[Mau xuyên - Caoh - Edit] (Quyển 1) Yên chi lệ - Chương 25

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Editor: hungtuquy

Hắn ôm nàng đi hơn mười bước, nàng đã bị cắm đến thất hồn lạc phách, côn thịt không ngừng phun mật triều, dâm thủy khắp nơi bắn ra, trên đường chảy đầy đất.

Hắn hung hăng mà trước sau đĩnh động vòng eo, côn thịt cắm sau vào tiểu huyệt, làm hắn khoái cảm như nước, khống chế không được thô suyễn gào rống, "Ha... Minh Châu, Minh Châu...!" Hắn hung mãnh thẳng lưng, nhiều lần đều đỉnh chọc hoa tâm, nơi đó sinh một cái miệng, đem đại quy đầu mút đến sảng tận cùng!

"A, ha... A..." Nàng bị cắm đến thở không nổi, trong cổ họng không ngừng phát ra xuyết ngâm, khuôn mặt nhỏ chôn ở cẩm đệm khóc lóc, mười ngón tay chịu không nổi gắt gao nắm chặt, thẳng khoản eo thon, thân mình bị đâm cho không ngừng đạn động.

Đột nhiên, hắn kéo cao một chân hướng phía trước đẩy, đem nàng thành tư thế nửa quỳ, nhục côn ' phốc ' một lớn tiếng, phá mở hồ miệng, hung hăng mà thọc đi vào!

"A a a ──!" Nàng phát ra một tiếng ngâm, nửa người trên mềm mại kinh người, tóc dài tạo ra mỹ lệ lãng sóng, nhưng hạ thân lại đột nhiên buộc chặt, gắt gao khóa chặt nhục côn đáng giận không cho hắn động đậy.

Áp lực cùng co chặt, chỉ cần là nam nhân liền nhẫn không được!

Con ngươi Sở Chiêu ám hạ, ngón tay véo vòng eo, thân mình Minh Châu bỗng chốc liền mềm xuống, huyệt nội buông lỏng, mặc hắn tùy ý ra vào.

Một chân dài đứng, một khác thô tráng quỳ gối, cơ bắp căng thẳng, kẹp vòng eo cố định, eo hông hung mãnh trước sau đĩnh động!

Xương mu cứng rắn đâm vào mông vểnh ' bạch bạch bạch ', chụp đánh đến mông thịt một mảnh tiếu hồng, côn thịt huyết hồng nhanh chóng mà quấy loạn tiểu huyệt sưng đỏ, không lưu tình chút nào, giảo đến mị thịt từng vòng bọt mép hóa dâm nước tứ tán vẩy ra, cả phòng đều tràn đầy không khí dâm mỹ.

"Ô ô... Không được... A... Thái Tử... Ca ca... Muốn chết... Minh Châu... Muốn chết..."

Minh Châu yêu kiều rên rỉ, thân thể run bần bật, bộ phận sinh dục bị hắn hung mãnh thọc vào rút ra va chạm không ngừng trào ra mãnh liệt khoái cảm, kích thích đến tiểu huyệt nhanh chóng co rút, nàng kích sảng đến toàn thân đều giống như bị lửa lớn thiêu nướng nóng bỏng sôi trào, cái gì đều nghe không thấy, cái gì cũng đều nhìn không thấy, sắp hóa thành bột phấn...

Hắn khom người ôm chặt eo nhỏ, eo mông tốc độ ác hơn kích thích, gào rống nói, "Minh Châu, Minh Châu... Muốn bắn... Ha... Minh Châu, đem ca ca tất cả đều ăn vào đi... Được không, được không?"

"Ô... được, được a... huynh bắn, ô... huynh mau bắn a..." Nàng muốn chết rồi, hắn nói cái gì cũng đều đúng, chỉ cầu hắn nhanh chóng tha nàng... Ô ô ô...

Hắn cúi đầu, vặn qua khuôn mặt nhỏ hôn lấy cái miệng, nàng vô ý thức cuốn lên đầu lưỡi mà liếm, lướt qua cánh môi, hắn liền điên cuồng dùng sức hút lấy đầu lưỡi hoạt nộn nhấm nuốt, dưới háng tàn nhẫn cắm, thật sâu đỉnh nhập trong cơ thể! Tiểu biên độ điên cuồng lao tới lên!

Hai người kết hợp ma sát tiếng vang xuất hiện không ngừng!

"Ha, Minh Châu, Minh Châu, ca ca yêu muội... thật sự yêu muội...!" Hắn rống lên, tinh quan kích thích, tinh dịch nóng bỏng hung mãnh mà bắn vào tử cung, xông thẳng đến bên trong kiều mềm, nhục bích lại kịch liệt mà co rút lên, kẹp hắn đến da đầu tê dại, thủ sẵn eo lại hung hăng lao tới hơn mười cái.

Tinh dịch tưới đến nàng cao trào, cả người lên men, nhưng nàng đã sảng đến kêu không ra tiếng, cả người kích thích đến độ muốn choáng váng... Ô ô, thật sự, thật sự quá điên cuồng!

Phía sau hắn rốt cuộc đình chỉ đỉnh động đưa đẩy, toàn thân nàng mềm mại ngã xuống giường, một ngón tay đều không muốn động.

A... Mệt mỏi quá... Ô, vì cái gì đều không phải nàng động nhưng vẫn sẽ mệt như vậy?

Nàng không rõ, cũng không có sức lực suy nghĩ cẩn thận, đầu óc mông lung, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

Trong mơ hồ, nàng được rửa sạch, biết chính mình được ôm trở về trên thuyền của hai người.

Nàng cái gì cũng đều không nghĩ, mềm mại dựa vào trong lòng ngực liền ngủ tiếp, tỉnh lại liền phát hiện chính mình đã trở lại biệt viện, nhưng bên người lại trống rỗng ──

Hắn đã không còn nữa.

Biểu tình Minh Châu một chút liền ngốc lăng, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, rõ ràng vừa mới gặp mặt còn kích thích đến giao hoan như vậy...

Hắn, hắn như thế nào có thể chưa nói một câu cứ như vậy đi rồi?

Chỉ một thoáng... Nàng cũng không biết bất giác mà rơi lệ.

Bỗng nhiên, một ngón tay lau nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu vang lên, "Minh Châu, sao lại khóc?"

Quay đầu nhìn thấy là hắn, đôi mắt nhất thời sáng ngời! Khóe miệng nhếch lên, chôn ở ngực hắn, nước mắt ngừng lại mà nở nụ cười, lộ ra sự ngọt ngào, khàn khàn giọng nói nhu nhu hỏi, "A, Thái Tử ca ca... Đã trễ thế này, huynh không phải là hồi cung rồi sao?"

Hắn vỗ vai, ôn nhu nói, "Ta cho người mang tin trở về nói hôm nay không trở về cung."

"Cái gì?" Nàng giật mình từ trong lòng ngực ló đầu ra, "Hoàng bá bá sẽ không mắng huynh sao?"

Bàn tay to lau sạch nước mắt, mỉm cười nhìn nàng, ôn thanh nói, "Chỉ là bị mắng một chút ta cũng không đau không ngứa... Nhưng nếu là chọc ngươi khóc, tâm ta, liền thật sự đau."

Editor: Mọi người thông cảm vì thế giới này không phải là gu của mình nên mình chỉ edit tới chương này rồi end luôn. Do không đúng gu truyện mình bị mất hứng edit mấy ngày nên quyết định bỏ hẳn cho có động lực edit mấy thế giới khác :v

*,.*♫_____________________♪____________________♫*,.*
Thái Tử ca ca lời âu yếm kỹ năng MAX<ΦωΦ>
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước Chương tiếp