- Maldives Ngay Thu Muoi Bay

Tùy Chỉnh

Sáng hôm sau khi cô mở mắt, lại là một khung cảnh xa lạ, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Cô có chút sợ hãi, vội quay sang phía đối diện, Jungkook chồng cô vẫn an yên ngủ, tay anh kê ở dưới làm gối cho cô, tay còn lại ôm chặt cô vào lòng. Giữa một nơi xa lạ như này, nhìn thấy anh quả thực là niềm an ủi duy nhất của cô. Cô lay anh dậy

- Jungkook à, mình đang ở đâu thế này ?

Anh bị giọng nói hốt hoảng của cô gọi dậy, sau đó cũng đành thở dài

- vợ chồng mình đang đi du lịch, em không nhớ sao. Đây là Malé, thành phố của Maldives. Chẳng phải em nói với anh em thích nhất là Maldives sao, hôm qua em còn nói muốn ở lại đây để tham gia lễ hội, em nhớ không..

- Jungkook à, em thấy lạ lắm, em một chút cũng không nhớ gì hết!

Cô có chút mất bình tĩnh, liền lấy tay ôm đầu. Anh cũng hoảng theo, liền giữ chặt tay cô. Đây là lần đầu tiên cô có nhận thức về việc kí ức của mình

- không sao, em từ từ rồi sẽ nhớ lại, đừng kích động như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.

Jungkook ở bên cạnh ôm cô vào lòng, anh buông lời trấn an rồi cũng tự trấn an bản thân mình. Bác sĩ đã từng phản đối quyết định của anh khi anh nói sẽ để cô xuất viện vì sợ rằng bệnh tình của cô sẽ chuyển biến xấu. Nay cô lại phản ứng mạnh mẽ tới vậy khiến anh cũng lo sợ phần nào..

Không khí ồn ào của lễ hội bên ngoài tràn vào trong thôi thúc cô không ít. Lễ hội này được tổ chức đều đặn từ năm 1153 đến nay, đây có lẽ là phong tục truyền thống mà người dân nơi đây yêu thích nhất. Không còn là Malé với những khung đường đơn giản mộc mạc mà giờ đã điểm thêm với những gam màu bắt mắt từ những cờ dây, những âm thanh giai điệu dân gian, những điệu múa truyền thống từ xa xưa hay những chương trình biểu diễn nghệ thuật được tổ chức long trọng. Người dân xung quanh đều hòa mình với âm nhạc, họ sẵn sàng cởi bỏ lớp quần áo thường ngày của mình để khoác lên mình những bộ trang phục rực rỡ được bày ngay tại các gian hàng. Mọi người cùng nhau đánh trống, ca hát vui vẻ từ sáng sớm tới xế chiều.

Jungkook cũng không hề kém cạnh, anh đi tới lấy mấy vòng hoa đeo vào người, tiện tay cũng đeo cho cô một cái. Jungkook hòa mình vào từng giai điệu, anh đứng nhún nhẩy không ngừng khiến cô phải bật cười. Không khí nơi đây khiến tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn, cô cùng dòng người đông đúc hòa vào lễ hội. Lúc sau quay ra tìm anh thì lại không thấy đâu. Xung quanh chỉ toàn người là người, ai cũng đều mặc trang phục đeo vòng hoa giống nhau nên rất khó phân biệt. Cô có chút lo lắng, nơi đây cô không quen biết ai, ngôn ngữ cũng không thông thạo. Cô gọi tên anh nhưng không có hồi âm. Ami sợ hãi mà chạy khắp nơi tìm anh.

Trời đã bắt đầu trở tối nhưng mọi người tham gia lễ hội vẫn không hề vãn. Dây đèn được giăng khắp nơi, người dân cũng bắt đầu thả đèn trời với những nguyện ước riêng. Jungkook lúc này mới ý thức được việc vợ mình không còn ở bên cạnh, anh nhanh chóng chạy đi tìm cô. Anh qua những chỗ hai người từng đến nhưng đều không có cô, quay qua quay lại vẫn không có chút hình bóng, anh bắt đầu mất bình tĩnh.

Cô cứ thế men dọc theo đường đèn trời thả, người dân đến ngày một đông để kịp giờ thả đèn. Đột nhiên cô trông thấy một chiếc đèn trời được giơ cao, trên thân đèn còn được ghi rõ tên cô, Ami. Cô cố gắng chen lên, nhìn thấy bóng dáng anh, cô không kìm được mà chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh. Cô khóc rồi.

- anh ở đây rồi, không sao..

Jungkook vừa cười vừa xoa nhẹ tấm lung cô. Cô rưng rưng vội trách móc anh

- anh bỏ đi đây vậy!

Anh vội kéo cô ra, nhanh nhanh chóng chóng lôi trong túi ra một chiếc vòng ngọc trai

- Anh tham gia trò chơi, phần thưởng này là dành cho em.

Chiếc vòng ngọc trai nhỏ sáng lấp lánh trong bàn tay của anh. Jungkook xoay người cô, anh tự tay đeo vào cho cô, vừa đeo vừa kể cô nghe phải khó khăn như nào anh mới đem được món quà về cho cô. Cô mân mê chiếc vòng cổ, không nhịn được liền vẽ một nụ cười. Tuy rằng chúng chẳng phải một món quà đắt tiền gì, nhưng điều khiến cô rung động là việc anh cố gắng chiến thắng trò chơi ấy chỉ để đem phần thưởng về cho cô. Chỉ là khi nhìn thấy chiếc vòng ấy, người anh nghĩ tới đầu tiên là cô, chỉ là anh nghĩ tới nụ cười của cô khi nhận lấy món quà này, vì vậy mới cố gắng, cốt cũng là vì cô. 

Dòng người đông đúc kéo nhau đi thả đèn trời, chiếc đèn giấy vẫn còn trong tay mình, anh mượn một cây mực, viết tên mình lên mặt còn lại. Theo phong tục của người dân nơi đây, người ta sẽ tìm cho mình những niềm vui, niềm tin để vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống khi thả đèn trời. Đây chính là tiêu chí quan trọng nhất của lễ hội. Anh đứng đối diện cô

- em hãy nói điều ước của mình ra, ngọn đèn này sẽ đem những điều ước của em thành hiện thực.

Cả hai cùng nhắm mắt, cùng ước những điều thầm kín nhất. Hồi trống vang lên, mọi chiếc đèn trời đều đồng loạt bay lên cao. Khung cảnh vô cùng mỹ lệ, hàng nghìn chiếc đèn trời như tô điểm thêm cho phông nền đen tuyền kia, cứ như vậy mà thắp sáng cả bầu trời, cả thành phố, cả những trái tim đang rung lên từng hồi. Jungkook ôm cô vào lòng, cả hai cùng dõi theo chiếc đèn trời mình vừa thả.

Jungkook đan chặt tay mình vào tay cô, ngón tay theo thói quen khẽ xoa mu bàn tay cô. Cô bất chợt lên tiếng hỏi anh, khóe miệng khẽ cười

- vừa nãy anh ước gì vậy ?

- vậy còn em ?

- bí mật!

Cô cười đùa nhìn anh. Hai người cứ thế yên bình ở bên nhau, hai tay đan chặt vào nhau không rời.

" điều ước của anh là xin ông trời đừng đem em đi "