- Mewgulf Fanfic Chuong 23

Tùy Chỉnh

Lúc Gulf tỉnh dậy trời đã hoàn toàn là màn đêm, cậu đưa mắt nhìn bên cạnh đã không có ai, trái tim đột nhiên trống rỗng. Gulf kéo chăn ôm vào ngực, nhẹ nhàng xoay người, một cảm giác đau nhói lan truyền khắp cơ thể khiến cho cậu hoàn toàn tỉnh ngủ. Đau đớn từ thân thể truyền đến, cảm giác tủi thân cũng dâng trào, nước mắt vây quanh hốc mắt, Gulf cảm giác mắt mình nóng lên, nhưng cố gắng kiềm nén bởi cậu không muốn bản thân yếu đuối lúc này. Ngay lúc đó, cửa cạch một tiếng được đẩy vào từ bên ngoài, Mew bước đến bên giường nhìn vào một cục tròn tròn đang cuộn trong chăn vừa buồn cười vừa thấy lạ. Anh kéo chăn xuống, ngay lập tức lộ ra một cậu nhóc vẻ mặt đầy uỷ khuất, hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, khi nhìn thấy anh thì nước mắt thật sự rơi xuống. Mew bị một màn này doạ cho hết hồn, vội kéo Gulf ra khỏi chăn ôm vào lòng.
"Em sao vậy, đau ở đâu hả? Sao vừa tỉnh dậy đã khóc rồi? Ngoan, anh vẫn ở đây mà, có gì thì cứ nói với anh, đừng khóc nữa, Gulf ngoan."
Mew nhẹ nhàng dỗ dành người trong lòng khiến Gulf đang một bụng tủi thân cũng bị câu nói đó làm cho sững sờ. Cậu ngẩn mặt nhìn Mew, trên mặt anh tất cả đều là nghiêm túc, không hề có vẻ gì là nói đùa. Gulf chớp chớp hai mắt khiến Mew bị sự đáng yêu đó làm cho bật cười.
"Em biểu hiện như vầy là có ý gì? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chuyện cần làm cũng đã làm nốt rồi, không lẽ bây giờ em muốn rũ bỏ trách nhiệm với anh hả? Nhưng mà lúc đó em cũng rất nhiệt tình nha, có thể nể mặt kỹ thuật của anh tốt mà giữ anh lại được không? Hửm?"
Mew lại không nhịn được trêu chọc Gulf, bởi anh rất thích vẻ mặt ngượng ngùng của ai kia và quả thật chiêu này của Mew luôn luôn có công hiệu. Gulf lập tức thay đổi sắc mặt, vành tai đỏ bừng, khẽ đẩy ngực Mew ra.
"Anh ăn nói lung tung gì đấy?"
Nhớ đến chuyện đó Gulf vô cùng xấu hổ, lại thêm cái người mặt dày kia mặt cứ nói về chuyện đó một cách tỉnh bơ, mặt cậu đã nóng càng nóng hơn. Gulf trừng mắt với Mew một cái lấy tay che miệng Mew rồi nói.
"Anh...anh không được nói chuyện này với ai đâu đấy."
Mew xấu xa liếm tay cậu , Gulf vội rút tay lại , trừng mắt lần nữa, người nọ càng dửng dưng.
"Để anh xem đã , giờ thì...xuống ăn cơm."
Dứt câu, Mew dang tay bế bổng Gulf lên , chậm rãi bước vào phòng tắm, Gulf chống cự , lớn tiếng nói.
"Awww Pi Mew, anh làm gì vậy hả ?"
Mew nhìn cậu , nở nụ cười xấu xa.
"Giúp em rửa mặt , chẳng phải nơi đó vẫn chưa hết đau sao ?"
Vừa nói hai chữ 'nơi đó' Mew vừa liếc mắt nhìn xuống dưới.

Khuôn mặt nhỏ bé bỗng chốc hóa đỏ, Gulf vốn không thể đọ sự lưu manh với Mew nên tốt nhất chính là im lặng.
Gulf ngồi xem ti vi trong phòng khách cùng Mew, trong lúc chờ người làm mang thức ăn đến, cậu cố gắng ngồi cách xa anh nhất có thể. Nhưng Mew lại càng xích lại gần , uất ức không chịu được , Gulf đẩy đẩy vai Mew mắng.
"Khốn khiếp , anh làm gì vậy hả ? Sao không ngồi bên kia mà cứ chen ở đây như thế."

Mew bình thản trả lời.
"Tại sao em ngồi xa anh như thế , sợ anh ăn thịt sao ?"

Gulf nhìn nhìn Mew nói.
"Phải , ngồi gần anh rất nguy hiểm."

Mew bật cười , nụ cười như có như không xuất hiện trên đôi môi mỏng khiêu gợi.
"Em sợ gì chứ ? Chẳng phải anh đã 'ăn' em một lần rồi sao ? Nếu thêm một lần nữa cũng đâu có sao ?"

Gulf cứng họng , không thể, nói thêm lời nào, đành hậm hực quay ngồi yên cho anh ôm, còn Mew lại tỏ ra rất thích thú.
Một lúc sau, từ cửa truyền đến tiếng xôn xao nho nhỏ, Mew quay đầu nhìn ra thì thấy bà nội và mẹ mình cùng tiến vào theo sau là vài người làm bê thức ăn trên tay. Anh đứng dậy, vẫn không quên kéo cả Gulf đi theo.
"Ta và mẹ con về được một lúc thì nghe báo là con bảo mang thức ăn sang nên ta đã nói họ làm thêm vài món rồi sang đây ăn cơm với cả hai luôn. Hai đứa hôm nay ở nhà có chơi gì không?"( mị cũng rất muốn biết hai ông bố đã "chơi" gì đấy😂😂😂)
Nhìn thấy hai đứa cháu trai tay trong tay, mặt Mew lại hớn hở như con trai mười tám đang yêu thế kia, đại phu nhân cũng đã đoán được vài phần. Tất cả cùng ngồi vào bàn ăn, Gulf chợt giật mình khi nghe câu hỏi đó, người cậu cứng đờ, tay dưới bàn vô thức bóp bóp tay Mew.
Mew mỉm cười.
"Không có..."
Câu trả lời của anh khiến tâm Gulf thở phào nhẹ nhõm , thật may là Mew biết giữ lời hứa , xem ra anh cũng là người tốt. Suy nghĩ đó vừa dứt, Mew lại cất tiếng tiếp tục.
"Ngoài việc em ấy cưỡng bức con ra thì không có việc gì nghiêm trọng cả !"
Trên bàn có bao nhiêu cặp mắt là bấy nhiêu dán hết lên mặt Mew, ba giây rồi năm giây trôi qua, đột nhiên đại phu nhân bật cười cắt ngang sự tĩnh lặng trong phòng.
"Haha...chà, hai đứa vậy là đã hết giận nhau rồi đúng không? Từ xưa tới giờ vợ chồng luôn là đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà mà, các người nhìn cái gì, chuyện bình thường mà, ăn cơm, ăn cơm đi...haha..."
Gulf kéo ống tay áo Mew liếc anh một cái nhỏ giọng nói.
"Anh đã hứa sẽ không nói gì rồi mà?"
"Anh hứa với em khi nào, em có nhớ nhầm không vậy, anh lúc đó chỉ nói để anh suy nghĩ mà thôi."
Mew vô cùng xấu xa bày ra vẻ mặt tỉnh bơ đáp, khiến cho ai kia bên cạnh mặt mày vừa đỏ bừng vì giận lại không cãi được một lời.
"À thế ngày mai hai đứa tính làm gì?"
Bà Puttan đã thu lại vẻ mặt sững sờ lúc nảy, quay sang hỏi Mew, bà biết con trai mình đang hạnh phúc, người làm mẹ này cũng nên chấp nhânn hơn là chia cắt tình yêu của con trai mình.
"Mai con sẽ dẫn em ấy đi chơi ở đây một vòng, dù sao cũng là lần đầu tiên Gulf đến đây."
Vừa nói Mew vừa nhìn sang Gulf như đang hỏi ý kiến cậu, chỉ thấy nhóc con kia nhìn lên khẽ gật đầu anh đã hiểu là cậu đồng ý.
Hôm sau, phải gần trưa hai người mới rời khỏi biệt thự, đơn giản là vì có một người đàn ông nào đó tinh lực quá dồi dào, đêm qua lại dụ dỗ con mèo nhà mình vận động đến nửa đêm. Mew lái xe tự mình đưa Gulf đi, dạo quanh một vòng sau đó đến một trung tâm thương mại để mua vài món đồ lưu niệm. Mew để Gulf xuống trước cửa trung tâm, còn mình thì xuống tầng hầm đỗ xe, bảo cậu hãy vào sảnh chờ anh. Gulf bước vào đảo mắt đánh giá một lượt, không phải là một trung tâm quá lớn như ở BangKok nhưng cũng không quá nhỏ. Ngoài các cửa hàng bán đồ lưu niệm vẫn có các cửa hàng thời trang nổi tiếng khác. Cậu bước chậm rãi qua từng cửa hàng, đột nhiên anh mắt dừng lại, Gulf bước nhanh vào cửa hàng trước mặt mình. Cậu nhìn trên tủ đổ có rất nhiều áo sơ mi cao cấp , hầu hết đều được may rất tỉ mỉ.

"Xin hỏi quý khách muốn mua loại nào ạ ?"
Nhân viên phục vụ cúi đầu chào rồi niềm nở nói.

"Lấy giúp tôi chiếc áo màu trắng kia."
Gulf đưa tay chỉ vào chiếc áo thứ ba trên cao.

Nhân viên lấy xuống giúp cậu, Gulf chăm chú nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng cổ bẻ màu đen , vạt áo cũng là màu đen.

"Gulf...em muốn mua áo à?"
Từ đằng sau vang lên giọng nói trầm thấp khiến Gulf giật bắn người , vội quay lại gằn giọng.
"Sao anh cứ thích xuất hiện đột ngột như thế ?"

"Thì sao ?"
Mew nhếch miệng cười , đưa mắt nhìn chiếc áo trên tay Gulf, anh cũng vài phần đoán được càng vui vẻ hơn, nhưng lại cố tình hỏi.
"Em muốn mua áo sơ mi hả?"

"Không phải, tôi là chọn cho anh, tý anh tự trả tiền, này anh thử xem." – Gulf đưa áo cho Mew, hai vành tai thoáng đỏ lên, cậu vờ làm lơ bước ra ngoài.
Ít phút sau , Mew bước ra mang theo nụ cười đầy phong tình.
"Thế nào, em xem."

Gulf quay sang , cậu hơi ngạc nhiên một chút , bình thường Mew rất đẹp trai bây giờ lại càng anh tuấn hơn , mái tóc màu nâu chải suôn che mất đôi mày rậm , cặp mắt sắc bén cùng đôi đồng tử đầy mê hoặc, sống mũi cao thoạt nhìn phong thái hơn người , đẹp như một vị thần. Chiếc áo sơmi trắng rất hợp với anh , cổ áo màu đen nới rộng , để hờ hai nút trên , lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện sau lớp áo, dáng người Mew cao to lực lưỡng. Người ngoài chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán được anh mang trên mình khí chất của bậc vương giả. Gulf say mê nhìn Mew không chớp mắt , không chỉ riêng cậu mà những nhân viên ở đó bị vẻ đẹp kia thu hút. Mew bước đến gần cậu, giọng xấu xa trêu chọc.
"Coi chừng chảy nước miếng."

Gulf giật mình vội che miệng , khi phát hiện ra mình bị lừa , liền hừ mũi với Mew.
"Anh nói gì hả ?"
Mew bật cười , nhu tình nhìn cậu.
"Thế nào ? Có phải rất đẹp ?"

"Hừ , tự kỉ."
Gulf bĩu môi , quay mặt đi nói với nhân viên.
"Được rồi , tôi lấy cái này nhé."

Mew nhếch miệng cười.
"Được !" Rồi quay lưng đi về phía phòng thay đồ, Gulf đi xung quanh nhìn những chiếc áo khác , chợt nghe thấy tiếng xì xào của những người xung quanh.

"Này , anh chàng đó đẹp trai thật !"

"Phải , ôi...không ngờ trên đời này lại có người đẹp trai như thế."
Một giọng nữ khác chen vào , đầy nuối tiếc.

"Mà hình như anh ấy chưa có vợ đâu, đi qua làm quen thử xem nào, người như vậy bỏ lỡ tiếc lắm."

"Không thể nào, vậy cậu nhóc đi bên cạnh là ai? Tôi thấy hành động giữa họ không đơn giản là anh em hay bạn bè đâu, cậu ta còn xinh đẹp nha vậy!" Giọng nữ nhân khác tiếp lời , ghen tị nói thầm.

"Cũng phải , này này nói nhỏ thôi , mắc công cậu ta nghe."
Gulf từ đầu đến cuối đều nghe hết, cậu không hiểu sao trong lòng lại nỗi lên một cảm giác có chút khó chịu. Cái cảm giác muốn cho những người đó biết cậu và Mew thật sự là mối quan hệ gì, muốn họ thôi cái suy nghĩ ham muốn người của cậu đi. Khuôn mặt Gulf đang xụ xuống , chợp nghe thấy tiếng bước chân của Mew, cậu quay sang đưa mắt nhìn anh. Mew thấy phản ứng hơi kỳ lạ của Gulf, liến liếc nhìn ra sau lưng cậu thì thấy có vài người đang nhìn về phía họ nói gì đó. Anh chợt hiểu ra mỉm cười thích thú vòng tay qua eo cậu ôm Gulf gần vào mình.
"Bảo bối, chúng ta về thôi."
Một câu thôi, đủ làm cho tim Gulf như chạy marathon, còn những người xung quanh thì hụt hẫn toàn bộ. Bước ra khỏi cửa hàng, Mew xấu xa cố tình kề sát tay cậu nói nhỏ.
"Vẻ mặt của em lúc ghen thật sự rất đáng yêu, anh rất thích."
Gulf trợn mắt quay sang thúc cùi chỏ vào ngực Mew.
"Tôi không có ghen. Anh bớt nói nhảm đi."
Gulf xấu hổ quá hoá giận, cậu quay đầu bước nhanh về phía trước, cũng không thèm chờ Mew ở phía sau vẫn đang rất vui vẻ...