- Muzan X Tanjirou Cuoi Cung Em Da Den Ta Da Doi Em Rat Lau Phan 1 Cuoc Gap Go

Tùy Chỉnh

Đây là lần đầu viết truyện nên đừng gạch đá gì nha mấy má.....

Dễ thương hôngggggggg

-------------------------------------------------------

Kibutsuji Muzan - người kế thừa của gia tộc kibutsu. Hắn được sinh ra với cơ thể yếu ớt đầy bệnh tật. Khi lên mười tuổi Muzan nhận ra rằng hắn bị Thần nguyền rủa. Tại sao lại không?Theo Muzan nhớ từ khi còn trong bụng mẹ hắn đã rất nhiều lần ngừng hô hấp. Chẳng phải khi hắn cất tiếng khóc chào đời đầu tiên của mình là trong đám tang của chính hắn hay sao. Hắn căm ghét những vị Thần vì đã vứt bỏ hắn và cả những ánh mắt coi thường của mọi người khi trông thấy hắn. Vì căn bệnh bí ẩn mà mình đang mắc, Muzan đã phải sống trong sự cô đơn, buồn tủi.

Nhưng cuộc đời hắn dần thay đổi từ khi em xuất hiện. Em mang đến cho hắn hơi ấm của tình yêu. Thứ mà hắn chưa từng cảm nhận được. Em như ánh mặt trời soi sáng cho cuộc đời u tối của hắn. Hắn không biết từ khi nào hắn đã yêu em nhiều đến thế. Từ khi nào mà em đã trở thành động lực sống của hắn?

"Muzan-sama, anh còn thức không?"

Muzan quay sang nơi phát ra âm thanh. Vẫn là thân hình quen thuộc đang lấp ló trước cửa phòng. Suy nghĩ một hồi, hắn đáp:

''Vào đi, Tanjirou"

Cậu bé bước vào phòng không quên mang theo mang theo nụ cười hạnh phúc. Em ngồi xuống cạnh giường hắn, kèm theo đó là vài câu hỏi thăm sức khỏe, vì em biết hắn đã không còn nhiều thời gian nữa rồi. Căn bệnh quái ác ấy sẽ giết chết Muzan ngay khi hắn vừa tròn 20 tuổi.

"Muzan-sama, dạo này sức khỏe anh thế nào rồi? Em nghe phu nhân nói đã tìm được một vị lương y, người ấy có thể chữa bệnh cho anh".

Cậu bé hồn nhiên vừa nói vừa nghịch các ngón tay của hắn.

"Lương y? Chắc lại giống mấy tên vô dụng lần trước".

Hắn nhìn xuống hình hài nhỏ bé đang ngồi cạnh giường mình, đôi môi khẽ nhếch lên lúc nào không hay.

"Ta đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng đến đây nữa. Nếu cậu không nghe lời ta thì sớm muộn gì cũng bị mẹ bắt được. Ta không muốn phải chịu trách nhiệm cho việc làm ngu ngốc này của cậu đâu" - Muzan cau mày.

"Em biết. Nhưng... em vẫn muốn đến thăm Muzan-sama" - Tanjirou nói

"Nói gì thì nói. Miễn là cậu biết hậu quả là gì."

"Vâng. Em sẽ cẩn thận.''

Muzan không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Tanjirou ngây ngô, cậu tiếp tục kể cho hắn nghe những việc cậu đã làm trong hôm nay một cách chi tiết và cẩn thận. Hắn không nói, chỉ ngồi nghe đứa trẻ lảm nhảm về những việc mà hắn chẳng hề hứng thú.

Tanjirou - một đứa trẻ mồ côi được người làm trong gia đình mua về từ tay bọn buôn nô lệ, sau đó được thuê làm người giúp việc. Cậu vô cùng lễ phép và ngoan ngoãn nên được mọi người hết lòng yêu thương. Cậu bé chỉ vừa tròn 14 tuổi, nhỏ hơn 4 tuổi so với Muzan. Cậu có một vết sẹo trên trán phải, đó là di chứng do bọn buôn nô lệ tạo ra. Lòng bàn tay cậu đầy vết trầy xước và những vết chai do phải làm việc khổ sở.

Tanjirou không có họ. Trong mắt Muzan, cậu bé có một vị trí vô cùng quan trọng đối với hắn. Đứa trẻ hư thường đến thăm hắn và kết quả là em phải chịu những trận đòn roi từ phu nhân Kibutsuji vì dám làm trái lệnh, đáng lẽ em không nên đến thăm Muzan.

Tanjirou là người đầu tiên nhìn hắn với đôi mắt tràn đầy sự ấm áp. Không dị nghị, không chế diễu. Em là mặt trời của hắn, chỉ của riêng hắn thôi.

-------------------------------------------------------

ngoài lề một tí : mấy má đọc xong chưa , cho em xin ý kiến đi ạ. Có gì sai sót xin bỏ qua ố là la

-------------------------------------------------------

Tác giả: Nhật Quỳnh