người làm cô đau khổ, còn một người cô lại làm người đó đau khổ.

-Em xin lỗi chị Khiết San, em thật ích kỷ, những lúc đau buồn em mới đến bên chị, em thật là tệ.

Khiết San lắc đầu, cô lau những giọt nước mắt trên má Hoài Thơ

-Không, chị cảm ơn em vì điều đó. Vì những lúc như vậy chị mới biết chị quan trọng với em như thế nào. Chị đã nói rồi, miễn Hoài Thơ của chị vui là đủ rồi.

Không đợi Hoài Thơ nói thêm, Khiết san nói với cô

-Em nhắm mắt lại đi. Đợi chị vài phút, không được mở mắt ra nhé.

Hoài Thơ gật đầu và cô nhắm mắt lại. Được vài phút thì Khiết San kêu cô mở mắt ra, khi cô mở mắt ra thì thấy Khiết San đang ở trước mặt mình

-Em coi nè Hoài Thơ.

Khiết San vừa nói vừa mở bàn tay của mình ra. Trong đó có vài con đom đóm do Khiết San bắt được. Khiết San nói với Hoài Thơ

-Cho dù ở hoàn cảnh nào những chú đom đóm này cũng tỏa sáng. Em thấy không?

Rồi Khiết San thả những chú đom đóm đó đi. Cô quay sang nói tiếp với Hoài Thơ

-Em hãy tỏa sang như vậy Hoài Thơ nhé. Đôi lúc trong cuộc sống của em, có những người đặt để em trong bàn tay của họ. Nhưng em hãy luôn tỏa sáng, rồi một lúc nào đó em sẽ được bay cao.

Hoài Thơ gật đầu. Cô ôm chặt Khiết San. Ngã đầu lên vai khiết San cô nói

-Em sẽ làm như vậy, chị tin em đi.

Khiết San vỗ vỗ vào lưng Hoài Thơ

-Chị lúc nào cũng tin em.

Hoài Thơ và Khiết san ngồi một lúc nửa rồi cả hai cùng về. Tâm trạng của Hoài Thơ cũng đã ổn rồi. Cô phải đứng dậy thôi. Còn nhiều việc cô cần phải lo và còn rất nhiều người mong đợi ở nơi cô. Hoài Thơ nhìn sang Khiết San, cô tìm tay Khiết San và nắm chặt. Hoài Thơ thì thầm trong lòng

"Em sẽ không làm chị thất vọng đâu"