- Mai Mai Ben Nhau Chap 28

Tùy Chỉnh

Chapter 28

Hải Ngọc chạy ngay đến bệnh viện khi bác sĩ Tuấn gọi điện cho cô. Thấy cô, bác sĩ Tuấn kêu vào phòng ông nói chuyện

- Con ngồi đi Hải Ngọc.

Hải Ngọc ngồi xuống, bác sĩ Tuấn nói thật chậm rãi

- Con cho ta biết, có điều gì con giấu ta phải không?

Hải Ngọc nhìn bác sĩ Tuấn, cô không hiểu ông đang hỏi điều gì.

- Con không hiểu, không phải bác sĩ nói là chú Thái đã tỉnh dậy rồi sao?

Bác sĩ Tuấn gật đầu

- Đúng là ông ấy đã tỉnh rồi, nhưng có người muốn ám sát ông ta. Cũng may cô y tá vào đúng lúc, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Và một điều đáng tiếc là người đó đã chạy thoát.

Hải Ngọc giật mình đứng dậy

- Chú ấy không sao chứ?

Bác sĩ Tuấn khoát tay

- Ông ấy không sao, nhưng ta cũng có lỗi một phần là đã để người lạ vào như vậy.

Hải Ngọc đi đến bên ông, giọng cô thành khẩn

- Con có việc muốn nhờ bác được không?

Bác sĩ Tuấn nhướn mày nhìn Hải Ngọc, rồi ông gật đầu

- Nếu trong khả năng của ta.

Hải Ngọc nắm chặt tay mình.

- Cho chú ấy ra viện sớm, con cần phải đem chú ấy ra khỏi đây. Nơi đây không an toàn nữa rồi. Khi gia đình chú ấy hỏi, nói rằng chú ấy cần phải tĩnh dưỡng, không ai được vào kể cả thân nhân.

Bác sĩ Tuấn mở mắt thật lớn nhìn Hải Ngọc, ông nghĩ mình đã nghe lầm. Hải Ngọc nói tiếp:

- Con biết điều con xin thật vô lý, nhưng con rất cần sự giúp đỡ của bác. Con biết gia đình chú ấy sẽ làm khó và tra hỏi bác, nhưng bác hãy tin con. Giúp con lần này được không?

Bác sĩ Tuấn thở dài, ông quá rành tính Hải Ngọc vì cô là đứa con gái duy nhất của người bạn thân ông, với lại ông biết nếu không giúp, Hải Ngọc cũng sẽ tìm cách đưa ông Thái đi, luc ấy càng rắc rối.

- Thôi được rồi, ta sẽ tìm cách giải thích với gia đình ông ấy, con cứ làm việc của chính mình đi, nhưng sau đó ta cần một lời giải thích từ con.

-

Hải Ngọc hiểu ông muốn nói điều gì nên cô giật đầu. Hải Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho Thuận

- Chúng ta phải thay đổi kế họach thôi. Anh lái xe đến bệnh viện thật mau. Chúng ta cần phải đưa chú ấy đi trong hôm nay.

Hải Ngọc nói rồi cụp máy, cô đi thẳng vào trong phòng ông Thái đang nằm. Nghe tiếng động, ông Thái mở mắt ra. Thấy Hải Ngọc, ông thở phào. Hải Ngọc đi lại và nói với ông.

- Chúng ta cần phải ra khỏi đay. Nơi này không an toàn nữa rồi.

Hải Ngọc đỡ ông Thái ngồi dậy, lúc đó Thuận cùng vài người thanh niên nữa tới. Họ mặc toàn đồ bác sĩ và đeo khẩu trang hết. Dìu ông Thái nằm lên xe đẩy rồi lấy khăn che mặt ông Thái lại, họ bắt đầu di chuyển ra xe. Hải Ngọc không đi cùng với họ. Cô đi ra xe từ cửa trước của bệnh viện, còn Thuận đưa ông Thái đi từ cửa sau. Khi mọi người vào xe hết, Hải Ngọc quay sang nói với Thuận:

- Chúng ta đi Tây Nguyên.

Ông Thái nghe Hải Ngọc nói vậy liền hỏi:

- Tại sao chúng ta lại đi Tây Nguyên?

Hải Ngọc ra sau ngồi với ông Thái, để phía trước cho Thuận và Lâm ngồi. Cô đóng cánh cửa sổ để phía trước không nghe cô và ông Thái nói.

- Trên đó an toàn hơn. Con có một người bà con trên đó. Chú nên ở với cô ấy một thời gian.

Ông Thái im lặng không hỏi nữa. Hải Ngọc lấy điện thoại ra gọi cho bà Hảo. Bà mừng rỡ khi nghe giọng Hải Ngọc.

- Hải Ngọc khỏe không con?

- Dạ thưa mẹ con khỏe. Con chỉ muốn xin mẹ một chuyện, có được không?

- Con nói đi.

- Con có một chú cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi. Con muốn xin mẹ cho chú ấy ở một thời gian.

Bà Hảo suy nghĩ một lúc rồi trả lời

- Được rồi, chừng nào chú ấy tới?

- Dạ sáng hôm sau.

- Con có đi cùng không?

- Dạ thưa có, con đang đi cùng chú ấy. Con sẽ giải thích sau với mẹ nhiều hơn khi chúng ta gặp nhau.

- Mẹ hiểu rồi, con đi cẩn thận.

-

Hải Ngọc cúp máy với bà Hảo xong ông Thái nắm tay Hải Ngọc hỏi.

- Họ vẫn khỏe chứ?

Hải Ngọc hiểu "họ" mà ông Thái ám chỉ là ai nên cô gật đầu.

- Họ vẫn khỏe, nhưng rất buồn vì tình trạng của chú.

Ông Thái thở dài:

- Ta luôn là gánh nặng của họ.

Hải Ngọc siết chặt tay ông.

- Chú đừng lo quá, rồi họ sẽ hiểu thôi. Mọi thứ chú làm đều là vì họ mà.

Ông nhìn Hải Ngọc như cảm ơn, rồi ông nói tiếp.

- Ta cũng thật có lỗi với con, Hải Ngọc. Ta nợ con rất nhiều.

Hải Ngọc cười buồn.

- Chú đừng nghĩ ngợi nữa. Bây giờ sức khỏe của chú là quan trọng nhất.

Rồi Hải Ngọc hỏi ông:

- Tại sao chú lại muốn giấu Hoài Thơ? Biết đâu Hoài Thơ biết về chú thì em ấy sẽ đỡ lo lắng hơn.

Ông Thái trả lời:

- Thật tình chú cũng không muốn giấu con bé, nhưng chú không muốn Hoài Thơ biết quá nhiều chuyện. Con bé vừa mới lấy chồng. Chú muốn cho Hoài Thơ có một cuộc sống bình thường.

Hải Ngọc cắn môi.

- Nhưng con sợ Hoài Thơ sẽ bị tổn thương.

Ông Thái im lặng một hồi rồi nói tiếp:

- Ta biết ta kêu con giấu Hoài Thơ về chuyện này có thể làm con bé ghét con. Nhưng ta không còn cách khác Hải Ngọc à. Khi ta đến tìm con, mong con giúp đỡ, ta biết ta đã cầu xin điều không công bằng với con. Những hiểu lầm mà con phải chịu, ta hi vọng một ngày nào đó chính ta sẽ giải thích cho họ hiểu. Con không buồn ta chứ?

Hải Ngọc mỉm cười trấn an ông Thái.

- Chú đừng lo, thật ra Hoài Thơ rất hiểu chuyện. Em ấy cũng không nghĩ rằng chú đã chết và ra sức tìm cho được chú. Nếu lần này chú không nhập viện, con nghĩ có lẽ Hoài Thơ sẽ bán cả công ty của chú chỉ để tìm ra chú thôi.

Ông Thái bật cười.

- Nó là như vậy đó, nên có những chuyện để tình cảm cao quá sẽ không thành công được.

Hải Ngọc hiểu những điều ông Thái muốn nói là cô cũng biết vì sao ông đến tìm cô. Hải Ngọc nhắm mắt lại. Từ lúc cô nhận lời giúp ông Thái cô cũng biết mình đang làm gì. Hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi. Ông Thái nắm bàn tay Hải Ngọc rồi cũng nhắm mắt lại.

Đến Tây Nguyên, Thuận và Lâm đưa ông Thái vào trong. Bà Hảo đã đi chợ từ lúc sang nên không có nhà. Hải Ngọc nói vài câu với Thuận rồi cô đưa tiền cho anh. Đợi hai người đó đi rồi, cô đi vào trong phòng ông Thái. Cô đi lại bên ông nhưng thấy ông vẫn đang ngủ nên Hải Ngọc đóng cửa đi ra ngoài. Lúc đó bà Hảo cũng vừa về tới. Hải Ngọc chạy lại ôm chầm lấy bà.

- Con nhớ mẹ quá.

Bà mắng yêu:

- Nói nhớ mà cô có về thăm mẹ đâu.

Hải Ngọc nũng nịu

- Con bận quá nên không về thăm mẹ thường xuyên được. Chứ lúc nào con cũng nhớ mẹ.

Nói xong cô lấy cái giỏ từ trên tay của bà và đem xuống bếp

- Để con giúp mẹ.

Bà Hảo mỉm cười. Không ngờ giấc mơ mà bà từng mơ ước giờ đang trở thành hiện thực. Bà đã cố sức mình để tìm tung tích Hải Ngọc. Đến khi tưởng rằng không còn hy vọng nữa thì cô lại tìm đến bà. Bà nói thầm

"Trân à, chị sẽ thay em chăm sóc Hải Ngọc thật tốt, em đừng lo nhé"

Bà đi lại bên Hải Ngọc. Cả hai cùng nấu ăn với nhau. Lâu lâu lại có tiếng cười. Nấu xong rồi, Hải Ngọc dọn đồ ăn lên bàn. Bà Hảo hỏi cô:

- Ông ấy ăn chung với chúng ta chứ?

Hải Ngọc vừa lấy đồ ăn vừa trả lời

- Chú ấy còn yếu lắm. Để con đem đồ ăn vào cho chú ấy.

Cô bỏ đồ ăn lên cái khay rồi đem vào phòng. Lúc này ông Thái cũng đã dậy rồi, ông đang nằm nghỉ. Thấy cô, ông ngồi dậy

- Cực cho con quá Hải Ngọc. Chú ra ngoài ăn được.

Hải Ngọc bỏ đồ ăn xuống bàn rồi để gần lại cho ông

- Chú chưa đi lại được nhiều lắm. Vết thương vẫn chưa lành hẳn, mấy chuyện này không quá cực, chú đừng lo.

Ông Thái cầm đũa lên. Hôm qua đến giờ ông cũng không ăn được nhiều, nên bây giờ rất đói. Hải Ngọc đứng dậy đi ra ngoài.

- Chú ăn ngon miệng.

Ông Thái gọi lại

- Hải Ngọc, con cảm ơn cô con giúp chú, thật ngại quá khi không ra chào bà ấy được.

Hải Ngọc gật đầu mỉm cười rồi đi ra ngoài. Cô đến bên bàn ăn nơi bà Hảo đang ngồi đợi. Bà Hảo đưa đũa cho cô.

- Con mời mẹ.

Bà gắp miếng cá vào chén Hải Ngọc

-Con ăn đi.

Ăn xong, Hải Ngọc dành rửa chén, bà Hảo đi vào phòng ông Thái. Bà vừa mở cửa thì ông Thái cũng đang định bước xuống giường. Bà định lại gần giúp ông, nhưng khi hai ánh mắt gặp nhau, họ đều sững sờ. Bà Hảo la lên:

- Là ông.

Nghe tiếng của bà Hảo, Hải Ngọc từ ngoài chạy vào.

- Mẹ à, có chuyện gì vậy ?

Bà Hảo nhìn Hải Ngọc, bà khoát tay.

- Không được, mẹ không chấp nhận ông ta trong căn nhà này. Con đưa ông ta đi gấp đi.

Hải Ngọc nhìn ông Thái, ông lắc đầu rồi thở dài.

- Đưa ta ra khách sạn đi.

Hải Ngọc đi lại bên bà Hảo

- Mẹ có thể cho con biết chuyện gì không?

Bà Hảo giận dữ nhìn cô

- Con có biết ông ta là ai không?

Hải Ngọc gật đầu. Bà Hảo tiếp

- Vậy sao con còn đưa ông ta đến đây?

Hải Ngọc nhìn ông Thái rồi nói

-Con xin lỗi mẹ.

Bà Hảo nhìn Hải Ngọc rồi bà bỏ ra ngoài. Hải Ngọc định đi theo, nhưng ông Thái kêu cô lại. Nhìn vào mắt cô, ông hỏi

- Con đã biết tất cả?

Hải Ngọc gật đầu. Ông hỏi tiếp

- Từ khi nào vậy, Hải Ngọc?

Cô đi lại bên ông

- Cũng mới đây thôi. Sau khi con nhận lời giúp chú.

Ông Thái chậc lưỡi.

- Thì ra là vạy? Con có hận gia đình ta không?

Hải Ngọc nắm chặt bàn tay của mình. Cô không trả lời câu hỏi của ông, cô hỏi lại .

- Còn chú? Chú biết từ khi nào? Con nghĩ là trước khi chú đến tìm con nhờ giúp đỡ chứ, có phải không?

Ông Thái chỉ chiếc ghế cho Hải Ngọc ngồi xuống.

- Đúng vậy. Ta đã biết từ lâu rồi. Ta nghĩ đến lúc ta kể cho con nghe tất cả rồi.

Ông Thái bắt đầu chìm về quá khứ. Giọng ông thật đều

- Lúc ta gặp mẹ con cũng chính là ngày cưới của họ. Ta được gia đình cho đi du học nên cũng không biết quá nhiều về cuộc tình của ba mẹ con. Khi nhe tin anh trai mình sắp lấy vợ, ta rất vui mừng. Ta về dự đám cưới rồi định sẽ ở lại Việt Nam một năm. Vài ngày sau, khi họ đi hưởng tuần trăng mật về, ba con đã đến tìm ta. Anh ấy đã uống rất nhiều rượu. Và khi rượu vào thì lời ra, anh đã kể hết chuyện của họ cho ta. Đau long vì chuyện của họ, nhưng ta cũng không làm gì được. Ta có khuyên anh ấy hãy bỏ qua tất cả và sống hạnh phúc với mẹ con. Nhưng chuyện của họ ngày càng tệ. Anh ấy đã trở thành một người khác. Suốt ngày uống rượu rồi về đánh vợ. Gia đình ta không biết chuyện đó, và cho đến khi biết được thì mẹ con lại bỏ đi rồi. Chúng tôi cố gắng tìm mẹ con khắp nơi, nhưng tìm không được.

Ông Thái thở dài rồi kể tiếp

- Trong thời gian ấy, ba con rất đau khổ. Sự hối hận đấy với vợ anh ấy. Ba con tự hứa với mình khi tìm được mẹ con rồi sẽ nói lời xin lỗi và mong làm lại từ đầu. Nhưng mọi thứ không như anh ấy muốn. Gia đình bên ngoại con cũng làm lớn chuyện. Ta hiểu được vì sao họ làm như vậy. Cho đến khi tìm được mẹ con thì bà ấy đã chết rồi và đã có con với chú Hải. Đau đớn quá nên ba con đã bỏ ra nước ngoài sinh sống. Lúc đầu ta nhìn thấy con, ta đã nghĩ rằng con không phải là con của chú Hải. Ta có lối suy nghĩ đó một phần vì con quá giống anh trai ta và một phần vì ta tin vào con người của chú Hải. Chú luôn có trách nhiệm với những gì mình làm. Nếu thật sự mẹ con mang con của chú ấy thì chú ấy sẽ không bao giờ để mẹ con đau khổ như vậy. Càng nhìn con ta càng thấy được sự thân thiết mà chỉ có tình cảm máu mủ mới có. Ta tin rằng con chính là con của anh trai ta. Nhưng có hỏi gì đi nữa, chú Hải vẫn khẳng định rằng con chính là con của chú ấy. Ông ngoại con cũng rất tức giận khi biết chú Hải đã để mẹ con bệnh mà chết. Cho đến khi con được 15 tuổi. Chắc con vẫn còn nhớ lần con bị đụng xe chứ. Con đã mất máu rất nhiều. Lúc đó chú Hải sợ con có chuyện nên đã gọi cho gia đình ta và cả bên ngoại con nữa. Lúc đó ba con cũng vừa ở nước ngoài về. Chú Hải chỉ nói cho ta và anh ấy biết con chính là con của anh ấy. Anh ấy rất mừng, và nhờ máu của anh ấy mà con qua được khỏi cơn nguy hiểm. Cả ba người chúng tôi ngồi lại nói chuyện với nhau về con. Và chú Hải mong rằng ta và ba con hãy giữ bí mật này vì không muốn ảnh hưởng đến đời sống của con. Chúng tôi biết cuộc sống của con không được vui vẻ như những đứa trẻ khác. Con trưởng thành quá nhiều so với lứa tuổi của con. Và vì con, chúng tôi đã đồng ý. Nhưng vài ngày sau, khi ba con đi thăm con ở bệnh viện, tình phụ tử đã làm anh ấy suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng anh ấy muốn cho con biết tất cả sự thật. Nhưng trên đường đến bệnh viện, ba con đã gặp tai nạn và sau đó đã bị mất trí nhớ, mắt cũng bị mù. Gia đình chúng tôi đã đem anh ấy ra nước ngoài chữa trị. Bây giờ anh ấy cũng đã dần có được trí nhớ lại và mắt đã được chữa khỏi. Anh ấy sẽ về nước sớm thôi. Con có thể tha thứ cho ba con không Hải Ngọc?

Nghe câu chuyện ông Thái kể xong mà Hải Ngọc không khỏi chua sót cho cuộc đời mẹ cô. Cô cười khẩy:

- Tha thứ? Ông ta đáng sao? Vậy thì kêu ông ấy trả lại tuổi thơ cho con, trả lại nước mắt mà con đã chảy. Kêu ông ta làm những cơn ác mộng hằng có trong mười mấy năm nay cùng những sự căm hận mà con đã dành cho người nuôi dưỡng con cho đến khi trưởng thành biến mất đi. Chú cũng hãy kêu ông ấy trả mẹ lại cho con. Những tháng năm không có tình yêu của mẹ, những khao khát một gia đình trọn vẹn, ông ta có cho con không? Ông ta chỉ cho con nỗi buồn, nỗi nhớ mẹ, nỗi khao khát được mẹ ôm vào long. Tất cả những đau khổ mà ông ta ban cho con, và ông ta sẽ không bao giờ lấy nó đi được. Con chỉ có một người cha và con họ Hoàng, con là Hoàng Hải Ngọc. Đứa con mà ông ấy đã ghê tởm và hành hạ mẹ nó khi nó vẫn còn trong bầu thai đã chết rồi. Ông ta đã nhẫn tâm đánh đập mẹ con để mẹ con phải ra đi và chết vì cơn bệnh. Chú nghĩ ông ấy đáng được tha thứ không?

Hải Ngọc nói rồi bỏ ra ngoài không màng đến tiếng gọi của ông Thái từ phía sau. Cô ôm mặt khóc ngất. Bao nhiêu năm uất ức trong lòng như được tuôn ra. Cô cắn chặt môi mình. Rồi có một vòng tay ôm lấy cô. Giọng bà Hảo dịu dàng

- Hãy khóc đi con gái, trước mặt mẹ, con hãy là Hải Ngọc thôi, dẹp bỏ sự cứng rằng ấy đi. Khóc trên vai mẹ đây này. Nó luôn dành cho con.

Nghe bà Hảo nói, Hải Ngọc càng khóc to hơn. Cô cần mẹ biết bao. Lúc nhỏ mỗi lần thấy ai đó được mẹ ôm vào lòng vỗ về, cô cũng muốn được như vậy. Những đứa trẻ được ba mình cõng trên vai, cô cũng ao ước được như vậy. Tuy ông Hải rất thương cô, nhưng ông cũng rất nghiêm khắc với cô và một phần vì ghét ông đã làm mẹ cô chết nên cô không bao giờ muốn đến gần ông. Mỗi lần nhìn thấy ba mẹ Phong Thiên cưng chiều Phong Thiên, Hải Ngọc luôn đi vào phòng, ôm lấy gối của mình vào lòng và khóc cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Nhiều đêm thức giấc vì những cơn ác mộng bởi cái chết của mẹ, Hải Ngọc rất thèm được một vòng tay ôm cô vào lòng. Nhưng không, Hải Ngọc luôn phải chống chọi một minh. Sự cô đơn luôn đi đôi với cô, và rồi Hải Ngọc hứa cô phải sống thật cứng rắn. Cô phải tự ôm lấy bản thân của mình và không cho phép mình yếu đuối. Nhưng tận sâu trong trái tim cô, Hải Ngọc thèm được như bây giờ, được bà Hảo ôm vào lòng.

- Mẹ à, con phải làm sao đây? Con không còn biết con là ai nữa.

Xoa nhẹ lưng Hải Ngọc, bà không biết nói gì để an ủi cô. Hải Ngọc nói trong tiếng nấc:

- Con đã yêu em gái họ của mình mẹ biết không? Con không thể nào xóa hình ảnh em ấy ra khỏi tâm trí và trái tim con. Con đã cố gắng lắm rồi, con thật mệt mỏi. Con biết mình cần phải thật sự cứng rắn để làm em ấy quên con, nhưng chính con không vượt qua được bản thân mình.

Bà Hảo ôm Hải Ngọc thật chặt, bà đau xót cho cô. Sự đau khổ mà Hải Ngọc chịu từ khi còn bé đến giờ đè quá nặng trên đôi vai cô. Bà dịu dàng nói:

- Hãy cố gắng vượt qua Hải Ngọc. Mẹ tin rằng con sẽ làm được, vì con gái của mẹ rất kiên trì. Đợi khi mọi thứ xong xuôi rồi, chúng ta sẽ là một gia đình. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con Hải Ngọc, mẹ hứa.

Hải Ngọc gật đầu, cô tin vào lời hứa đó. Nhưng lòng lại cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ mơ hồ.