[Mau xuyên - Caoh - Edit] (Quyển 1) Yên chi lệ - Chương 28

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Editor: hungtuquy

Tô Nam Nhược đờ đẫn đứng lặng ở cạnh cửa, buông xuống đầu, mặt mày bao phủ ở một mảnh mờ mịt, hôm nay ra cửa nhìn thấy một cảnh như một chậu nước lạnh xối lên tâm tư của nàng.

Sao có thể vừa khéo gặp được cảnh Thiệu Thanh ca phản bội nàng? Việc này, tuyệt đối là do người này làm...

A, nàng chính là người chưa hiểu việc đời mới có thể ngu ngốc bởi vì một chút mới mẻ kích thích đã lay động tiếng lòng... Nàng càng nghĩ, thân mình càng nhịn không được mà nhẹ nhàng rùng mình.

Tô Nam Nhược nhắm mắt, Thiệu Thanh ca hắn... Nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa, có mỹ danh, nàng minh bạch nếu hắn cùng nữ tử kia đã thành chuyện tốt, khẳng định sẽ không cô phụ người ta.

Nàng xoắn chặt váy áo, tiếp theo lại hơi hơi buông ra, hít sâu một ngụm, nhu nhu phiêu phiêu mà trả lời hắn, "... Ta nhìn cô nương kia, làm chuyện đó... Rất là vui mừng, nàng... Là thiệt tình thích Thiệu Thanh ca."

Nguyên Lang vẫn luôn chú ý biểu tình của nàng, lời này nói được có chút loạn, căn bản chưa nói ra cảm giác của mình, cũng không thấy có nửa phần tức giận.

Đôi mắt thấp liễm, ánh mắt hơi ám, mũi phát ra lạnh lùng hừ thanh, "một chút cũng không tức giận?" Hắn hơi hợp lay động ống tay áo, thúc thủ phía sau, chân dài vừa động, thân hình hướng nàng gần thêm một bước.

Nàng có chút không khoẻ lui lại, phía sau đụng vào cửa, nhẹ nhàng phát ra tiếng ' leng keng ', chậm rãi nâng lên một đôi mắt ảm đạm nhìn hắn, "Ta vì cái gì phải tức giận?"

Nói xong, hàng mi dài run lên, thấp giọng chậm rãi tiếp tục, "Thiệu Thanh ca có lương duyên càng tốt... Ta thay hắn cao hứng... Đều chưa kể, ta....hiện giờ như vậy... Cùng hắn vốn chính là không được."

Hắn trong lòng vừa động, nhấc cằm nàng lên, nặng nề thấp giọng nói, "Ngươi thật lòng nghĩ như vậy?"

Nàng thờ ơ liếc mắt nhìn hắn, mũi hừ một tiếng. Nàng không có nói dối, nàng đã ô uế, không xứng với Thiệu Thanh ca, Thiệu Thanh ca có nhân duyên tốt, nàng đột nhiên nhìn thấy một màn kia tuy rằng kinh loạn chua xót, cũng minh bạch có lẽ đều không phải là do Thiệu Thanh ca mong muốn, nhưng về sau, nàng ngược lại... Nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy... Cũng tốt.

Nguyên Lang cho rằng nàng sẽ khóc thút thít, hoặc là chất vấn, lại không nghĩ rằng nàng chỉ nhẫn nhịn chúc phúc, trong lúc nhất thời tâm niệm chuyển đổi... Thấy nàng cũng không để ý Tiết Thiệu Thanh như vậy, hắn mạc danh cao hứng, nhưng nhìn nàng bày ra biểu tình ủ rũ, lại có chút không vui.

Đầu ngón tay chế trụ cằm nàng, nhắc tới bên mặt, khóe môi giương lên, nhàn nhạt ý cười nói, "Ngươi không giận Tiết Thiệu Thanh, nhưng còn nữ tử câu dẫn hắn thì sao? Nếu ngươi hận nàng, ta có thể giúp ngươi trừ bỏ."

"Ta không cần." Nàng không vui mà quay đầu, ngữ khí mạnh mẽ cự tuyệt hắn.

"A, bằng không, ta thả ngươi về..."
Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên má non mịn, lẩm bẩm nói, "Thỉnh nàng ta tới làm khách... lấy ngươi ra trao đổi, cảm thấy như thế nào?"

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, thủy mắt một mảnh hàn ý cơ hồ muốn kết đông, đôi môi run run nói, "Nguyên Lang... Ta không rõ ràng lắm ngươi trừ bỏ là huynh trưởng của Thiệu Thanh ca... Còn cùng Tiết gia có quan hệ gì, nếu là thù hận, nhưng nữ tử chúng ta... Chúng ta là vô tội... Ngươi nếu là nam nhân chân chính, đường đường chính chính đi tìm Thiên Thiết Minh khiêu chiến, đừng suốt ngày ở trong tối mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn!"

"Ngươi nói ta không phải nam nhân?" Hắn thấp giọng nhẹ nhàng hỏi, mắt ám hỏa nhảy lên, biểu tình cười như không cười, cánh tay thô dài vừa nhấc chống ở trên cửa khóa trụ nàng, một bên chế trụ vòng eo dùng sức áp lại, "A, Trí nhớ của ngươi... Thật kém. Đêm nay, có muốn ôn lại một chút?"

Mặt nàng nháy mắt đỏ hồng, hàm răng cắn chặt môi anh đào, một câu ' không cần ' tới bên môi lại run rẩy nói không nên lời, thủy mắt trừng hắn.

Hắn khóe miệng câu đến càng cao, nhẹ nhàng mà cười ra tiếng, tiểu nữ nhân này mặc dù vẫn luôn nổi giận với hắn, chính là bị hắn khi dễ đến cực thảm cũng chưa từng tức giận như vậy, nhưng vì tánh mạng của nữ nhân không quen biết, nàng lại tiếp tục chống đối hắn, làm hắn thật buồn cười, nhưng giận rồi lại cảm thấy thật... Đáng yêu...

Vật nhỏ khả ái!

Tô Nam Nhược biết chính mình tránh không khỏi, rất muốn tìm chết, chính là kề sát thân hình lửa nóng, cùng với khí vị mạnh mẽ, đều làm nàng không thể bỏ qua... Thậm chí, những hình ảnh giao hoan nếm đủ sỉ nhục cùng vui thích đều cùng nhau hiện lên.

Thân nàng không chịu được khống chế mà dần dần bủn rủn, ở trong lòng ngực hắn nhẹ nhàng mà run rẩy, trong lòng dâng lên tư vị khác thường.

Một bàn tay to ấn phía sau lưng trên dưới xoa bóp, làm cho một đôi vú no đủ dán khẩn trên người hắn cọ tới cọ đi, thường thường mà bị xoa bẹp, mềm như bông ở lồng ngực rắn chắc nhảy đánh.

Đè nặng như vậy làm nàng thật là thoải mái, hắn có thể cảm giác được hai điểm ngon miệng trước ngực đã đứng thẳng, theo động tác tránh né động đậy làm hắn từng đợt lên men, dục vọng hưng phấn mà sưng to, dâng trào.

Thân nàng bị lửa nóng uất đến càng lúc càng ngứa, một đôi chân đánh run run, cơ hồ không đứng được, kề sát cửa gỗ phía sau giãy giụa, làm ra tiếng vang keng keng.

Bỗng nhiên, hắn lại hỏi, "Muốn chạy trốn? Ta cho ngươi cơ hội, ngươi vì cái gì không nắm chắc? Mạng của người khác... Chẳng lẽ quan trọng hơn mạng ngươi sao?"

Hắn cúi đầu tới gần nàng, ngửi hương hoa nhài từ người nàng phiêu ra giọng khàn khàn nói, "Ngươi khiêu khích ta như vậy, không sợ ta sẽ ' hảo hảo ' phạt ngươi sao?"

Nàng cắn môi, nỗ lực áp xuống run rẩy, bộ ngực không ngừng phập phồng, Tô Nam Nhược dùng sức nhắm mắt, mềm mại cầu xin, "Ngươi muốn phạt... Liền phạt ta đi... Ngươi không cần, không cần thương tổn nữ hài kia..."

Nàng nhẫn nhục làm ra biểu tình thật sự đáng thương, cố tình tản mát ra hơi thở càng thêm dụ hoặc vũ mị làm trong lòng hắn vừa động, một tay nâng cằm, ám quang trong con ngươi lưu chuyển, trong cổ họng nhẹ nhàng lăn lộn, "Ngươi không muốn trao đổi, chẳng lẽ là... Luyến tiếc ta? Sợ ta sẽ chạm vào nữ nhân kia, cho nên ngươi... Ghen tị?"

"Ta, ta không có!" ngực nàng nhảy dựng, lập tức xấu hổ mà lắc đầu, hoảng rơi xuống 3000 tóc đen được cố định, như sương như khói, nhè nhẹ phất qua hai má, làm khuôn mặt nhỏ càng thêm kiều mỹ, đôi mắt hàm chứa xấu hổ cùng lửa giận rung động lòng người.

Nguyên Lang nhíu lại mắt, bàn tay to nắm eo vừa chuyển đem nàng ấn tới trên cửa, thân mình cao lớn đi lên phía trước một bước, ép nàng ở sau lưng.

"A..." Nàng giật mình hô lên, cả người hắn đè nặng toàn thân nàng, dương vật cương cứng liền để ở hai cánh kiều nộn, ngạnh bang bang mà hướng lên trên đỉnh đỉnh, chọc đến hạ thân nàng một trận khó chịu, lại nhịn không được liền kiều suyễn hai tiếng.

Hắn phủ thấp môi mỏng ở bên tai rơi xuống những nụ hôn khẽ vụn, thấp thấp trêu ghẹo, "Ngươi là một vật nhỏ không thành thật... Nếu không chịu thừa nhận, để ta hỏi cái miệng nhỏ dưới đây... Có luyến tiếc hay không..." thanh âm mang theo chút lười biếng khiến người trầm mê.

Nàng nhu nhu run rẩy nói, "Ngươi... Ngươi buông ta ra..." Biết rõ giãy giụa vô dụng, nhưng theo bản năng sợ hãi, bản năng muốn chạy trốn, thân thể liền không ngừng tránh động, chỉ là nàng bị nhốt ở giữa lòng ngực cường tráng cùng cánh cửa cứng cáp, căn bản không thể động đậy.

*,.*♫_____________________♪____________________♫*,.*
Nam Nhược trọng sinh trước cuối cùng một lần ăn thịt lạp ~ ngày mai thượng thịt lạp ~
( nhược nhược hỏi một câu, các ngươi sẽ không hy vọng yêu yêu kéo đèn đi? T.T
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước Chương tiếp