Trang chủMạnh Bà TruyệnChương 6: Chuyện của Khất Tử.

Mạnh Bà Truyện - Chương 6: Chuyện của Khất Tử.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm đó hình như Ngọc Hoàng đại khai sát giới, người chết nhiều vô kể, già chết, bệnh chết, bị thương chết, vạn tiễn xuyên tim chết, kiểu chết gì cũng có, mà còn là chết nườm nượp, rủ nhau cùng chết, âm hồn xếp hàng chờ Mạnh bà phát canh giống như đi trẩy hội, toàn máu là máu, náo nhiệt cả con đường Hoàng Tuyền.

Nhìn bóng lưng âm hồn cuối cùng đi qua cửa đầu thai, Mạnh Huyền Vân không khỏi than thầm một tiếng, người chết đa phần đều mặc áo giáp, liếc mắt một cái cũng biết là binh sĩ. Trần thế có chiến tranh sao? Chết nhiều như vậy, nhìn xem binh sĩ hay tướng quân đều có, người kia có phải cũng chết rồi hay không?

Ý nghĩ điên rồ ào đến, Mạnh Huyền Vân lập tức gạt phắt nó đi, nếu hắn chết rồi, nàng dĩ nhiên sẽ nhận ra hắn, vả lại, thừa tướng sẽ để hắn ra chiến trường sao, nhỡ có chuyện gì thì con gái ông ta sẽ làm quả phụ à?

Mạnh Huyền Vân chợt kinh bỉ sâu sắc, nàng cười khuẩy một tiếng. Một tay nâng cằm đặt trên tráp, phía xa xa kia là bóng dáng Khất Tử cô tịch bên đá Tam Sinh. Mạnh Huyền Vân khẽ nhấc ngón tay, bóng dáng thướt tha chợt biến mất trên tráp gỗ, xuất hiện ở bên kia của Tam Sinh thạch. Nàng nhặt mấy hòn sỏi nhỏ, liên tục ném xuống sông Vong Xuyên.

"Hôm nay Khất Tử phá lệ à, không quét dọn nữa sao?"

Hòa thượng không nói gì, hắn chỉ trầm ngâm nhìn sông Vong Xuyên tâm tối, tròng mắt khẽ gợn, hình như hắn đang rất phiền não.

Mạnh Huyền Vân vẫn giữ nguyên thái độ cũ, tay ném đá, biểu cảm lạnh lùng.

"Ta liếc một cái thì biết đệ có tâm sự, nói cho tỷ tỷ nghe đi, đảm bảo bí mật?"

Khất Tử vẫn im lặng, Mạnh Huyền Vân vốn biết tính tình hắn, nàng kiên nhẫn chờ thêm một chút, đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn muốn bỏ đi, hắn lại đột ngột thở dài, sau đó cất giọng thê lương. Tên hòa thượng này, rất biét trêu người khác!

"Ta là cô nhi, lớn lên trong chùa, từ nhỏ đã định sẽ theo sư phụ thành tâm tu tiên, cầu phước giúp đời, vốn không nghĩ đến chúng sinh thế sự."

"Thì ra đệ tu tiên. Tu vi thế nào?" Mạnh Huyền Vân không bất ngờ cho lắm, từ khi đến đây, nàng đã được nghe rất nhiều chuyện phàm nhân tu tiên, tiên nhân lịch kiếp. Vài vị tiên muốn lịch kiếp đương nhiên phải đến chỗ nàng uống canh, thấy mãi nên cũng chẳng còn gì xa lạ. Hơn nữa, người tu hành như Khất Tử, có tu tiên hay không là chuyện sớm muộn.

"Không tệ, ta tu tiên từ nhỏ, hàn yêu là chuyện dễ dàng."

Khẩu khí rất tốt!

"Sau đó thì thế nào?"

"Năm năm trước, ta gặp nàng ấy đang đi dạo trong chùa. Lúc đó tuyết rơi trắng sân, nàng mặc xiêm y đỏ đi dưới gốc bồ đề, ta còn nhớ rất rõ, dáng vẻ của nàng cũng là một bộ cô tịch giống như ta bây giờ."

"Đệ cũng biết là bộ dáng đệ rất cô tịch?"

Khất Tử chỉ khẽ cười trước lời mỉa mai của Mạnh Huyền Vân. Không có nàng, vui vẻ có ích gì!

"Nàng ấy tên gì?"

"Tam Tương. Sau đó nàng thường xuyên lui tới chìa thắp hương, lại cứ thích đi theo ta làm cái đuôi, ta tụng kinh Tam Tương ngồi bên cạnh đánh đàn, ta tu tiên Tam Tương ở kế bên đọc sách, ta ra ngoài hàn yêu Tam Tương sẽ đi theo bên cạnh. Nàng mặc kệ ta phớt lờ, mặc kệ ta hờ hững, vẫn vui vẻ đi theo ta, ngoan ngoãn làm cái đuôi."

"Tam Tương cô nương thích đệ."

"Ừ."

"Cô ấy không biết như vậy là đại nghịch bất đạo sao? Như thế nào lại đi yêu đệ tử Phật môn cơ chứ!"

Giọng nói Mạnh Huyền Vân như triền miên xót xa, biết sai mà vẫn đâm đầu vào yêu, cô gái như vậy đáng thương hay đáng trách chứ? Nhưng là, Khất Tử từ nhỏ một lòng tu đạo, cũng yêu cô ấy sao, vậy thì là hắn quá bao dung, hay là do hắn cãi không lại ý trời mà phạm đại kỵ?

"Tam Tương không có tội. Nàng không phải là người, nàng là yêu, vốn không hiểu cái gì nhân tình thế thái, càng không biết thích ta là một điều sai trái."

"Là yêu?"

"Phải, Tam Tương là một hoa yêu."

Khất Tử cất giọng trầm trầm, giống như hắn đang trầm luân vào quá khứ, khi mà nàng còn quấn quít bên cạnh hắn, khi hắn còn nhìn thấy nàng vui vẻ. Dường như đã nhìn thấy nụ cười của Tam Tương trong một khắc, Khất Tử vô ý mỉm cười, đáy mắt cũng lóe lên vẻ dịu dàng hiếm có.

Mạnh Huyền Vân đi đến trước mặt hắn, sự dịu dàng của hắn nàng chưa từng được nhìn thấy, có lẽ cả đời này nụ cười ấy cũng chỉ dành cho Tam Tương mà thôi, thật tiếc là cô ấy không nhìn thấy được. Nàng khẽ cười, thì ra hòa thượng khi yêu sẽ như vậy, vừa đẹp đẽ, vừa đau lòng.

"Đệ biết nàng là yêu mà cũng để nàng lẽo đẽo bên cạnh, đệ hàn yêu kiểu gì đây?"

"Lúc đầu ta định thu phục nàng, giam nàng vào tráp tiên của sư phụ. Nhưng bởi vì nàng lanh lợi hoạt bát, tâm địa lương thiện trong sáng, ta không đành lòng xuống tay, cứ để nàng ở bên cạnh, muốn làm gì thì làm."

"Sư phụ đệ thì sao?"

"Sư phụ đương nhiên biết chuyện, người đã nhiều lần nhắc nhở ta, nếu không xuống tay được thì để nàng đi đi, sống như người phàm hay bị dụ dỗ vào Ma giới, đó phải xem bản lĩnh của nàng. Lần đó ta hạ quyết tâm đuổi nàng đi, nào ngờ lời chưa kịp nói, đã có mấy tên đạo sĩ chuyên đi bắt ma hùng hổ xông vào chùa, nói nàng là yêu quái, phải trừ khử nàng diệt họa cho chúng sinh."

"Sau đó thì sao?"

"Tu vi của ta không tệ, nhưng một mình ta không đánh được mấy lão đạo sĩ hợp sức lại, đành dẫn theo nàng chạy trốn. Chạy trốn một năm trời vẫn là không trốn nổi, lần đó Tam Tương đỡ cho ta một chưởng của đạo sĩ, nàng là hoa yêu yếu ớt lại dính một đòn chí mạng, Tam Tương đã không còn nữa, hồn phách của nàng cũng tan biến."

Nói đến đây, giọng Khất Tử lạc hẳn đi, hắn không giấu diếm nội tâm bằng vẻ ngoài lạnh nhạt nữa. Một giọt nước mắt lăn xuống trên má, Khất Tử nhắm mắt lại, trong đầu hắn xuất hiện dáng vẻ yếu ớt của Tam Tương, nụ cười thê lương của nàng khi nàng trong lòng hắn, cơ thể nhỏ bé của nàng dần tan vào mây khói.

"Sau đó tâm ma trong ta bộc phát, ta trở thành đại ma đầu, giết sạch đám đạo sĩ, lưu lạc Ma giới. Sư phụ ta đuổi theo, người tự tay giết chết ta, bởi vì muốn giải thoát cho ta. Chuyện sau đó, tỷ đều biết rồi."

Mạnh Huyền Vân khẽ gật đầu, sau khi chết hắn đến đây làm công việc quét dọn, trở thành tảng đá cho đám quỷ yêu trút bầu tâm sự.

"Đệ yêu Tam Tương không?"

"Yêu, vì yêu nên mới khiến nào chịu khổ, đúng ra ta nên dứt khoát để nàng rời khỏi."

Như vậy thì bị trừng phạt là đúng rồi, đệ tử Phật môn không được phép có tư tình, chỉ được một lòng hướng Phật. Chỉ trách hắn từ nhỏ là cô nhi không được chọn con đường của mình, chỉ trách Tam Tương không phải là người mà còn là yêu, tội càng thêm tội. Ông trời, nhất định phải đày ải người ta đến bước này sao!

"Đệ ở đây chịu trừng phạt chịu đến bao giờ, không lẽ định ở đây mãi sao?"

"Không biết có phải trừng phạt hay không, chỉ là ta nhớ Tam Tương, không muốn quên nàng."

Thì ra là hắn tự trừng phạt mình thôi. Tình yêu của hắn và Tam Tương là nghiệt duyên, hắn biết mà vẫn cố chấp yêu, tâm ma bộc phát, ở đây chịu tội là cái giá hắn phải trả.

"Đệ đệ, hay là ta..."

Mạnh Huyền Vân vốn muốn mở miệng nói sẽ giúp hắn nghĩ cách, nhưng mà nàng còn chưa nói nửa câu, phía sau đã vang lên giọng nói tức giận của nam nhân.

"Hai người ở đây to nhỏ cái gì?"

Bạch Lang nắm tay Mạnh Huyền Vân kéo nàng đứng dậy, hắn dùng lực quá mạnh khiến nàng đau đớn. Mạnh Huyền Vân nhíu mày, không vui vẻ nhìn hắn.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Bạch Lang thượng thần nộ khí ngút trời, hắn càng siết chặt cổ tay nàng hơn, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy. Đám quỷ sai đi ngang qua thấy cổ tay Mạnh bà sắp không ổn muốn ngăn cản. Nhưng xét thấy Bạch Lang thượng thần sắc mặt hung dữ, đuôi mắt tỏa ra sát khí nồng đậm lại thôi.

Mạnh bà tự mình bảo trọng, bảo trọng!

"Nàng thích hắn sao?"

Mạnh Huyền Vân tức giận, định cãi nhau với hắn một trận, bên này Khất Tử đã khẽ cười, hắn đi đến bên cạnh Mạnh Huyền Vân.

"Tỷ tỷ không cần vì ta mà to tiếng với thượng thần, hôm nay ta nói ra hết cho tỷ nghe là đã nhẹ nhàng được đôi chút. Tỷ cứ ở lại với thượng thần của tỷ, ta không quấy rầy hai người."

Sau đó Khất Tử lại hướng Bạch Lang thượng thần.

"Bạch Lang thượng thần nói như vậy là tội cho ta. Nghiệp chướng của ta đã đủ nhiều rồi, không cần tỷ ấy đến gây thêm nghiệp nữa. Cẩn thận đừng làm đau tỷ tỷ của ta."

Nói rồi Khất Tử rời đi, hắn lại quay về làm tảng đá chuyên tâm quét dọn như cũ, cứ như con người dạt dào cảm xúc vừa rồi không phải hắn.

Khất Tử đi rồi, Mạnh Huyền Vân dùng sức giật tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của Bạch Lang.

Đau chết nàng!

Hắn mà là thượng thần? Hắn là ôn thần thì có, nào có thượng thần nào thô lỗ như hắn, từ khi nàng tới đây luôn duy trì dáng vẻ lạnh lùng ngời ngời khí chất, chuyện gì cũng không để tâm, vậy mà hắn lại dám làm nàng tức giận.

Bạch Lang thượng thần liếc nhìn cổ tay đã đỏ của Mạnh Huyền Vân, trong lòng đột nhiên nhói đau. Hắn không tức giận nữa, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay nàng, dịu dàng xoa.

"Xin lỗi, ta cứ tưởng..."

"Tưởng tưởng cái gì? Ngươi không nghe hắn nói hả, hắn đã đủ nghiệp chướng rồi, không cần ta gây thêm nghiệp cho hắn. Mà ta cũng chỉ muốn ở đây an an ổn ổn làm Mạnh bà ngày ngày phát canh Vong Tình, không muốn gây nghiệp cho chính mình, ngươi rõ ràng chưa?"

Mạnh Huyền Vân rụt cổ tay lại, nàng quát hắn, vừa xoa cổ tay đau nhứt vừa trở về tráp gỗ. Đây là lần đầu tiên nàng giận dữ như vậy, bộc phát tức giận không kiêng dè thân phận. Làm sao có thể không tức giận? Cổ tay ngọc ngà của nàng để cho hắn muốn bóp thì bóp, muốn xoa thì xoa hay sao?

Bạch Lang thượng thần cũng theo nàng vào trong. Nàng ngồi trên tráp gỗ, hắn cũng ngồi trên tráp gỗ.

"Thật xin lỗi, lần sau sẽ nhẹ nhàng. Tha thứ cho ta."

Lần sau, lần sau cái đầu ngươi! Còn muốn bóp vụn cổ tay Mạnh bà một lần nữa?

Chương trước Chương tiếp