Mãi Mai Bên Nhau - Chap 9

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chapter 9

Khi mọi người về hết rồi, Hoài Thơ cũng xin phép ba mẹ chồng của mình về phòng. Hoài Thơ không biết mình có nên về phòng út lúc này hay không nữa. Nãy giờ ở bữa ăn, Hải Ngọc không nói gì với Hoài Thơ hết. Bao nhiêu thời gian Hải Ngọc giành hết cho Mỹ Thuyên. Sao Hoài Thơ muốn ghét người con gái đó, mà cô lại không làm được. Vì Mỹ Thuyên có gì đó rất giống với Hoài Thơ mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Thở dài, Hoài Thơ rón rén mở cửa phòng Hải Ngọc bước vào. Cô thấy trên tay Hải Ngọc đang cầm cây đàn ghita đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài. Dáng Hải Ngọc lúc này trông thật cô đơn. Hoài Thơ đi nhẹ lại và ngồi xuống bên cạnh, cô dịu dàng hỏi:

⁃ Út chưa ngủ sao?

Hải Ngọc không quay lại, cô bắt đầu đàn bản nhạc mà mình yêu thích nhất, bài hát mà Hoài Thơ nghe thấy rất lạ, có lẽ do Hải Ngọc sáng tác vì cô nghe Phong Thiên nói là một trong những sở thích của Hải Ngọc là viết nhạc.

" Đời đưa ta về đâu, về đâu hỡi bước chân nôn nao đợi chờ. Chập chờn trong đêm khuya, mình ta lê bước đếm tháng năm dài lê thê. Dòng đời trôi mênh mang, giật mình thức giấc chỉ còn ta với ta, đêm với tôi một mình, gợi hình bóng dáng về trong trái tim.

Kỉ niệm giờ đây bay xa bay xa, tiếc thương ngày tháng dấu yêu trong đời, khi con tim cô đơn mong manh, chỉ còn nổi nhớ về anh mà thôi. Lòng buồn vương mang trong tim trong tim, gió khuya lạnh, vắng bước em âm thầm, khi không có anh trong đời là khi tình vỡ tình tan tình xa."

Bài hát nghe buồn mà giọng hát của Hải Ngọc còn buồn hơn nữa. Bất chợt Hải Ngọc nói Hoài Thơ:

⁃ Có chuyện gì không vui Thơ có thể chia sẻ với út.

Hoài Thơ nghe tim mình thót lên một cái. Sự quan tâm của Hải Ngọc bất chợt làm Hoài Thơ tủi thân. Nước mắt như chực trào ra, Hoài Thơ cắn chặt môi không để cho mình khóc, cô đứng dậy nói:

⁃ Thơ muốn về nhà mẹ đêm nay, út có thể nói với ba mẹ dùm Thơ được không?

Hải Ngọc bỏ cây đàn xuống, quay sang nhìn Hoài Thơ, cô gật đầu.

⁃ Út sẽ làm điều đó cho Thơ.

Hoài Thơ cảm thấy buồn, sao Hải Ngọc không giữ cô lại, nếu Hải Ngọc giữ cô lại, cô sẽ không ngần ngại nói tất cả cho Hải Ngọc biết. Hoài Thơ đứng chờ nhưng không thấy Hải Ngọc nói gì cả, Hoài Thơ cười buồn rồi bỏ đi. Cô nghe Hải Ngọc nói với theo:

⁃ Trời ở ngoài hơi lạnh, Thơ nên mang theo áo lạnh thì tốt hơn.

Hoài Thơ đứng suy nghĩ một hồi rồi cô bỏ đi. Khi cánh cửa khép lại rồi, Hải Ngọc nói nhỏ cho chính cô nghe.

" Một lúc nào đó Thơ sẽ hiểu, út biết Thơ đang cần út, nhưng bây giờ chưa phải là lúc để Thơ bên cạnh út được, Thơ phải cho út một chút thời gian nhé, khi mọi chuyện xong rồi, út hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho Thơ."

Hải Ngọc cầm cây đàn lên, lần này trong đầu cô hình ảnh Hoài Thơ tràn đầy. Hải Ngọc mỉm cười, cô không gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu và trái tim mình nữa. Nhưng Hải Ngọc biết mình đang cần phải làm gì trước. Cái đó rất quan trọng, nó ảnh hưởng rất nhiều đến gia đình cô, tương lai của cô và Hoài Thơ.

Ra khỏi nhà, Hoài Thơ cũng không biết mình đi đâu nữa. Cô chạy đến quán bar và đi vào. Cô chọn một cái bàn thật khuất rồi ngồi xuống. Gọi cho mình chai rượu, Hoài Thơ ngã người ra sau ghế. Hoài Thơ ghét bản thân mình, tại sao cô không có lại cái sự mạnh mẽ như ngày xưa. Hoài Thơ không phải là một người yếu đuối như vậy đâu. Thế thì tại sao trước mặt Hải Ngọc, Hoài Thơ lại biến thành một con người khác như vậy. Hoài Thơ nhìn những người xung quanh. Có phải mọi người trong đây đều mang một tâm trạng khác nhau không. Có ai trong đây đọc được nỗi buồn của cô không?

⁃ Sao buồn thế bé cưng?

Hoài Thơ quay lại nhìn người đang nói chuyện với cô, hết sức ngạc nhiên, Hoài Thơ thốt lên:

⁃ Khiết San!

Khiết San nhìn Hoài Thơ cười.

⁃ Sao rồi cô bé, có chuyện gì mà ra đây ngồi?

Hoài Thơ không trả lời mà cô hỏi lại.

- Sao chị lại ở đây?

Khiết San nghiêng đầu, cô vuốt nhẹ mái tóc mình sang một bên, cầm ly rượu đưa cho Hoài Thơ, Khiết San ôn tồn:

⁃ Quán này là của bạn chị.

Hoài Thơ nhíu mày, cái nhíu mày này không phải vì lý do tại sao Khiết San có nhiều bạn bè mở quán này quán nọ, nhưng vì ly rượu trong tay cô không phải là rượu mà là nước lạnh.

⁃ Cái này là nước lạnh mà!

Khiết San gật đầu.

⁃ Chị có nói với Thơ nước đó là rượu đâu. Ngày mai đi học, uống rượu rồi sao đi học được. Em chỉ nên uống nước lạnh rồi về ngủ một giấc thật ngon thôi.

Hoài Thơ bực bội đưa tay kêu bồi bàn, nhưng bàn tay đó đã bị Khiết San giữ chặt trong bàn tay của mình, Hoài Thơ la lên:

⁃ Thả tay em ra, đây không phải là trường học, chị không có quyền đó.

Khiết San lạnh lùng nói.

⁃ Chị có quyền ở đây và cả ở trường học nếu điều em làm sẽ không tốt cho em. Chị không biết em đang có chuyện gì buồn, nhưng uống rượu không bao giờ là giải pháp tốt nhất đâu. Cách hiệu quả nhất là em nói những gì đang xảy ra trong em cho chị nghe.

Hoài Thơ cười khẩy, cô giật bàn tay của mình lại.

⁃ Nói cho chị nghe, tại sao em phải nói cho chị nghe, chị không phải là người em muốn chia sẻ.

Khiết San nhún vai, cô vẫn nhấm nháp ly rượu của mình một cách sản khoái, Hoài Thơ đứng dậy, cô bước ra ngoài. Khiết San bước theo.

⁃ Chị đừng đi theo em.

Khiết San bật cười.

⁃ Chị đi theo em hồi nào?

Hoài Thơ quay lại nhìn Khiết San rồi cô tiếp tục bước đi. Cô có nghe tiếng bước chân phía sau mình, nhưng cô cứ đi, cô đi được một khoảng rất xa, khi nhìn lại, Hoài Thơ thấy không phải Khiết San nữa mà là hai ba người thanh niên say rượu. Hoài Thơ cảm thấy sợ, sao lúc nãy cô không lái xe của mình. Hoài Thơ cảm thấy hối hận, sao lúc này cô lại mong có Khiết San bên cạnh. Hoài Thơ đếm một hai và cô bắt đầu chạy. Hoài Thơ cứ chạy và chạy, cô không muốn dừng lại cũng không muốn nhìn lại đằng sau. Hoài Thơ nghe có tiếng chân đuổi theo mình, cô càng chạy nhanh hơn nữa. Rồi Hoài Thơ lại nghe có tiếng đánh nhau. Cô cũng không biết ai đánh với ai, nhưng Hoài Thơ cứ chạy, cô chạy cho đến khi cô bắt được chiếc taxi và về nhà. Đi vội lên lầu, Hoài Thơ bước vào phòng. Cô không thấy Hải Ngọc đâu cả, Hoài Thơ ráng rửa mặt xong, cô chui vô trùm chăn kín mít. Rồi cô nghe có tiếng mở cửa, Hoài Thơ mở mền ra, cô thấy Hải Ngọc. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên khi người Hải Ngọc đầy máu. Hoài Thơ chưa kịp hét lên thì Hải Ngọc ra dấu cho cô im lặng, Hoài Thơ bước xuống đi lại bên Hải Ngọc, cô nhìn Hải Ngọc hỏi:

⁃ Út làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy, út có bị thương không, út...?

Hải Ngọc bật cười, cô nói nhỏ:

⁃ Thơ hỏi nhiều quá sao út trả lời được. Út không sao đâu, chỉ bị trầy trụa một chút thôi. Lúc nãy bất cẩn bị té mà.

Hoài Thơ không tin, nhìn thương tích trên cánh tay Hải Ngọc, Hoài Thơ không nghĩ là do Hải Ngọc bị té, mà là Hải Ngọc đã đánh nhau với ai đó, định hỏi tiếp nhưng Hải Ngọc ngắt lời Hoài Thơ.

⁃ Thơ đi ngủ đi, út phải đi tắm một cái, người út dơ quá.

Hoài Thơ không cản Hải Ngọc, cô lên giường nằm lại, nhưng Hoài Thơ không ngủ được. Cô giả vờ nhắm mắt khi nghe tiếng mở cửa, Hải Ngọc đi lại nằm xuống bên cạnh Hoài Thơ. Cô lay nhẹ cánh tay Hoài Thơ.

⁃ Chưa ngủ thì mở mắt ra, giả vờ làm chi.

Hoài Thơ thấy xấu hổ, cô mở mắt mình ra, Hải Ngọc nói tiếp:

⁃ Quay sang nhìn út nè!

Hoài Thơ rụt rè quay người lại, , bây giờ hai gương mặt đang kề sát vào nhau. Hải Ngọc kéo đầu Hoài Thơ ngã lên cánh tay không bị thương tích của mình, cô nói thật khẽ:

⁃ Ngủ đi.

Hoài Thơ dụi mặt mình vào cổ Hải Ngọc và ngủ lúc nào không hay. Cho đến khi Hải Ngọc nghe tiếng Hoài Thơ thở đều rồi, cô vuốt tóc Hoài Thơ nói:

⁃ Yếu đuối như vậy làm sao có thể vượt qua nổi những sóng gió trong tương lai đây Hoài Thơ? Út chỉ có thể giúp được những gì trong khả năng của mình thôi. Hoài Thơ phải cố gắng lên, biết không?

Hải Ngọc hôn lên trán Hoài Thơ rồi cô cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, Hoài Thơ đi học. Cô cứ nghĩ về Hải Ngọc và mỉm cười. Cô biết rằng Hải Ngọc cũng rất lo cho mình. Nhưng khi Khiết San bước vào lớp, Hoài Thơ mở mắt thật to. Tại sao tay của Khiết San bị thương. Ngày hôm qua gặp Khiết San vẫn bình thường mà. Đợi tiết học trôi qua, Hoài Thơ lên văn phòng gặp Khiết San, khi ngồi vào ghế, Hoài Thơ hỏi:

⁃ Chị không sao chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?

Khiết San đang coi bài vỡ của học sinh nghe Hoài Thơ hỏi liền ngước mắt lên nhìn, cô cười nói:

⁃ Có chuyện gì xảy ra đâu. Hôm qua lỡ bị té nên vậy thôi.

Hoài Thơ nhíu mày, sao câu trả lời giống của út vậy không biết. Cô cũng không tin là Khiết San bị té, Hoài Thơ hỏi lần nữa:

⁃ Có thật chị bị té không?

Khiết San gật đầu.

⁃ Chứ không em tưởng chị bị gì?

Hoài Thơ nhìn nhìn cánh tay của Khiết San rồi nói.

⁃ Đánh nhau.

Khiết San bật cười, tiếng cười làm Hoài Thơ cũng phải cười theo.

⁃ Đầu óc em thiệt là phong phú đó Thơ à, em học kinh doanh thiệt uổng, sao không học luật?

Hoài Thơ nhún vai, Khiết San tiếp:

⁃ Hồi tối em ngủ ngon chứ?

Hoài Thơ gật đầu.

⁃ Ngon, còn chị?

Khiết San cũng gật đầu, cô xoa xoa cánh tay bị thương của mình, đá lông nheo với Hoài Thơ cô nói.

⁃ Giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.

Ánh mắt của Khiết San nhìn Hoài Thơ thật ấm. Hoài Thơ quay mặt đi nơi khác, cô đứng dậy lúng túng:

⁃ Thôi em về đây!

Khiết San gọi lại, cô đưa cái điện thoại mới cho Hoài Thơ.

⁃ Cái điện thoại này em giữ lấy, khi có chuyện gì, chỉ cần em bấm cái số mà chị cài sẳn trong này, chị sẽ đến bên em, bất kể giờ phút nào em cần.

Hoài Thơ nhìn chiếc điện thoại. Cô không hiểu tai sao Khiết San đưa nó cho cô. Cô cũng đã có một cái rồi mà.

⁃ Em có điện thoại rồi, em cũng có cài sẳn số của chị trong đó rồi.

Khiết San đứng dậy, cô đi lại bỏ chiếc điện thoại vào tay Hoài Thơ.

⁃ Đừng có cãi bướng, cất nó vào đi.

Hoài Thơ định đưa lại, nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị của Khiết San, cô giữ lại trong tay.

⁃ Nhưng đi đâu cầm hai cái điện thoại thật khó chịu.

Khiết San phì cười, cô nhéo mũi Hoài Thơ nói:

⁃ Vậy bỏ cái điện thoại kia đi. Em phải đem theo cái điện thoại này bên người. Không được cãi lời chị.

Hoài Thơ gật đầu rồi bước ra ngoài. Sao út và Khiết San đều làm những chuyện mà Hoài Thơ khó hiểu như vậy.

Chương trước Chương tiếp