- Mai Mai Ben Nhau Chap 39

Tùy Chỉnh

Chapter 39

Nói chuyện với mẹ mình xong, Hoài Thơ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Giấc ngủ của cô cũng ngon hơn nhưng niềm ân hận vẫn không nguôi trong lòng. Cô cảm thấy mình vô lý khi lại nổi giận với Hải Ngọc như vậy. Cô định bụng sáng mai sẽ làm gì đó để xin lỗi Hải Ngọc.

Sáng sớm, khi cô vừa bước ra cửa thì thấy xe Hải Ngọc đã ở đó đợi sẳn. Hải Ngọc đứng bên chiếc xe với cặp mắt kính đen che mắt, cô mặc chiếc quần jean màu xanh rách vài chổ ở đầu gối. Chiếc áo thun màu trắng làm Hải Ngọc trẻ trung hơn. Thấy Hải Ngọc, Hoài Thơ tròn mắt ngạc nhiên. Còn Hải Ngọc tháo mắt kính ra để trên đầu mình rồi mỉm cười thật tươi

-Chào buổi sáng tình yêu của chị. Đêm hôm qua em ngủ ngon không?

Hoài Thơ đi lại ôm chầm lấy Hải Ngọc

-Em xin lỗi Hải Ngọc. Hôm qua em vô cớ giận chị.

Hải Ngọc vỗ vào mông Hoài Thơ

-Khờ quá, có gì đâu phải xin lỗi.

Hoài Thơ liếc nhìn xung quanh rồi đánh vào tay Hải Ngọc

-Sáng sớm đã hư hỏng.

Hải Ngọc bật cười và mở cửa cho Hoài Thơ bước vào. Lái xe đi, Hoài Thơ chỉ đằng trước

-Đi lên một chút rồi rẽ phải, hôm nay em đãi chị ăn sáng.

Hải Ngọc đưa tay che chiếc miệng đang há ra của mình, cô giả vờ kinh ngạc

-Sướng vậy, hôm nay được Hoài Thơ mời đi ăn nữa. Trời hình như sắp mưa rồi thì phải.

Hoài Thơ chóng nạnh, nguýt dài

-Làm như em chưa bao giờ đãi chị ăn vậy. Tính luôn lần này là lần thứ hai rồi chứ bộ. Ai kêu mỗi lần ăn chị dành trả tiền làm chi. Chị có biết chị sắp biến em thành một người phụ nữ chỉ biết chờ đợi chị chăm sóc hay không?

Hải Ngọc le lưỡi cười trừ.

-Đó là bổn phận của chị mà. Ai lại bắt tình yêu phải trả tiền bao giờ. Mà ai kêu em lỡ làm tình yêu của chị làm chi. Vì tình yêu chỉ cần ngồi không cho chị phục vụ mà thôi. Nhưng hôm nay chị cho phép em đãi đó. Chị hứa sẽ không trả tiền đâu.

Hoài Thơ vỗ nhẹ lên trán mình

-Ôi sao tôi chóng mặt với cái người bên cạnh quá. Còn cho phép mình đãi đi ăn nữa chứ.

Hải Ngọc bật cười vì cử chỉ đáng yêu của Hoài Thơ. Thấy Hải Ngọc cười, Hoài Thơ cũng cười theo. Một buổi sáng tốt lành, phải không?

Ăn sáng xong, Hải Ngọc đưa Hoài Thơ đến chổ làm, rồi cô ghé thăm Khiết San và Hân Ny ở phòng tranh. Dạo này cô thấy Khiết San thường xuyên ở đó. Sau khi công ty ngừng tranh chấp, Khiết San có nhiều thời gian ở bên người mình yêu hơn. Hải Ngọc thấy đó cũng là một điều tốt. Dù sao cô cũng không muốn Khiết San quá cực nhọc. Thật ra Khiết San không biết rằng chính Hải Ngọc là người đưa ra đề nghị đó với ông ngoại để Khiết San được thoải mái hơn. Hải Ngọc biết rằng Khiết San quá hiền lành nên không thể cạnh tranh với những công ty khác được. Tuy Hoài Thơ cũng vậy nhưng Hoài Thơ có cái tính cương quyết hơn Khiết San. Cũng như Phong Thiên, công ty của gia đình cô cũng giao lại cho anh hai cô. Họ định sau khi Hải Ngọc mở lại công ty rồi họ sẽ giao luôn cho Hải Ngọc coi sóc. Hải Ngọc muốn anh chị hai cô, ba cô cùng ông ngoại nghĩ ngơi trong tuổi già. Họ có thể đi du lịch hoặc làm những gì họ yêu thích. Cô sẽ là người gánh những công việc đó. Không những vậy, còn cả công ty của Hoài Thơ nữa, nhưng cũng may cô còn có Hoài Thoa giúp đỡ. Đôi lúc Hải Ngọc còn cảm thấy rằng mình giống như là một superwoman vậy. Nhưng vì những người cô yêu thương, Hải Ngọc tin mình sẽ làm được.

Sau khi Hải Ngọc thăm Khiết San và Hân Ny rồi, cô lái xe đến công ty của mình. Thật sự công ty của cô đã được sửa chửa xong rồi nhưng Hải Ngọc vẫn chưa muốn cho nó hoạt động trở lại. Cô đang còn nhiều việc phải làm nên đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Cô đi vào trong và ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, của mình. Cô nhớ nơi đây. Đã quá quen làm việc nên đôi khi cô nhớ những ngày trước. Hải Ngọc bấm nút cho bức tường mở ra, cô theo lối đó đi xuống tầng hầm. Cô nghe giọng quen thuộc vang lên

-Hải Ngọc đó hả con?

Hải Ngọc đi lại ngồi xuống giường bên cạnh người đàn bà đang nằm. Cô nắm bàn tay người đó để lên mặt mình. Đôi mắt người đàn bà đã mù những lòng bà không mù. Chỉ cần nghe tiếng bước chân là bà biết là ai. Nơi này ngoài Hải Ngọc thì chỉ có Thuận và Nhật Trường được phép vào thôi. Vì Nhật Trường là bác sĩ và người đàn bà đang bệnh nên Hải Ngọc mới nhờ đến.

-Dì khỏe không? Có nghe lời con ăn uống điều độ không? Con đã nói cho người vào đây chăm sóc mà dì không chịu.

Người đàn bà cười phúc hậu

-Ta lúc nào lại không nghe lời con hả Hải Ngọc. Trong đây có chỗ nào mà ta không biết đâu. Con không nhớ rằng ta là người thiết kế nó sao?

Rồi nét mặt bà như đang nghĩ về điều gì đó xa xăm. Bà hỏi cô

-Họ vẫn khỏe chứ?

Hải Ngọc áp má mình vào ngực bà trả lời

-Họ vẫn khỏe dì à. Con xin lỗi vì phải để dì ở nơi này. Con hứa đợi mọi thứ xong rồi, con sẽ đưa dì ra khỏi đây và gặp lại họ.

Bà vuốt tóc Hải Ngọc

-Dì hiểu chứ. Dì sẽ đợi đến ngày đó. Hải Ngọc của dì rất giỏi mà. Dì tin con.

Nước mắt Hải Ngọc lặng lẽ rơi xuống. Những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời cô, bà là một trong những người đó.

Hải Ngọc kéo chăn lên đắp ngực bà khi bà dần chìm vào giấc ngủ. Cô không tắt đèn và đi lên trên. Rời khỏi công ty, cô gọi cho Nhật Trường để hỏi về sức khỏe của bà. Khi nghe Nhật Trường nói rằng sức khỏe của bà ngày một khá hơn, Hải Ngọc cảm thấy an tâm hơn.

Hải Ngọc đến công ty đón Hoài Thơ về. Trên đường đi Hoài Thơ nói với cô

-Chị chở em đến nhà hàng XXX nha. Cô Minh đang đợi em ở đó.

Hải Ngọc nhíu mày khi nghe Hoài Thơ nhắc đến bà Minh. Nhưng rồi cô cũng đưa Hoài Thơ đến đó. Gửi xe xong, cô nắm tay Hoài Thơ đi vào. Hoài Thơ không phản ứng gì hết vì cô nhớ mình đã hứa là để Hải Ngọc đi với cô nếu cô đi gặp bà Minh. Mặc dù đây chỉ là một bữa ăn bình thường thôi, nhưng Hoài Thơ tôn trọng Hải Ngọc và không muốn đi ngược lại lời hứa của mình

Cả hai bước vào thì thấy bà Minh đang ngồi đợi sẳn. Hải Ngọc nhếch môi khi thấy chỉ có một mình bà ở đó. Vẫn chào lịch sự, cô nhìn bà hỏi

-Cô không đưa Mỹ Thuyên đến sao? Lâu rồi Hoài Thơ cũng chưa gặp em ấy đó.

Bà Minh không được thoải mái lắm với lời lẻ của Hải Ngọc nhưng bà vẫn cười

-À, con bé đi với Phong Thiên rồi. Hình như bên gia đình có bữa ăn mà. Con không biết điều đó sao Hải Ngọc??

Hải Ngọc biết bà đang chơi lại mình nên cô nhún vai

-Con vẫn nhớ chứ nhưng chỉ là mời ba mẹ Mỹ Thuyên đến ăn chung thôi. Nhìn thấy cô ở đây con tưởng là ăn xong rồi chứ. Vậy có một mình chú đi sao? Cô và Hoài Thơ có chuyện phải bàn à? Vậy có cần con đi khỏi không?

Hoài Thơ ngạc nhiên nhìn hai người bên cạnh mình. Dường như có điều gì đó xảy ra giữa họ

-Không có. Chỉ là em mời cô Minh đi ăn tối thôi. Con xin lỗi vì không biết cô có hẹn với gia đình Phong Thiên.

Bà Minh nhìn Hải Ngọc rồi qua sang Hoài Thơ bà nở nụ cười

-Không sao, lần trước đã gặp rồi.

Hoài Thơ thấy được sự ngượng ngùng trong lời nói của bà nên vội láy sang chuyên khác

-Cô chọn món ăn đi.

Cô quay sang Hải Ngọc

-Chị cũng vậy. Lúc nãy chị nói là đói lắm mà.

Hoài Thơ cần phải đi restroom nên cô xin phép đi trước. Đợi Hoài Thơ đi rồi, Bà Minh nói với Hải Ngọc

-Đừng đi quá mức của mình. Con không đủ sức đấu với ta đâu.

Hải Ngọc ngã người ra ghế. Cô vòng tay lại

-Nếu bà gọi như vậy là tranh đấu thì bà đang coi thường chính bà rồi. Nó chẳng là gì đối với tôi cả. Tôi chỉ nói những gì mình biết thôi. Tôi không hiểu bà có ý đồ gì với Hoài Thơ nhưng tôi nghĩ bà nên dừng lại thì tốt hơn.

Bà Minh cũng không vừa

-Ta có ý đồ gì cũng không đến phiên con lên tiếng đâu. Nhưng nếu ta nói vì ta mến con bé nên muốn gần gũi hơn, điều đó có cần phải xin phép con không?

Hải Ngọc cười mỉa

-Bà nói chuyện vui thật. Bà mến Hoài Thơ ư? Cả con ruột của mình bà còn không yêu thương thì Hoài Thơ chỉ là người dưng sao bà lại dành nhiều tình cảm như vậy? Nực cười.

Bà Minh trừng mắt nhìn Hải Ngọc nhưng khi thấy Hoài Thơ ra bà giả lả.

-Hoài Thơ ra rồi để cô gọi bồi bàn lại gọi thức ăn.

Thức ăn tuy ngon mà người ăn thì chẳng thấy ngon lành chi cả. Hoài Thơ cảm thấy thoải mái khi bữa ăn kết thúc. Cô ngồi trên xe Hải Ngọc với nhiều câu hỏi nhưng không biết hỏi từ đâu. Hải Ngọc thấy được nên cô gỡ nút thắt cho Hoài Thơ

-Xin lỗi em, hôm nay chị phá hỏng bữa ăn tối của em.

Hoài Thơ dịu dàng

-Em biết khi Hải Ngọc của em làm như vậy là có lý do riêng. Nhưng em không hiểu cô Minh và chị có vấn đề lớn gì mà phải đấu nhau trong từng lời nói như vậy. Không phải hai người rất tốt với nhau sao?

Hải Ngọc cắn môi, cô trả lời

-Chị chỉ không thích khi cô ấy từ chối gia đình chị nhiều lần như vậy. Lúc nào cũng lấy lý do là bận rộn công việc nhưng em thấy đó, cô ấy đang trốn tránh. Chị biết cô ấy không muốn Mỹ Thuyên và Phong Thiên lấy nhau nhưng sự ích kỷ của cô ấy làm chị không thể ngồi yên được. Vì em biết chị rất thương Phong Thiên nên ai làm tổn thương đứa cháu đó chị sẽ không thích đâu.

Hoài Thơ hiểu tình thương Hải Ngọc dành cho Phong Thiên nhưng cô biết còn lý do gì đó nữa chỉ là Hải Ngọc chưa nói cho cô biết. Hải Ngọc biết Hoài Thơ đang nghĩ gì và cô mỉm cười. Cô không muốn nói thẳng cho Hoài Thơ biết nhưng cô hy vọng qua vài lần Hoài Thơ sẽ nhận ra được nhiều điều hơn. Cô nhéo yêu vào má Hoài Thơ

-Chúng ta về nhà anh chị hai nhé. Mẹ em cũng đang ở bên đó. Hôm nay chị hai nấu chè rất ngon. Lâu rồi chị không được ăn.

Hoài Thơ gật đầu. Chiếc xe lăn bánh theo thời gian. Đêm cũng sắp hết và một ngày mới sắp bắt đầu.