Trang chủMạnh Bà TruyệnChương 4: Một lần ly biệt chính là vạn kiếp biệt ly.

Mạnh Bà Truyện - Chương 4: Một lần ly biệt chính là vạn kiếp biệt ly.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Bạch Y nữ ma có vẻ hơi bất ngờ, nàng sững người trong một khắc, từ từ quay lại nhìn nam nhân mình vừa lướt qua mà không để mắt đến.

"Thụy Du? Xin hỏi vị công tử này, công tử vừa gọi ta là Thụy Du?"

"Đúng vậy, Thụy Du, nàng không nhận ra ta sao?"

Lâm Tấn Vương nhất thời kích động chạy đến nắm lấy vai của Bạch Y, dùng sức rung, hai mắt y lấp lánh, giọng nói rung rẩy muốn bật khóc, cứ như người trước mặt y là người y đã cất công tìm kiếm bấy lâu.

Bạch Y nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng gạt tay y, lùi về sau một bước, cố tình không tiếp nhận sự nhiệt tình của Lâm Tấn Vương. Nàng thở dài rồi nói.

"Công tử, thứ lỗi ta thất lễ làm công tử mất hứng. Ta không quen biết ngươi, cũng không phải là Thụy Du mà người tìm. Cô nương Thụy Du gì đó, có lẽ vẫn chưa đến, hoặc có khi đã đầu thai một kiếp rồi cũng nên."

Lâm Tấn Vương thẫn thờ, y không thể tin vào mắt mình, người trước mặt là Thụy Du, nhưng dường như lại không phải là Thụy Du. Gương mặt này, đôi mắt này, chính là Thụy Du đã từng bên cạnh y trong lúc y cô đơn nhất, cùng y thề non hẹn biển, cùng y tin tưởng giao phó cả cuộc đời. Nhưng người trước mặt y, sao lại lạnh lùng như thế, âm trầm như thế, không giống như Thụy Du luôn vui vẻ hồn nhiên, luôn quấn lấy y như trước kia.

"Không đâu, nàng là Thụy Du mà."

Bạch Y mỉm cười, nàng không nói gì với hắn nữa, quay sang Mạnh Huyền Vân.

"Huyền Vân tỷ, người này chắc là yêu quá hóa dại, tỷ là Mạnh bà, khuyên hắn vài câu cho hắn mau đầu thai đi."

Mạnh Huyền Vân nhìn một nam một nữ trước mắt, Bạch Y vẫn là một thân cao ngạo, phóng khoáng như trước, nhưng mà chúng quỷ sai đều nhìn thấy được đáy mắt nàng ý buồn nồng đậm. Lâm Tấn Vương như kẻ mất hồn, hắn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn Bạch Y, cứ mãi lắc đầu không chấp nhận.

Mạnh bà mỉm cười, khẽ nhất cánh tay thon dài, quỷ sai thoáng chốc đều biến mất dạng.

- Quỷ sai đã đi rồi, người kia cũng không nghe thấy gì, ở đây chỉ còn ta và ngươi. Nói cho ta biết thật ra là thế nào?

Bạch Y cười lạnh, nàng ngồi xuống bên cạnh Tam sinh thạch. Chậm rãi nhớ, chậm rãi đau.

Trước đây Thụy Du là tiểu thư của một thương gia có tiếng ở nhân thế, vậy mà lại vô tình rơi vào lưới tình với một người gần như muốn thoát khỏi thế sự, phiêu bạt bốn phương là Lâm Tấn Vương. Nàng yêu y, cùng thề non hẹn biển, nguyện cùng y chu du thiên hạ, ngắm nhìn trời đất, bên nhau đến răng long đầu bạc.

Cha mẹ nàng biết chuyện ngăn cản đôi uyên ương, nàng lại chạy theo tiếng gọi của ái tình, trong đêm trăng tròn bỏ trốn cùng y.

Họ lang thang từ nơi này đến nơi khác, sống với nhau như phu thê, cơm canh đam bạc nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng nàng không ngờ, Lâm Tấn Vương là người đã thành gia lập thất, hơn nữa còn có ba bốn người thiếp. Hôn nhân của y không do y định đoạt, y chán ghét cuộc sống của chính mình và ra đi, cuối cùng lại gặp nàng.

Một ngày, thê tử của Lâm Tấn Vương phát hiện. Thị tính hay ghen, vốn đã không vừa mắt thiếp thất trong phủ, nay lại thêm một tình nhân bên ngoài là Thụy Du, thị làm sao cam chịu?

Thiếp thất trong phủ đều là người có gia thế, thị không thể trừng phạt lộ liễu, chỉ có thể nặng nhẹ vài ba câu. Nhưng Thụy Du là ai chứ? Một cô nương không cha không mẹ, không nhà không cửa, không thân không thế, thị đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng.

"Lạ gì bỉ sắt tư phong
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen."

Thị dựa vào gia tộc, buộc Lâm Tấn Vương trở về, cho người đuổi cùng giết tận Thụy Du. Biết nàng mang thai, thị cho người trộn thuốc vào thức ăn của nàng, giết chết đứa con trong bụng.

Lòng tin bị phản bội, mất đi đứa con, Thụy Du phẫn uất, tự tử mà chết.

"Nói vậy ngươi chính là Thụy Du?"

"Đúng."

Mạnh Huyền Vân không khỏi xót xa đồng cảm, đều là bị phản bội, đều mất đi đứa con, nàng rất hiểu cảm giác của Thụy Du.

"Ngươi không chịu đi đầu thai chắc chắn là còn vướng bận hắn, vậy tại sao bây giờ hắn ở đây, ngươi lại không để hắn nhận ngươi?"

"Tỷ tỷ, ta nói ta không hận hắn, tỷ tin không?"

"Tin."

Rõ ràng Lâm Tấn Vương là một kẻ lừa gạt, nhu nhược, Thụy Du có ngàn lý do để hận hắn, thậm chí là hận hắn tận xương tủy. Nhưng chính bản thân Mạnh Huyền Vân cũng không biết tại sao khi Thụy Du hỏi nàng như vậy, nàng lại đáp rất chắc chắn.

Bởi vì còn yêu chăng?

Thụy Du nhìn Mạnh Huyền Vân, nàng cười khẩy, nụ cười chứa đựng sự bất lực, đau khổ, giống như tự cười chính bản thân mình quá ngu ngốc.

"Hẳn là tỷ đang mắng ta ngu ngốc. Nhưng mà ta yêu hắn, dù hắn lừa gạt ta, nhưng hắn vẫn yêu ta. Ta ở đây đợi hắn, nhưng không phải để gặp hắn. Trước khi ta chết không thể gặp hắn lần cuối, bây giờ ta chỉ cần nhìn hắn thuận lợi uống canh, qua cửa đầu thai. Như vậy là đủ rồi."

"Ngươi có biết ngươi và hắn chỉ có thể làm bạn một kiếp không? Các ngươi không thể trùng phùng."

"Ta biết, nhưng nếu chúng ta lại gặp nhau, hắn nhất định đòi nhảy xuống Vong Xuyên, rất đau khổ, ta không cần hắn vì ta thân tàn ma dại. Đợi hắn đi, ta cũng không ở lại quấy rầy tỷ tỷ nữa."

"Ngươi..." Đúng là ngốc. Làm sao lại có nữ nhân ngốc như vậy, không hề vì mình mà suy tính. Phải biết rằng Bạch Y đã bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội đầu thai tốt để chờ Lâm Tấn Vương, cuối cùng chỉ để nhìn hắn một lần cuối.

"Ngươi, rốt cuộc ngươi yêu hắn đến mức nào chứ?"

Thụy Du nhìn xa xăm, yêu đến mức nào sao? Không biết, chỉ biết nàng rất yêu hắn, rất yêu.

Thụy Du thở dài, phải đi thôi, nàng không cần ở lại Âm Ti nữa. Thụy Du nắm tay Mạnh Huyền Vân, chân thành nói.

"Tỷ tỷ, ngươi giúp ta khuyên hắn đi đầu thai đi, ta không phải Thụy Du của hắn."

"Được."

Mạnh Huyền Vân phất tay áo, giải phong ấn cho Lâm Tấn Vương, đồng thời làm cho y không thể nhìn thấy Thụy Du.

Lâm Tấn Vương nhìn thấy trước mắt mình chỉ còn lại Mạnh bà xinh đẹp, y cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng tìm mãi chẳng thấy.

"Ngươi không cần tìm nữa, Bạch Y đã đi rồi. Nàng không phải Thụy Du của ngươi, nàng là Bạch Y. Ta vừa xem qua sổ sách, cô nương Thụy Du của ngươi vì uất hận, sớm uống canh và đi rồi. Ngươi cũng uống canh đi thôi."

Y không nói gì, bước tới cầm chén canh Mạnh bà, một giọt lệ rơi xuống từ hốc mắt. Bỗng nhiên y hét lớn.

"Thụy Du, ta biết nàng vẫn còn ở đây, nếu nàng hận ta, không muốn gặp ta, vậy chúng ta không cần gặp. Kiếp sau có cùng nàng làm bạn hay không, cứ để ông trời quyết định. Thụy Du, xin lỗi nàng, ta thật tâm xin lỗi nàng, ta không có tư cách mong nàng cùng nhảy xuống Vong Xuyên với ta. Thụy Du, ta đi trước, nàng nhất định phải bảo trọng, kiếp sau nhất định phải hạnh phúc. Tướng công theo nàng đến đây, chỉ để nói với nàng, ta yêu nàng, vẫn luôn rất yêu nàng."

Dứt lời, y ngửa đầu uống hết canh, sau đó đi vào cửa đầu thai.

Đứng sau phong ấn của Mạnh Huyền Vân, Thụy Du nhìn thấy tất cả, thấy y tìm kiếm nàng, thấy y buồn bã, thấy y rơi lệ, rồi thấy y dứt khoát bước đi.

Thụy Du mỉm cười, kiếp này bên cạnh làm bạn, được nghe y nói ra ba chữ "Ta yêu nàng", được nhìn thấy y an an ổn ổn uống canh, đi đầu thai.

Như vậy, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Tướng công, ta với chàng không danh không phận, luân hồi nếu có duyên, chỉ mong được danh chính ngôn thuận trở thành nương tử của chàng.

Tướng công, ta yêu chàng.

Phong ấn biến mất, nàng đến chỗ Lâm Tấn Vương đã đứng lúc nãy.

"Mạnh bà, cho ta xin một chén canh."

"Ngươi thật sự muốn đi?"

Thụy Du khẽ mỉm cười "Hằng ngày ta ở đây gây ra bao nhiêu chuyện rắc rối cho Diêm Vương, ngài ấy mắt nhắm mắt mở không trách tội đã là phúc rồi. Ta nên đi thôi."

Mạnh Huyền Vân thở dài, đẩy cho nàng một chén canh, trước khi uống còn không quên dặn dò.

"Hết một kiếp mà vẫn không hạnh phúc thì lại đến đây ở với ta, ta giúp ngươi nói một tiếng với Diêm Vương."

"Tỷ tỷ, nếu như ta sống hết một kiếp mà còn gặp tỷ ở đây, thì hoặc là ta chết trẻ, hoặc là tỷ đã tha thứ cho Lục Dương."

Một câu của Thụy Du làm Mạnh Huyền Vân sững người, trong một khắc kia nàng thật sự quên mất mục đích của nàng ở đây, lại cứ nghĩ là sẽ ở đây mãi mãi.

Thụy Du không tiếp tục làm khó Mạnh Huyền Vân, mỉm cười rồi nói một câu bảo trọng, sau đó uống canh rời đi.

Mạnh Huyền Vân nhìn Thụy Du bước vào cửa đầu thai, tim nàng bỗng se lại. Dù sao thời gian Thụy Du ở đây, Mạnh Huyền Vân đều xem nàng là em gái mà đối đãi, nếu đã quyết định đi, vậy nàng sẽ cầu nguyện cho Thụy Du được hạnh phúc.

Sau khi Thụy Du đi, bờ sông Vong Xuyên chỉ còn lại chúng quỷ sai và âm hồn ra ra vào vào, Mạnh Huyền Vân cũng quyết định để cho Sương nhi đi đầu thai.

Nàng không muốn vì giữ nó lại bên cạnh mà khiến nó mất cơ hội đầu thai tốt. Hơn nữa, nàng không biết được khi nào Lục Dương sẽ xuống đây, tốt nhất không nên để nó nhìn thấy cảnh cha mẹ nó tương tàn.

Nàng múc cho Sương nhi bát canh.

"Sương nhi, con uống canh rồi đi qua cửa đó đi."

Mạnh Huyền Sương nâng đôi mắt nhỏ bé nhìn mẹ mình.

"Mẹ, con thấy mọi người đi qua đó đều không thể trở lại, có phải con đi sẽ không gặp mẹ nữa không?"

Mạnh Huyền Vân xoa đầu con gái, đôi mắt nàng chợt lạnh, nhưng rất nhanh liền thu lại sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

"Con sẽ gặp lại mẹ, nhưng ở một nơi khác."

Không, con không thể gặp lại mẹ, nhưng con sẽ có một người mẹ tốt hơn, một người mẹ có thể bảo vệ con cả đời.

Mạnh Huyền Sương nghe thấy có thể gặp lại mẹ, còn có thể đi nơi khác, con bé ngoan ngoãn uống hết bát canh rồi qua cửa đầu thai.

Mạnh Huyền Vân nhìn bóng lưng con gái khuất dần, nước mắt lại trào ra.

"Xin lỗi con gái, vĩnh biệt con."

Chương trước Chương tiếp