Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân - Chương 23

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Đbtl1.

"Bệ hạ là chồng của ta, sao ta có thể ghét bỏ bệ hạ được chứ? Bệ hạ không chê ta là tốt rồi." Thẩm Úc dời tầm mắt, nhẹ nhàng nói.

Đàn sáo vờn xung quanh nhưng giọng nói của Thẩm Úc vẫn dễ dàng truyền vào tai Thương Quân Lẫm.

"Quý quân nói đùa, chồng chồng là một thể, dù trẫm có ghét ai thì cũng sẽ không ghét Quý quân." Thương Quân Lẫm hơi cong môi.

Bàn tay nam nhân rất lớn, hơn nữa lại ấm áp, nó hoàn toàn bao lấy bàn tay của Thẩm Úc, chính Thẩm Úc cũng có thể cảm nhận được hơi ấm không ngừng truyền tới từ hai bàn tay đang nắm chặt kia.

Lòng bàn tay lạnh lẽo, mu bàn tay lại có nhiệt độ nóng rực, một loại cảm giác kì dị truyền từ tay lên đến tận đáy lòng y.

Ngón tay Thẩm Úc giật giật, muốn Thương Quân Lẫm buông ra nhưng không ngờ nam nhân không những không buông tay mà lại còn tăng thêm lực nắm.

"Bệ hạ, ngài nên buông tay ta ra." Sau khi thấy mình đã giữ nguyên động tác đó trong một thời gian ngắn mà vẫn thấy Thương Quân Lẫm không có ý định buông tay, y không thể không lên tiếng nhắc nhở.

Thương Quân Lẫm như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, buông tay ra, Thẩm Úc lập tức rụt tay về, không còn bàn tay ấm áp đó, trong lòng y cũng có chút trống rỗng.

Mu bàn tay còn sót lại chút độ ấm mà nam nhân truyền đến, Thẩm Úc rụt tay vào trong tay áo to rộng rồi lại không nhịn được mà cuộn ngón tay lại.

Sức ăn của Thẩm Úc không lớn, chỉ mới ăn một chút mà đã có cảm giác đầy bụng, y nhìn chằm chằm vào bầu rượu ngọc trên bàn, liếm liếm môi.

Rượu đã được ủ từ lâu, vừa tinh khiết lại vừa có hương thơm ngọt ngào, nó như một cái móc câu đang dần câu lấy khứu giác của Thẩm Úc.

Con người luôn như vậy, những thứ không được phép chạm vào lại càng khiến lòng bọn họ ngứa ngáy hơn, luôn muốn thử một chút.

Kiếp trước Thẩm Úc có chấp niệm rất lớn với rượu, cũng không phải là vì y mê rượu mà là vì sau khi được uống rượu thì sự lạnh lẽo bên trong y sẽ giảm bớt, sẽ không cần phải trải nghiệm cảm giác lạnh lẽo như sống trong hầm băng.

Đời này, tình trạng thân thể của y không nghiêm trọng như kiếp trước, Thương Quân Lẫm lại còn ra lệnh không được phép để rượu lọt vào tầm mắt y nên y cũng không nhớ tới, chẳng qua là hôm nay y bị hương thơm của rượu hấp dẫn nên mới muốn nếm thử hương vị.

"Bệ hạ," Thẩm Úc nắm lấy tay áo của nam nhân rồi giật giật, "Cho ta nếm một ngụm đi, ta hứa ta chỉ thử một ngụm thôi."

"Trẫm thế mà lại không biết Quý quân là một người mê rượu?" Thương Quân Lẫm nhướng mày nhìn thanh niên, hắn nhớ trong tin tức mà Ẩn Long Vệ truyền tới có viết Thẩm Úc gần như không uống rượu.

"Ta chỉ là muốn nếm thử mà thôi, ai bảo rượu này thơm như vậy chứ." Thẩm Úc đã tìm ra một lý do hoàn mỹ, y tự tin nói.

"Rõ ràng là chính ngươi muốn uống, lại còn dám đổ tội cho rượu thơm," Thương Quân Lẫm cười lắc đầu "Cũng không phải do trẫm không cho ngươi uống, chỉ là Cố thái y nói thân thể ngươi yếu như vậy, không nên uống rượu."

"Lúc ta vừa mới vào cung đã uống một ít......" Dưới ánh mắt thâm thuý của Thương Quân Lẫm, giọng nói Thẩm Úc càng ngày càng nhỏ.

"Sao lại không nói tiếp? Xem ra Quý quân cũng không quên chuyện đã xảy ra vào đêm đó."

Thẩm Úc cũng nghĩ tới chuyện này, ngày ấy là lần đầu tiên y phát bệnh sau khi sống lại, y vẫn luôn cho rằng lần phát bệnh đó chỉ là một chuyện ngẫu nhiên, hoá ra còn có nguyên nhân khác sao?

"Ngày ấy ta phát bệnh là bởi vì ta đã uống rượu sao?" Thẩm Úc chần chừ hỏi.

"Đúng, cũng không đúng, rượu chỉ là một trong những nguyên nhân dẫn đến chuyện đó mà thôi."

Thương Quân Lẫm không muốn nói tỉ mỉ, Thẩm Úc cũng không muốn ép hắn, y chỉ có thể dời tầm mắt, tiếp tục dời lực chú ý  lên những màn múa hát.

Ngoại trừ chuyện náo loạn kia khiến y có hơi không thoải mái kia thì bầu không khí của bữa tiệc vẫn khá tốt, chỉ là có chút buồn tẻ, một lát sau Thẩm Úc đã cảm thấy có hơi chán nản.

"Bệ hạ, ta muốn ra ngoài dạo một chút."

Thương Quân Lẫm biết y thấy nhàm chán nên cũng không ngăn cản: "Đi đi, đừng ở bên ngoài lâu quá ."

Vì không muốn khiến người khác chú ý nên lúc rời đi Thẩm Úc chỉ dẫn theo một mình Mộ Tịch.

Chỗ tổ chức cung yến rất náo nhiệt, ngoại trừ mấy người vẫn luôn chú ý tới Thẩm Úc ra thì những người còn lại không hề phát hiện ra chuyện Thẩm Úc đã lặng lẽ rời đi.

Việt Vương chính là một trong số đó, hắn vừa thấy y rời đi liền tìm một cái cớ để theo ra ngoài. 

Lệ Vương nhìn thấy một màn này liền vuốt bộ râu của mình, trong mắt còn lộ ra ý cười.

Ông đã nhận ra giữa Việt Vương và Thẩm quý quân đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không sao hắn ta lại dùng ánh mắt như đang nhìn người phản bội để nhìn Thẩm Úc chứ.

Ông ta phất tay gọi tùy tùng tới, nhỏ giọng phân phó: "Ngươi đi theo Việt Vương đi, sau đó hãy kể hết những chuyện hắn đã làm cho bổn vương nghe, chú ý cẩn thận, đừng để bị phát hiện."

"Vâng." Tùy tùng nhận được mệnh lệnh liền rời đi.

Vị đế vương trẻ tuổi ngồi ở trên cao kia thu hết một màn này vào trong mắt, ánh mắt hắn không khỏi tối tăm, hắn dùng đốt ngón tay gõ lên mặt bàn, một lúc sau hắn phân phó: "Mạnh Thường, sai vài Ẩn Long Vệ đi theo Quý quân."

Mạnh công công kinh ngạc, thấy sắc mặt bệ hạ lạnh lẽo nên ông cũng đành nhịn ý nghĩ dò hỏi xuống: "Vâng ạ."

Thẩm Úc không biết Việt Vương đã theo mình ra ngoài, còn kéo theo người của Lệ Vương, y cũng không đi quá xa, sau khi tìm thấy một nơi để tránh gió liền dừng lại.

"Mộ Tịch, ngày ta té xỉu đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện này......" Biểu cảm của Mộ Tịch hơi thay đổi "Công tử, nô tỳ cũng không rõ lắm, chuyện ngày hôm ấy chỉ có một mình Mạnh công công giải quyết, nô tỳ chỉ biết công tử vì......"

Mộ Tịch có chút nói không nên lời.

"Vì cái gì?" Thương Quân Lẫm chưa từng nhắc lại chuyện hôm ấy, vốn dĩ Thẩm Úc tưởng rằng chỉ đơn giản là do mình phát bệnh nên ngất xỉu, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ mọi chuyện không đơn giản như thế.

Đang suy nghĩ chuyện này nên Thẩm Úc không nhận ra rằng lúc y hỏi chuyện đó thì chi trong nháy mắt biểu cảm của Mộ Tịch đã trở nên khác thường.

"Bởi vì công tử không thể tiếp nhận được thứ đó của bệ hạ nên đã hôn mê bất tỉnh."Sau khi nói xong, mặt Mộ Tịch cũng đỏ ửng.

"Khụ khụ khụ." Đột nhiên nghe được lý do này, Thẩm Úc bị sặc bởi nước miếng chính.

"Công tử không sao chứ?" Mộ Tịch không rảnh đỏ mặt, vội vàng tiến đến "Bệ hạ cũng thật là, ngài ấy biết thân thể công tử không tốt rồi mà còn làm quá mức như vậy......"

"Dừng lại." Thẩm Úc cảm thấy nếu mình không ngăn lại thì không biết Mộ Tịch còn muốn nói ra lời gì khiến mình "Kinh hỉ*"nữa. "Ngoại trừ chuyện này ra thì còn chuyện gì khác không? Ngươi nghĩ kĩ lại xem có còn xảy ra chuyện gì khác thường không."* (ngạc nhiên,vui mừng)

"Nếu nói là chuyện khác thường thì chuyện ngày hôm đó Bệ hạ đã thay hơn một nửa người ở Ngọc Chương Cung có tính không ?" Mộ Tịch nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ ra chuyện này.

Thay đổi hơn một nửa cung nhân sao? Xem ra đêm đó đã thật sự xảy ra chuyện gì đó mà y không biết, chỉ là không biết chuyện kia có liên quan đến chuyện ngày hôm đó mình đột nhiên phát bệnh hay không.

"Công tử không quá ấn tượng cũng rất bình thường, những người bị thay đi kia hầu hết đều là những người chưa từng xuất hiện ở trước mặt công tử, chính nô tỳ cũng chỉ vừa mới phát hiện mà thôi." Mộ Tịch giải thích.

"Hèn gì ta không phát hiện ra có chuyện gì khác thường." Thẩm Úc lẩm bẩm.

"Thật ra nô tỳ cảm thấy bệ hạ ngoại trừ khuyết điểm là có hơi không biết khắc chế ra thì những chuyện khác đều đối xử rất tốt với công tử." Thương Quân Lẫm đối xử với Thẩm Úc như thế nào Mộ Tịch đã thấy rõ ràng, tuy ban đầu nàng có thành kiến với Thương Quân Lẫm nhưng vẫn không thể phủ nhận chuyện Thương Quân Lẫm là người đối xử tốt với công tử nhà nàng nhất từ trước đến nay.

"Quả thật bệ hạ......" Thẩm Úc bỗng nhiên quay đầu hỏi, "Ai?!"

Mặt mày Việt Vương tối sầm lại, hắn bước ra từ trong góc tối, trên tay còn nắm một nhành cây khô héo.

Chính âm thanh bẻ gãy cành khô kia đã khiến Thẩm Úc phát hiện ra hắn.

"Việt Vương điện hạ." Mộ Tịch lui về phía sau một bước, hành lễ.

"Sao Việt Vương điện hạ lại ra đây?"
Thẩm Úc làm ra bộ như đang nói chuyện với một người xa lạ khiến lửa giận trong lòng Việt Vương dâng lên đến tận cùng, đặc biệt là sau khi nghe thấy đoạn đối thoại kia của hai người thì lửa giận trong lòng hắn lại càng bùng cháy hơn.

Rõ ràng hắn gặp được Thẩm Úc trước, chính hắn là người phát hiện ra Thẩm Úc là một viên ngọc sáng, dựa vào cái gì mà hắn lại không có được y, đã thế lại còn khiến cho người hắn ghét nhất được lợi.

Lúc trước gặp được Thẩm Úc ở hành lang, chỉ một thoáng kinh hồng* nhưng dung nhan như ngọc kia đã khắc sâu vào trong nội tâm của hắn, nếu như không phải do lần gặp mặt đầu tiên ấy đã khiến hắn có cảm tình với y thì đường đường là một Vương gia như hắn sao lại phải hạ thấp thân phận, tự mình đi kết bạn với y chứ? (Chỉ một cái nhìn nhưng lại khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc, bắt nguồn từ 2 câu thơ miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần của Tào Thực.)

Sau khi âm thầm theo y ra ngoài, chính Việt Vương cũng không biết mình đang nghĩ gì, hắn đã dùng thuật dịch dung rồi lấy một thân phận khác để kết bạn với Thẩm Úc, nhưng hiện tại tại hắn là Việt Vương, Thẩm Úc căn bản không hề quen hắn, hắn có theo ra ngoài thì cũng không thể làm được gì cả.

Hắn không thể phủ nhận chuyện trong lòng hắn vẫn ôm một tia chờ mong, hắn rất hi vọng Thẩm Úc có thể nhận ra hắn nhưng hắn cũng sợ Thẩm Úc sẽ nhận ra hắn.

Hắn cũng không rõ mình đang nghĩ gì khi đến đây, thẳng đến khi nghe thấy cuộc đối thoại của Thẩm Úc và Mộ Tịch thì cuối cùng hắn cũng đã không còn duy trì được sự bình tĩnh của mình nữa.

Hắn còn chưa từng được chạm vào người Thẩm Úc, không chỉ bị tên kia nhanh chân cướp mất mà trong lúc tên kia làm càn còn khiến Thẩm Úc bị thương, trong khoảnh khắc này chính Việt Vương cũng không rõ mình tức giận là vì thứ mà bản thân hắn cho rằng nó thuộc quyền sở hữu của hắn bị người khác chạm vào hay là do Thẩm Úc bị thương nữa.

Dưới cơn tức giận, hắn đã bẻ gãy nhành cây trong tay.

Sau khi bị Thẩm Úc phát hiện, hắn cũng không định tiếp tục trốn nữa, trực tiếp đi ra.

"Hình như Thẩm quý quân rất hăng hái." Việt Vương nhìn chằm chằm vào gương mặt Thẩm Úc, nhìn thấy sự lạnh nhạt trên mặt đối phương thì lửa giận trong lòng hắn lại càng ngày càng lớn hơn.

Dựa vào cái gì?!

Dựa vào cái gì mà Thẩm Úc có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thoải mái ở bên Thương Quân Lẫm chứ? Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình hắn nhớ rõ cuộc tình này chứ?

Không phải Thẩm Úc không cảm nhận được cơn tức giận của Việt Vương, nhưng y cảm nhận được thì thế nào?Kiếp trước y có thể vứt bỏ hắn như rác rưởi thì chẳng lẽ kiếp này còn bắt y nhặt rác về dùng lại thêm một lần nữa?

Y cũng không có loại sở thích này.

Người dám làm y khó chịu thì chắc chắn y sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.

"Thẩm Úc, xem ra ngươi sống rất tốt!"

Việt Vương tiến lên phía trước vài bước, Mộ Tịch ngăn cản trước mặt Thẩm Úc, lạnh lùng nói: "Nơi này là hoàng cung, thỉnh Việt Vương gia tự trọng!"

Thẩm Úc nâng tay lên, nhẹ nhàng đẩy Mộ Tịch ra phía sau: "Xưa nay chúng ta không hề quen biết nhau, sao Việt Vương lại nói ra lời này chứ?"

"Xưa nay không quen biết?" Sắc mặt Việt Vương âm trầm, "Thẩm Úc, Thẩm công tử, xưa nay chúng ta thật sự không hề quen biết sao?"

"Việt Vương nói đùa rồi," Thẩm Úc nhẹ nhàng bâng quơ lắc đầu, "Ta biết thân phận người nhưng chưa từng tiếp xúc qua mà."

"Vậy Triệu Việt thì sao?" Việt Vương cố ý nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Úc, muốn nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt từ trên gương mặt y.

Đáng tiếc Việt Vương nhất định phải thất vọng rồi, lúc Thẩm Úc nghe thấy cái này tên, sắc mặt y không hề có bất cứ thay đổi nào: "Trước khi ta vào cung từng quen một người tên Triệu Việt, có chuyện gì sao?"

"Chỉ quen thôi sao ?" Ánh mắt Việt Vương vừa hung ác lại vừa nham hiểm "Quý quân, ngươi nói xem nếu ta nói với bệ hạ chuyện trước khi ngươi vào cung đã từng hẹn ước chung thân với người khác, ngươi đoán thử xem bệ hạ có còn tiếp tục sủng ái ngươi như hiện tại không?"

"Hình như Việt Vương rất quan tâm tới việc của ta? Là bởi vì ngài cũng thích ta sao?" Thẩm Úc giữ chặt Mộ Tịch đang tính cãi lại, không chút để ý hỏi.

Việt Vương nghẹn một cơn uất ức ở buồn trong lồng ngực, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng xét theo một phương diện nào đó thì quả thực lời của Thẩm Úc đã chọc trúng tâm tư của hắn.

"Thế nhưng thực đáng tiếc," Thẩm Úc chớp mắt, cẩn thận đánh giá Việt Vương từ trên xuống dưới, y còn đặc biệt dừng ở vị trí nào đó một lát rồi mới nói một câu đầy sâu xa "Ta cảm thấy dù có so về mặt nào đi chăng nữa thì Việt Vương điện hạ vẫn thua xa bệ hạ."

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ ở 2021-07-19 20:06:16~2021-07-20 20:08:40 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hề hoán bạch nguyệt 12 bình; 52432459, yêu nhất tiểu mỹ chịu 10 bình; 45162572 5 bình; yến sơ 4 bình; 40696797 3 bình; 53692552, kháng mộc 2 bình; cẩm phiến mặc ngọc, jsdhwdmaX, Sucht 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Chương trước Chương tiếp