Trang chủMùi hương (Hoàn)Bức bình phong

Mùi hương (Hoàn) - Bức bình phong

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tôi quỳ một chân xuống đất.

Trước mặt tôi, là một tấm bình phong thêu sóng biển cùng hoa anh đào.

Sau tấm bình phong.

Một người mặc áo trắng, một cái ghế tựa cao bằng gỗ lê.

Đương nhiên, cách bức bình phong, tôi nhìn không ra chất liệu của ghế tựa, thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, Chu tiên sinh thích mặc áo trắng, ngồi ghế làm bằng gỗ lê.

Ghế tựa.

Trong tay Chu tiên sinh tựa hồ đang cầm một cành hoa, tôi đoán, là anh đào.

Chu tiên sinh thích hoa anh đào.

"Gọi Thập Cửu."

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ sau bức bình phong truyền đến.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của Chu tiên sinh, có người nói, người nghe qua giọng hắn mà còn sống không vượt quá mười người. Cũng có thể, hiện tại tôi nghe được, là âm thanh đã qua xử lý.

Vì vậy âm thanh mang theo giọng điệu trong trẻo của thiếu niên, mà Chu tiên sinh ở nơi này chí ít đã nắm quyền ba mươi năm.

Tôi đáp: "Dạ."

"Cậu muốn rời đi?" Chu tiên sinh hỏi.

Tôi nói: "Dạ."

"Tại sao?"

Tôi 28 tuổi rồi.

Tôi gia nhập "tổ chức", năm nay đã là năm thứ 16, tôi phải đi rồi.

16 năm qua, mỗi lần tôi hoàn thành một nhiệm vụ, liền cách quyền lực trung tâm của "tổ chức" càng gần hơn một bước.

Mà hết thảy những người tiếp xúc được với quyền lực trung tâm của "tổ chức" đều sẽ chết.

Không phải hôm nay, cũng sẽ vào một ngày nào đó.

Cách đây không lâu, "tổ chức" xảy ra phản loạn, chết một nhóm nguyên lão, đến Chu tiên sinh cũng mất tích mười ngày.

Sau khi hắn trở về, lại giết chết một nhóm người.

Tôi bởi vì bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, tránh được một kiếp.

Bằng không, mặc kệ đứng phe nào, cũng có thể sẽ chết.

Nhưng tôi biết, không phải lần nào cũng gặp vận may như vậy.

Tôi muốn, trước khi phải chết, ra đi.

Nghe nói, cách đây mấy trăm Km, có một trường đại học bình thường, tôi hy vọng sau khi về hưu, có thể vào trường đại học này làm một bảo vệ canh cổng, hút thuốc, đánh bài, tắm nắng, lúc tâm trạng tốt sẽ đi thư viện lén lấy vài cuốn sách về đọc.

Tôi cách bức bình phong lớn thêu hoa anh đào, nhìn người phía sau.

"Chu tiên sinh." Tôi dùng âm thanh có thể coi là trung thành, nói, "Thân thể của tôi không được như xưa."

"Nơi này có bác sĩ tốt nhất cùng an dưỡng sư." Chu tiên sinh nói.

"Chu tiên sinh. Tôi muốn về hưu." Tôi thấp giọng kiên trì nói.

Im lặng.

Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, sau tấm bình phong, áo trắng lay động.
Trong gió truyền đến mùi hương nhàn nhạt, như trà, như hoa, như gỗ.

Tôi nghĩ, Chu tiên sinh đang suy nghĩ nên thả tôi đi, hay là giết chết tôi.

"Nhiệm vụ cuối cùng." Một lúc lâu sau, mới có âm thanh từ sau tấm bình phong truyền đến.

"....Thỉnh ngài phân phó." Tôi nói.

Tôi nghĩ, nhiệm vụ này không phải là chuyện đơn giản như giết người cướp của.

Để có tự do, cần phải đánh đổi.

"Ta phải đi xa một tháng." Chu tiên sinh nói, "Trong khoảng thời gian này, cậu chăm sóc tốt cho phu nhân."

Để có tự do, phải đánh đổi không nhỏ.

Nghe nói, hết thảy người từng thay Chu tiên sinh "chăm sóc" Chu phu nhân, đều bị giết cả.

Có một ý kiến cho rằng, Chu phu nhân là một thiếu nữ kiều diễm 28 tuổi.

Một loại ý kiến khác cho rằng, Chu phu nhân là một phụ nữ xinh đẹp đã ngoài bốn mươi.

Hai loại ý kiến này có một điểm chung: Chu phu nhân rất xinh đẹp.

Vì lẽ đó, hết thảy đàn ông phụng mệnh "chăm sóc" Chu phu nhân, đều sẽ ấm đầu không rõ được, rốt cục làm cách nào chăm sóc vợ của đại lão mới đúng. Cuối cùng, bọn họ đều sẽ bị những thủ hạ khác của Chu tiên sinh giết chết.

Thế nhưng, tôi không như vậy.

Bởi vì tôi là gay.

Tháng sau, tôi có thể vui vẻ đi xếp hàng phỏng vấn làm bảo vệ trường đại học, sau đó mỗi ngày gác chân, ngồi ở cổng trường đọc sách xem báo, hút thuốc uống trà.

Cuộc sống lành mạnh đến nhường nào.

Thật sự đáng giá, tôi chỉ cần dùng một tháng đi theo một người phụ nữ. Ngược lại nếu cô ta có ý đồ quyến rũ tôi, tôi cũng chắc chắn không cứng nổi.

Chu tiên sinh không có lý do gì để giết chết tôi.

Tôi cúi đầu, đáp: "Dạ."

Giọng Chu tiên sinh nghe ra hình như là hài lòng, hắn nói "Bảo vệ nàng, làm cho nàng vui vẻ."

Tôi nói: "Dạ."

Chu tiên sinh lại nhàn nhạt lặp lại một lần, "Nhớ kỹ, làm cho nàng vui vẻ."

Tôi nói: "Dạ."

"Cậu có thể ra ngoài." Chu tiên sinh nói.

Tôi đứng lên.

Có ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, làm anh đào cùng sóng biển phản chiếu lên người áo trắng ngồi trên ghế.
Tôi quay đầu đi ra cửa.

Trong gió lại truyền tới mùi hương nhàn nhạt.

Tôi nhận ra được, là mùi gỗ đàn vụn, là cánh hoa anh đào, cùng một loại thực vật nào đó mà tôi không biết tên, được đốt cháy cùng một lúc.

Chương trước Chương tiếp