- Naklili Phan Quan Va Ho Ly Part 1 Chap 3 Lua Chon Cua Nakroth

Tùy Chỉnh

Trở về với Lực Lượng Sa Đoạ, Nakroth đi vào diện kiến đại ma vương Maloch. Đứng trước vẻ khổng lồ đáng sợ đầy rẫy bóng tối của hắn, Nakroth vẫn không hề lung lay ý chí trước "thất bại" của mình.

-Maloch:Sao?Thế nào rồi?

-Nakroth:Xin lỗi ngươi, ta đã thất bại.

Đôi mắt lửa đỏ của Maloch mở to ra, hắn nhìn trừng trừng vào Nakroth với vẻ ngạc nhiên pha lẫn tức giận. Hắn đứng dậy, chĩa cây gươm quỷ trước mặt Nakroth.

-Maloch:Ngươi, một sát thủ hàng đầu của Lực Lượng Sa Đọa, mà lại thất bại trong việc ám sát một đứa cỏn con đó sao?

-Nakroth:Ngươi nghĩ nó cỏn con?

-Maloch:Dù nó là hồ ly tu luyện thành người, cũng chỉ là kiến, là mối so với đại ma vương này thôi. Nói ta nghe, lý do của thất bại là gì?

-Nakroth:Ngươi biết thất bại là được rồi. Hỏi nhiều...

Nakroth nói một cách rất bình tĩnh, hắn xoay song đao rồi bước ra ngoài, để lại Maloch "quê xệ" nơi đó, tên quỷ vương tức giận nhảy ra khỏi ghế, ngọn lửa trong người hắn như bùng cháy lên, thanh gươm quỷ nổi sắc màu đỏ rực pha lẫn màu của máu. Với ý định trừng trị Nakroth, nhưng Veera đã nhanh chân cản hắn lại.

-Maloch:Ngươi bỏ ta ra!

-Veera:Xin ngài hãy bình tĩnh!

-Maloch:Bình tĩnh?Hắn coi thường ta vậy mà ta lại để yên à?

-Veera:Nếu ngài ra tay, lực lượng chúng ta sẽ mất đi một sát thủ tiềm năng đấy!

-Maloch:Nhưng...

-Veera:Ta thấy dạo này Nakroth có hơi bất ổn, chắc suy nghĩ của hắn không được chín chắn nữa. Xin ngài hãy tạm bỏ qua, chờ đợi ngày hắn ổn định trở lai.

-Maloch:Thôi được, nếu lời của ngươi là thật. Nếu ngươi mà bao che, đừng trách ta độc ác.

-Veera:Vâng...

Nakroth bước ra ngoài, suy nghĩ về những lời nói của cô nàng cáo đó, hắn không biết tại sao lúc đó lại mất bình tĩnh như thế, có lẽ là do hắn không muốn bị người khác gán ghép chung với lũ sa đọa, một vị phán quan oai nghiêm như thế, làm sao chấp nhận được điều này?Đó chính là lý do...nhưng có lẽ hắn phải chấn chỉnh lại, nếu bị lộ ra thì sứ mệnh của hắn và Zephys sẽ bị vạch trần, thế giới này sẽ bị loạn, thậm chí bị hủy diệt mất thôi...

Chầm chậm...Bước chân của vị lãnh chúa tử thần dần đến gần...Những giọng nói lạnh người lại phát ra một lần nữa trong cuộc đối thoại...

-Zephys:Ngươi không kể cho hắn, chứ có thể kể cho ta?

-Nakroth:...Nếu ngươi muốn nghe...

-Zephys:Chuyện là vậy à...Ngươi đúng là đã mất bình tĩnh lúc đó.

-Nakroth:Đúng vậy, ta sẽ không để nó xảy ra lần nữa.

-Zephys:Nói gì thì nói, nếu không có những lời nói đó, ngươi liệu có xuống tay?

-Nakroth:...

-Zephys:Với danh nghĩa một phán quan oai nghiêm, ngươi liệu có xuống tay?

Câu hỏi đó lại xuất hiện một lần nữa, Zephys liệu có cần câu trả lời không, hay là hắn đã biết tỏng rồi?Còn Nakroth sẽ trả lời thế nào?Hắn liệu có câu trả lời?

Bầu không khí dần trụt hẳn xuống, cả vùng nơi họ đứng bốc lên một luồng ám khí đầy chết chóc, thật là đáng sợ, mọi thứ như rơi vào im lặng, không gian như có dây tơ, dường như nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng nghiêm trọng...

Thời gian dần trôi, câu trả lời của Nakroth đã được xuất hiện, nhưng còn mập mờ...

-Nakroth:Không, có lẽ...

-Zephys:...

Trong ý nghĩ của Zephys, có thể hắn đã biết tất cả lý do, Nakroth vốn không phải một sát thủ máu lạnh, hắn không bao giờ cho mình cái quyền kết liễu sinh mạng của người khác mà chưa qua phán quyết chính đáng...

-Maloch:Nakroth, Zephys!!Hai ngươi đâu ra rồi?

Tiếng gọi của tên quỷ vương vang tới tận ngoài đây, phá vỡ bầu không khí u ám, vắng lặng nãy giờ, phán quan và tử thần cùng lúc quay lại, bước vào, không nói không rằng.

-Maloch:Ta gọi mãi sao không vào?

-Nakroth:Có chuyện gì?

-Zephys:"Mới gọi có một tiếng, mãi cái sừng ngươi ấy".

-Maloch:Mau chuẩn bị, một giờ nữa ra quân tấn công Lâu Đài Khởi Nguyên!!

-Zephys:Cái gì?Ngươi có lầm không?Chúng ta mới...

-Maloch:Không nhiều lời, ai kháng lệnh, ta cho lên bảng hết!

-Nakroth:Phiền phức...

-Maloch:Ngươi nói gì?

-Nakroth:Không có gì, ngươi đừng để ý...

-Maloch:"Cái tên này, hắn lại chơi ta".

Rồi Maloch lại tiếp tục dặn dò các tướng lĩnh trong trận chiến lần này...Nhưng hắn không hề biết, là có một vài quân do thám của lâu đài đang hiện diện ẩn mình ở đây. Họ đã biết được thông tin trận chiến và lui về báo với đức vua Thane để dàn xếp trận hình chiến đấu.

Do thời gian rất ít ỏi nên Thane không thể bàn bạc về trận hình hay chiến thuật gì cả, anh quyết định cho quân ra đối đầu thẳng mặt với quân sa đọa ở ngoài mặt trận, nhằm trong lúc chiến đấu, không làm tổn hại đến người dân trong thành.

Địa điểm chiến đấu lần này là Cự Thạch Thành, một ngôi thành kiên cố và rất gần Trường Thành Ma Pháp...

Đánh lộn xộn tùng phèo...(Làm biếng tả quá, vào sự việc chính thôi).

-Liliana:Úi...

-Quân sa đọa:Con hồ ly kìa, xử nó anh em!

-Liliana:Nya~Sao mấy anh lại ra tay với một người con gái chân yếu tay mềm như em~

-Quân sa đọa:Wow, dễ thương quá à...Bọn anh...

-Liliana:Hãy dừng trận chiến vô nghĩa này lại đi mấy anh~Để em có thể...

-Quân sa đọa:Woa, bọn anh sẽ dừng, em có thể đi...

Bùm bùm!!

Thế là một đám mê gái nằm úp mặt xuống đất mà éo hiểu chuyện gì xảy ra, Liliana lướt ra khỏi đám đông, cười nham hiểm, lại có một lũ mắc bẫy của cô rồi, chiến thuật này hiệu quả ra phết ấy nhỉ.

-Quân sa đọa:Cái con hồ ly...

-Liliana:Cảm ơn các anh nha~Đã giúp em có được chiến công hiển hách~

-Quân sa đọa:Không có gì đâu, bọn anh chịu được mà~ (Mịa, thay đổi nhanh vl).

-Preyta:Cái lũ vô dụng này...

-Zephys:Ngươi mắng thì giỏi, ta không chắc ngươi giữ được mình khi đối đầu với nó đâu.

-Preyta:Chậc, Nakroth, ra tay cho ta!

-Nakroth:Đừng có ra lệnh cho ta.

Nhanh như gió, Nakroth bay 3 chiêu đã tới được vị trí của Liliana trong chiến trường, hắn quẹt một phát chiêu 2, Liliana phát hiện kịp, cô hóa thành cáo để né chiêu, bám vào mặt đất để đứng vững, đôi mắt xanh hóa thú của cô đang đối diện với vẻ đỏ ngầu như máu, đôi mắt của Nakroth ẩn sau chiếc mặt nạ.

-Liliana:Grừ...Nakroth...

-Nakroth:Khi hóa thú, giọng của ngươi...thật đáng sợ.

-Liliana:Ngươi cũng biết sợ sao?

-Nakroth:Ai phải sợ, ngươi sẽ biết ngay.

Sức khỏe đã ổn định lại một phần, Nakroth ra đòn nhanh hơn trước khiến Liliana phải gặp nhiều khó khăn hơn, trong trạng thái cáo vốn dĩ đã rất nhanh nhẹn nhưng vẫn không đủ. Sau nhiều lần né thất bại, cô đã phải lãnh nhiều vết thương trên người, đến lúc cô quyết định trả đòn thì bị Nakroth bắt bài, với song đao đánh từ trên xuống, cô bắt buộc phải hóa thành người để né đòn chí mạng này. Vừa hóa thân thành công, Liliana vô tình bám được vào vai Nakroth từ phía sau, cô dùng "chiêu đó" lần nữa.

-Liliana:Thôi mà Nakroth~Đừng có ra tay dữ dằn như thế với ta chứ~Chúng ta có thể...

-Nakroth:Bỏ ra.

Vung tay ngược lại khiến Liliana mất đà, cô ngã ầm xuống đất, do bị thương tích quá nhiều nên dường như cô không thể vận công tung ra hồ quang được.

-Liliana:Khốn thật, vô dụng sao...

-Nakroth:...

Bây giờ cả hai đang đối mặt với nhau, Nakroth đứng yên, không biết hắn đang nghĩ gì. Còn Liliana thì đang hoảng loạn, cô không biết làm thế nào để thoát được khỏi tình cảnh này. Làm sao đây?

-Liliana:Ngươi...sao ngươi không ra tay đi...

-Nakroth:Tốt nhất là ngươi nên đầu hàng đi, đừng để ta phải xuống tay.

-Liliana:Không bao giờ, ta sẽ không bao giờ đầu hàng trước bọn ác ôn như các ngươi!Bọn các ngươi, ai cũng như nhau mà thôi!

-Nakroth:Ngươi...Gr...

Liliana cố gắng bình tĩnh trước tình cảnh này, cô phát hiện ra câu nói của cô tương tự câu nói lúc trước mà cô mắng thẳng vào mặt Nakroth và biểu cảm của hắn cũng y như lúc này. Hắn có vẻ rất tức giận, trông khi những kẻ khác thì thường hả hê, nói thêm những lời lẽ khiêu khích. Không lẽ hắn...có gì đó lạ thường khác với bọn chúng?

-Liliana:Khoan đã...Nakroth, không lẽ ngươi...

Bùm!!

Bom hoại tử được đặt ra, Liliana giật mình nhưng cô né không kịp, kết quả bị nó thổi bay thẳng vào một vách đá lớn, khiến cô bị thương nặng, gục xuống. Những vết máu từ những vết thương trên người chảy xuống nền đất...

-Nakroth:Preyta, đừng xen vào chuyện của ta...

-Preyta:Để ngươi chần chừ như thế đến chừng nào?Lui ra sau đi, để ta.

-Liliana:Tên khốn...

-Preyta:Thế nào?Cô em?

-Liliana:Cấm ngươi gọi ta như thế!Gr...

-Preyta:Đã đến thế này mà còn to mồm à?Để ta cho ngươi nếm mùi lợi hại.

-Liliana:Hộc...

Tụ khí lại, con rồng khổng lồ của Preyta hả lớn miệng ra, để lộ một hàm răng sắc cùng một mùi kinh tởm. Qủa cầu khí khổng lồ đang được hình thành, với thể trạng hiện giờ, ăn một cú là cô không sống nổi. Cố lết đi nhưng vô dụng, Liliana cảm thấy tuyệt vọng, cô căm phẫn lũ sa đọa lắm, nhưng không lẽ phải đành bỏ mạng ở đây sao?

Cuối cùng, đành phải bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực đó...Hi vọng cuối cùng của cô, tuy cơ hội rất mong manh, nhưng cô phải cố gắng lần cuối này...

-Liliana:Nakroth...cứu ta...

Giọng cô rất yếu ớt và đó dường như là chút sức mọn còn lại của cô...một tia sáng hi vọng nhỏ bé...Một ngọn đèn con giữa bóng tối bao trùm...

Nhưng có vẻ ánh sáng đã bừng dậy trong ngọn đèn đó. Nakroth, không hiểu sao, hắn có thể nghe thấy câu nói cuối cùng đó của cô. Bây giờ không còn thời gian suy nghĩ nữa, thân là phán quan, hắn không thể để một người chính diện như thế phải bỏ mạng nơi đây.

Nhanh như gió, Nakroth lướt tới, xoẹt ngang con rồng và lao thẳng tới chỗ của Liliana, hắn đỡ cô và đưa cô đi, nhanh đến nổi Preyta không thể thấy và con rồng đã tấn công thẳng vào vách đá đó, làm nó vỡ vụn nhưng không thể thấy dấu tích gì của cô cả...

-Nakroth:Ngươi thấy tất cả rồi chứ?

-Zephys:Đúng vậy.

-Nakroth:Vậy lo giúp ta phần còn lại nhé.

-Zephys:Được rồi, ngươi cứ đi trước đi.

--------------

Wow, vào học rồi nên ít người đọc quá nhỉ, nhưng Au vẫn sẽ viết tiếp. Đây là câu truyện đầy tâm huyết của Au mà. Chờ ngày trở lại...