[Mau xuyên][edit] Nam chủ mau nằm xuống - Chương 18

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Editor: hungtuquy

Đinh Giai Nghi cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm, ngược lại từ trong túi móc ra một ảnh chụp đưa cho cô.

"Nhìn xem, đây là ảnh chụp nhà chị, bên trái chính là mẹ kế, thật xinh đẹp đi! Bất quá... chị như thế nào cảm thấy Sở Ca cùng mẹ kế lớn lên giống nhau nha?"

Sở Ca nhìn thoáng qua ảnh chụp hạnh phúc ' người một nhà ', nhẹ giọng nói một câu "Phải không?". Kỳ thật, nếu Đinh Giai Nghi không phải làm nhiều sự tình quá phận, người một nhà bọn họ thật sự rất tốt. Đáng tiếc trên thế giới này chưa từng có nếu...

Nhìn Sở Ca có chút âm trầm, Đinh Giai Nghi nhịn không được trên mặt lộ ra chút đắc ý tươi cười. Hôm nay mục đích đã đạt được, Đinh Giai Nghi cũng không muốn lưu lại, đứng dậy nói có chuyện gấp cần rời đi.

Sở Ca nhìn cô ta ra cửa, lúc này mới từ cái bàn phía dưới lấy ra một chiếc bút ghi âm đã sớm chuẩn bị tốt giao cho người khác.

"Đưa đến trong tay Đinh phu nhân, tự mình nghe đi." Nếu biết vẫn luôn cẩn thận che chở, thế nhưng con gái nuôi lại có thái độ này, còn sợ Cát Văn sẽ không ra tay sao? Cha Đinh Giai Nghi luôn tâm tâm niệm niệm muốn một đứa con trai, nhưng lại vẫn luôn cố kỵ Đinh Giai Nghi, hiện tại đúng là Cát Văn có cơ hội để sinh con trai rồi.

Năm đó Cát Văn vì cái gọi là chân ái có thể nhẫn tâm vứt bỏ chồng con, huống chi một đứa con nuôi không hơn không kém.

Chuyện sau đó Sở Ca cũng không có đặc biệt chú ý, coi chỉ còn một màn diễn cuối cùng, lúc quay xong, cùng đoàn phim cáo biệt, Sở Ca liền tính toán về nhà, cô muốn xử lý trong phòng tránh làm nguyên chủ gây ra hoạ.

Thu thập mọi thứ xong xuôi, Sở Ca nghĩ nghĩ, hay là nên cùnh Hoắc Lê nói cáo biệt, vừa lúc Thẩm Thụy phải về công ty một chuyến, cùng đường về nhà của cô cũng không tiện đường, cho nên Thẩm Thụy mang theo hành lý đi trước, Sở Ca lưu lại cùng chờ Hoắc Lê chụp xong cùng hắn từ biệt.
Ước chừng nhìn thấy Sở Ca đang đợi, Hoắc Lê cũng không cố ý áp chế, hơn nữa kỹ thuật diễn của Đinh Giai Nghi cũng không tầm thường, lần này quay chụp rất là thuận lợi.

Hai người một trước một sau ra khỏi studio, Sở Ca vừa định mở miệng, Hoắc Lê lại trực tiếp đem người túm lên xe bảo mẫu, trên xe có tấm ngăn để tài xế cùng bọn họ ngăn cách, trong xe chỉ có bọn họ hai người, hình thành một cái không gian nho nhỏ độc lập.

Sở Ca nhìn xe di chuyển chút nghi hoặc, duỗi tay lôi kéo tay áo. "Chúng ta đây là muốn đi đâu?"

Hoắc Lê cười thần bí, mở miệng nói.
"Chờ tới nơi sẽ biết."

Sở Ca dẩu miệng, nhưng cũng không có hỏi lại, nam nhân muốn cho ngươi kinh hỉ, đi theo thì tốt rồi.

Xe đi không có bao lâu liền ngừng lại, Sở Ca nghi hoặc nhìn thoáng qua bên ngoài l, lại thấy cỏ hoang trước mắt, kỳ quái nhìn về phía Hoắc Lê, hắn lại kiên trì không chịu nói, ngược lại mở cửa xe mời cô xuống
.
"Yên tâm đi, nơi này không có người khác, chỉ có chúng ta thôi. Xuống dưới đi, anh mang em đi ăn ngon."
Sở Ca có chút hoài nghi, noei rừng núi hoang vắng, thì có cái gì ăn ngon.
Nhưng thấy hắn chắc chắn như vậy, cũng liền đem tay phóng tới lòng bàn tay theo hắn xuống xe.

Đường núi không dễ đi, may mắn Sở Ca mang chính là giày bình thường, hơn nữa Hoắc Lê ở một bên đỡ cô mới không có té ngã. Trên đường khó đi, nhưng sau khi ăn cơm của Trần tỷ xong, Sở Ca lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Sau khi ăn xong, sắc trời đã tối, Hoắc Lê cho cô cầm kiện áo khoác, nắm cô hướng lên trên mặt đi, không có bao lâu, liền có vài điểm ánh sáng huỳnh quang từ trong bụi cỏ ra tới, càng lên cao, ánh huỳnh quang càng nhiều, dần dần biến thành biển sao.

Sở Ca kinh hỉ nhìn mộng ảo trước mắt, quả thực là nhân gian tiên cảnh! Ngốc lăng một hồi lâu, Sở Ca mới nghĩ đến Hoắc Lê, quay đầu nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang lẳng lặng mà nhìn cô, trên mặt tươi cười ôn nhu mà bao dung.

Sở Ca cũng nhịn không được lộ ra điểm thất thần hắn lộ ra tươi cười, giờ khắc này, cô rõ ràng mà nghe được trái tim đang mãnh liệt nhảy lên, nói cho cô, Sở Ca, ngươi xong rồi, ngươi đối người nam nhân này động tình!

Hoắc Lê nhìn trước cô gái trước mắt có chút ngốc lăng, nhịn không được bật cười, duỗi tay ở trên đầu xoa xoa, trong lòng vẫn vì cô dung mạo kinh diễm, cảm thấy ánh huỳnh quang thế nhưng so ra kém cô một cái cười nhạt, ngón tay mang theo vết chai mỏng ngón tay nhu thuận vuốt sợi tóc đến gương mặt, cô đã tẩy trang, trên mặt không còn phấn son, non mềm kinh người, làm hắn nhịn không được có chút lưu luyến.

Đôi mắt sáng ngời mang theo hơi hơi thủy quang động tình nhìn hắn, môi đỏ dưới ánh huỳnh quang loé sáng dụ hoặc. Hoắc Lê cảm thấy chỉ sợ trên đời này bất luận là ai cũng đều vô pháp cự tuyệt loại dụ hoặc này, cho nên hắn quyết định thuận theo chính mình m, đôi tay trụ mặt cô, cúi người hôn lên.

Nụ hôn này so với dĩ vãng đều phải nóng bỏng hơn, nhiệt độ cực nóng dẫn tới Sở Ca thân thể nhịn không được hơi hơi phát run, lại bị hắn kiên định mà giam cầm ở trong ngực.

Cô đành phải gắt gao mà nắm quần áo trước ngực, thân thể dán ở trên người hắn, ý đồ làm chính mình có chút không gian hô hấp.

Môi cô như là mỹ vị ngon nhất trên đời, lại như là làm người sợ hãi lại nhịn không được trầm mê anh túc, muốn ngừng mà không được. Lúc trước không có hưởng qua hương vị này, hắn chưa bao giờ biết nam nữ thân mật lại khiến người trầm mê như thế, mặt khác cô lại càng thêm tiến vào mắt hắn, tựa như lời kịch trong một quyển tiểu thuyết, ngươi đã từng được quá nhiều thứ tốt, như thế nào ủy khuất chính mình tạm chấp nhận thấp kém!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước Chương tiếp