Trang chủMạnh Bà TruyệnChương 3: Bạch Y là Thụy Du?

Mạnh Bà Truyện - Chương 3: Bạch Y là Thụy Du?

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Tỷ không để nó theo họ cha?"

Bạch Y nhẩm đi nhẩm lại cái tên Mạnh Huyền Sương mấy lần trong đầu, cuối cùng là không nhịn được mà hỏi ra.

"Hắn đã chối bỏ nó, ta còn cần cho nó theo họ cha sao?"

"Tỷ hận hắn như thế?"

"Ngươi hỏi thừa."

"Huyền Vân tỷ tỷ, ta cảm thấy tỷ rất kỳ lạ, chẳng phải lúc nãy tỷ bảo Tô Noãn nên quên hết và đi đầu thai hay sao? Tại sao đến lượt tỷ thì lại không thể bỏ xuống thù hận vậy?"

Mạnh Huyền Vân im lặng, đôi mắt vừa mới ôn nhu dịu dàng bỗng dâng lên một tia hận khí phức tạp, nó trong suốt nhưng ẩn chứa nhiều bi thương. Đây là sự mâu thuẫn mà nàng tin không phải chỉ có Bạch Y mới nhận thấy, mà tất cả mọi người ở âm ti này đều nhận thấy, kể cả nàng, nhưng không có ai dám lên tiếng hỏi, bởi vì đó là chuyện cấm kỵ của Mạnh bà, lần này coi như Bạch Y đã nói ra tâm tư của mọi người.

Mạnh Huyền Vân nghiến chặt răng, đời này Lục Dương là cái tên mà nàng ghê tởm nhất. Có người cha như hắn là nghiệp chướng cả đời nữ nhi của nàng.

"Đó là bổn phận của ta."

"Ngươi còn yêu hắn?"

"Nằm mơ."

Bạch Y đứng dậy trước mặt nàng, một bộ dạng nghiêm túc chứ không cợt nhã như thường ngày.

"Vậy cứ cho là ta đang nằm mơ đi, có điều giấc mơ này rất chân thật. Huyền Vân tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết, trong lòng tỷ nếu không là yêu thì chắc chắn là còn vấn vương hắn. Hoặc nếu không phải, tỷ hãy bỏ qua đi, tỷ cũng đã nói với Tô Noãn còn gì, ác lai ác báo, thiện giả thiện lai, không cần kết thù hận từ kiếp này sang kiếp khác, lão thiên gia chắc chắn thay tỷ trả thù. Tỷ suy nghĩ một chút, tốt cho tỷ, cũng là tốt cho Huyền Sương."

Thấy Mạnh Huyền Vân im lặng không đáp, đôi mắt có chút dao động, Bạch Y lại tiếp lời.

"Tỷ nghỉ ngơi đi, canh Vong Tình ta sẽ giúp tỷ một tay."

Bạch Y thong thả bước ra khỏi Vọng Hương đài, để lại một mình Mạnh Huyền Vân và tiểu hài tử vừa mới chào đời. Huyền Sương mở to đôi mắt nhìn mẹ mình, bé con cười khúc khích rất đáng yêu. Mạnh Huyền vân không nhịn được hôn lên gò má trắng mịn bé xíu của con mình, nhìn nó trìu mến.

"Sương nhi, bảo bối của ta, tâm can của ta. Con nói xem ta có còn yêu cha con hay không?"

Bé con vẫn tươi cười, bởi vì nó không hiểu mẫu thân nó nói gì, cũng không biết được từ khi nó sinh ra đã là một hồn ma.

"Hắn giết tổ phụ tổ mẫu của con, giết luôn cả ta và con, ta còn yêu hắn hay không?"

Tầm mắt Mạnh Huyền Vân dời đi chỗ khác, đứa nhỏ hình như thấy mẫu thân không nhìn mình nữa, hai tay đánh loạn trên không trung. Mạnh Huyền Vân đặt con nằm xuống giường, dỗ cho nó ngủ. Gương mặt nàng thanh tỉnh, dịu dàng mở miệng.

"Không đâu, ta sẽ hận hắn, nhất định là hận."

...

Khoảng thời gian sau đó Bạch Y ngày nào cũng lui tới giúp đỡ nàng phân phát canh Vong Tình, để nàng chuyên tâm nghỉ ngơi và chăm sóc Huyền Sương. Thời gian trôi qua, Huyền Sương đã có thể tự đi lại được, Mạnh Huyền Vân cũng trở về với công việc hằng ngày của mình.

Mạnh Huyền Vân đang chuyên tâm nấu canh, Huyền Sương chập chững chạy đến bên cạnh nàng, hai tay còn cầm một tấm gương bạc.

"Mẹ, mẹ, Bạch Y cô cô nói Sương nhi đưa cái này cho mẹ."

"Đó là cái gì?"

"Sương nhi không biết."

Mạnh Huyền Vân nhận lấy tấm gương từ tay nữ nhi của mình, ánh mắt nghi hoặc, nhưng là không nhìn ra được một điểm kỳ lạ nào từ gương mặt ngây thơ của Huyền Sương, nàng lại nhìn vào gương bạc.

Trong gương là Lục Dương, hắn đang quỳ gối, gương mặt sợ hãi kèm theo chút cam chịu, oan ức, đứng trước mặt hắn là một người đàn ông tầm ngũ tuần, cho dù nàng không nghe bọn họ nói vấn đề gì, nhưng nhìn vẻ mặt người đàn ông đó hình như đang rất tức giận, sau một hồi mắng chửi, người đó vung tay đánh vào mặt Lục Dương. Đánh đến cái thứ ba, Mạnh Huyền Vân không thể nhìn được nữa, nàng đập úp chiếc gương xuống bàn, giống như trái tim nàng thắt lại. Hắn bị như thế nàng nên vui mừng mới phải, cảm xúc vào thời điểm này có một chút không đúng. Mạnh Huyền Vân nhắm mắt ổn định tinh thần.

Huyền Sương thấy mẫu thân mình có vẻ kích động, nó tiến lại bên cạnh lay lay cánh tay nàng.

"Mẹ, mẹ bị sao vậy?"

"Không sao. Sương nhi, cái này là Bạch Y cô cô đưa cho con?"

"Đúng ạ! Nhưng Sương nhi không thấy gì trong đó cả, Bạch Y cô cô nói chỉ có mẹ mới thấy được. Trong đó có gì vậy mẹ?"

"Không có gì cả."

Mạnh Huyền Vân định hỏi tiếp, nhưng là phía trước có một nam nhân đang tiến lại chỗ mẹ con nàng, thấy nàng không để ý đến y bước vào, y cất giọng trầm thấp cắt lời nàng.

"Thứ lỗi tại hạ quấy rầy."

Mạnh Huyền Vân bế Huyền Sương đặt trên đùi mình, rất nhanh chóng lấy lại phong thái điềm tỉnh như ban đầu, mắt lạnh, mày sắc, toàn gương mặt tỏa ra thần thái lạnh lùng cao ngạo. Nàng lấy một bát canh, đẩy đến chỗ y.

"Đến uống canh à? Vậy thì uống mau rồi đi đi, không lại trễ canh giờ đầu thai thì hỏng chuyện."

Nam nhân cười nhẹ, người này khí chất ôn nhu như ngọc, dáng vẻ vội vàng nhưng không vội vàng, lo lắng nhưng không lo lắng, cử chỉ lời nói đều thành thục ổn trọng. Mạnh Huyền Vân chờ đợi y nhận lấy bát canh, nhưng y lắc đầu.

"Tại hạ không đến để đầu thai, tại hạ đến tìm người, không biết cô nương có thể giúp tại hạ không?"

"Tại sao ta phải giúp ngươi?"

"Làm ơn giúp ta, đó là người ta yêu nhất."

Hừ, lại thêm một người nữa vì tình mà không chịu uống canh Vong Tình. Tình là cái gì cơ chứ, là mê luyến hay là bi ai, cớ sao chúng sinh vì nó mà khổ nhiều như vậy? Nàng đã từng gặp rất nhiều người như thế rồi, một số người thì không cần nghe lời khuyên nhủ, nhắm mắt nhảy thẳng xuống sông Vong Xuyên, Mạnh Huyền Vân cảm thấy những người đó rất có khí thế, tiếc là hình như vẫn chưa hết thời hạn một ngàn năm mà tất cả họ đã ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Số còn lại khóc lóc than thở một hồi rồi cũng ngoan ngoãn uống canh mà đi đầu thai. Cuối cùng thì sao? Người ra đi thì quên hết mọi chuyện không hề quay đầu lại, kẻ ở lại thì đau tận tâm can.

"Ta không biết ngươi là ai, càng không biết người ngươi yêu là vị cô nương nào, có khi đã đầu thai một kiếp rồi cũng nên. Ta khuyên ngươi mau ngoan ngoãn uống canh đi."

Nam nhân nghe lời Mạnh Huyền Vân nói, sắc mặt tối đi hẳn. Y đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng, rất rất không giống bộ dạng chính nhân quân tử.

"Cầu xin cô nương. Tại hạ là Lâm Tấn Vương, nàng ấy là Thụy Du, ta đã bỏ lỡ nàng một kiếp, cũng không muốn bỏ lỡ nàng lần nào nữa."

Mạnh Huyền Vân hơi bất ngờ về hành động của y. Người này khí chất rất nho nhã, gương mặt điềm đạm, không ngờ một người như y mà cũng quỳ xuống vì tình yêu.

"Sương nhi, con đến chỗ Bạch Y cô cô chơi một lát, ta phải tiếp chuyện vị thúc thúc này." Mạnh Huyền Vân thả Huyền Sương đứng dậy, bé tạm biệt mẹ và lễ phép chào Lâm Tấn Vương rồi mới chạy đi.

"Lâm tiên sinh, ta không biết kiếp trước ngươi bỏ lỡ cô nương ấy như thế nào, nhưng nhìn thấy ngươi thành tâm như vậy ta cũng động lòng. Nhưng mà ta chỉ có thể giúp ngươi xem kiếp sau của hai người thế nào, còn lại phải tùy ý trời rồi."

Mạnh Huyền Vân đỡ y đứng dậy, nàng đến bên cạnh tam sinh thạch làm phép. Tất thảy ba đời ba kiếp của Lâm Tấn Vương đều hiện ra, đương nhiên chỉ có một mình nàng là nhìn thấy. Mạnh Huyền Vân thở dài trở về chỗ cũ.

"Lâm tiên sinh, ngươi và Thụy Du cô nương duyên mỏng, chỉ có thể làm bạn kiếp này mà thôi, kiếp sau không thể gặp lại."

Lâm Tấn Vương buồn bã một hồi, y lại suy nghĩ thật lâu mới mở miệng đề nghị.

"Ta có thể không uống canh Vong Tình mà trực tiếp đầu thai tìm nàng ấy hay không?"

"Không thể, cho dù ta thương cảm các ngươi, nhưng quy cửu là quy cửu, không thể vì ngươi mà phá vỡ."

"Vậy ta có thể ở lại đây đợi nàng cùng nhau đầu thai hay không?"

"Ý trời đã định ngươi và Thụy Du từ nay không duyên không nợ, cho dù ngươi và nàng có đầu thai cùng một lúc thì vẫn như vậy mà thôi. Trừ phi..."

"Trừ phi thế nào?" Lâm Tấn Vương nghe thấy có một con đường khác, y vội vàng hỏi.

"Trừ phi ngươi đợi nàng đến đây, cùng nhau nhảy xuống sông Vong Xuyên, ở dưới đó chịu dày vò một ngàn năm, sau đó nếu có thể bước ra mà còn nhận ra nhau thì có thể không uống canh, trực tiếp đi đầu thai. Có điều, các ngươi có chịu cùng nhau chờ đợi được hết một ngàn năm hay không?"

Mạnh Huyền Vân vẫn làm động tác khuấy canh quen thuộc, lời nói nhẹ nhàng như gió, giống như không đặt chút tâm tư, không có âm lượng. Nhưng lại tác động thật mạnh mẽ đến Lâm Tấn Vương. Y nghĩ y có thể vì Thụy Du trải qua một ngàn năm đau khổ, nhưng y không muốn Thụy Du của y cũng phải đau khổ như thế.

"Tiên sinh, ta cho ngươi thời gian một nén nhang suy nghĩ, không thể lâu hơn."

Sau câu nói đó của nàng, mọi thứ lại rơi vào im lặng, Mạnh Huyền Vân làm việc của nàng, Lâm Tấn Vương suy nghĩ chuyện của y. Không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng gió thổi, đột nhiên một giọng nói vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch ấy.

"Huyền Vân tỷ tỷ phải tiếp người nào quan trọng mà lại để Sương nhi đến chỗ ta vậy? Có chuyện gì khó nghĩ thì để ta giúp tỷ."

Bạch Y dẫn theo Huyền Sương tiến vào Vọng Hương đài, hoàn toàn không để ý có một nam nhân ở đó, nàng lướt qua hắn đến thẳng trước mặt Mạnh Huyền Vân.

Lâm Tấn Vương bị chấn động bởi giọng nói và dáng người quen thuộc nhưng có phần xa lạ, trong con ngươi y nổi lên một tia hoài nghi. Không để Mạnh Huyền Vân trả lời, y trực tiếp hỏi người vừa bước vào.

"Thụy Du? Là nàng phải không?"

Chương trước Chương tiếp