- Nalu Lam Vo Anh Nhe Chuong 5

Tùy Chỉnh


Lucy nheo mắt nhìn xung quanh, bỗng cơn chóng mặt ập tới, cô ôm đầu chao đảo và ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Những gì cô nhìn thấy cuối cùng là một đôi chân của một người đàn ông đang đi về phía cô....
.
.
.
.
- Ngu ngốc!- Natsu nhếch mép cười, anh bế Lucy trên tay và bay về căn biệt thự. Natsu đặt cô trên giường và đắp chăn cẩn thận, anh nhíu mày nhìn Lucy hồi lâu.
- May là đến kịp. Không là cô ta trốn thoát rồi! Sao cô ta lại ngất xỉu vậy?- anh bỏ tay vào túi quần đi ra ngoài, khuôn mặt cực kì tức giận. Một chúa tể như anh đây lại xém để một cô gái trốn thoát. Nếu cô biến mất thì mọi chuyện sẽ rắc rối lắm...
.
.
.
.
- Này! Lucy!- Natsu vỗ mạnh hai má của Lucy nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng. Cô không hề hững gì vẫn không cử động. Đã hai ngày rồi mà Lucy không tỉnh, cô cứ nằm đấy cho đến ngày nọ sang ngày kia, rõ ràng là đang ngủ kia mà....
- Hay là trúng phép thuật!- Natsu cầm lấy tay Lucy và xem xét kĩ càng. Kì lạ thay! Trên tay Lucy có in một dấu ấn màu đen và nó đang phát sáng, anh lấy tay nhấn mạnh nó xuống. Cô rùng mình, nhăn nhó mặt mày, cựa quậy, mồ hôi tuôn ướt cả lưng áo, miệng không ngừng rên rỉ. Natsu ngạc nhiên, anh suy nghĩ hồi lâu đột nhiên đấm mạnh xuống bàn, giọng hầm hè:
- Zeref! Anh dám đụng đến người của tôi!
.
.
.
Cứ thế ngày qua ngày, Lucy đều hôn mê, cô cứ quằn quại trên giường vì đau, nhưng đôi mắt vẫn không hé mở dù chỉ một lần. Natsu cũng có một chút lo lắng đã tìm mọi cách để huỷ diệt cái dấu phong ấn đó nhưng không thể. Và nó cứ tiếp tục lan ra khắp cơ thể Lucy như chất độc...
- Khốn kiếp!- Natsu tức giận, nghiến răng, tay nắm chặt. Rõ ràng là mọi pháp thuật anh đều giải được mà, nhưng sao cái phong ấn này lại khó đến thế!
- Hãy đưa cô ta về Fairy Tail để Mavis chữa trị!- Happy từ đâu bay tới nói đều đều. Nghe xong, Natsu quay đầu nhìn Happy có chút không tin tưởng.
- Nhỡ đem cô ta về thì sao ta có thể đem trở lại đây được!
- Nhưng nếu cứ để như vậy cô Lucy sẽ chết!- Happy cúi đầu lay tay Natsu cầu xin. Nhưng anh kiên quyết không chịu và còn đuổi Happy ra ngoài.
- Khốn khiếp! Một chúa tể như ta đây lại chịu thua cái dấu phong ấn đó dễ dàng vậy sao?- Natsu suy nghĩ hồi lâu, và thế là anh cũng gật đầu cho Lucy trở về hội quán Fairy Tail để chữa trị.
.
.
.
Anh bế Lucy trên tay và bay đến hội quán Fairy Tail. Đêm đã buông xuống trả lại một sự tĩnh lặng cho ngôi làng. Natsu đặt Lucy trên thảm cỏ, anh không đành lòng bỏ cô một mình vào trời khuya như thế này nên ở lại cùng cô cho đến sáng rồi mới đi.
.
.
.
.
.
.
.
Những tia nắng ấm áp chiếu xuống toả ra khắp mọi nơi. Levy lúc này đã thức giấc, cô muốn tạo sự bất ngờ cho mọi người nên đã dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô dùng bữa sáng này là để nói lời cảm ơn với mọi người, đã chăm sóc cô suốt mấy ngày qua. Vì quá lo lắng cho Lucy nên cô lâm bệnh nặng. Nhưng may thay Levy đã khỏi nhờ công lao của mọi người. Và đặc biệt là Gajeel.
- Để coi! Cà rốt! À mà không Gajeel không thích ăn cà rốt! À! Rau, vậy mình ra vườn hái rau vậy!- Levy gật đầu lia lịa, tay cầm cuốn sách nấu ăn, vừa nghĩ vừa cười khúc khích như người điên.
- Chủ nhân có người đến!- Happy nghe thấy tiếng động liền báo ngay cho Natsu và thế là hai người cùng bay đến núp sau một gốc cây to đằng xa và xem ngóng tình hình.
- La...la...la! Rau xanh rau sạch! Ủa! Ai mà nằm ở đó vậy?- Levy đang tung tăng thì thấy một bóng người quen thuộc đang nằm trên thảm cỏ. Cô ngẩn ngơ và quyết định tiến lại gần xem...
-Lucy!!! Cậu sao vậy?- Levy ôm Lucy vào lòng khóc nức nở, cô đã tìm Lucy suốt bao ngày qua nhưng không có tin tức gì cả. Tại sao cô lại nằm trước hội quán thế này?
.
.
.
.
- Mavis! Lucy sao rồi?- Gray nhíu mày, anh nhìn Lucy mà không khỏi đau lòng.
- Juvia cũng đau sắp chết rồi này! Tại sao anh không lo cho Juvia?- Juvia nũng nịu tay Gray như con nít, khiến anh nhức cả đầu, nhưng vì lí do đó nên đành im lặng.
- Lucy không sao! Chỉ bị trúng pháp thuật của Dragneel thôi! Do chất độc đã lan tới não nên Lucy bị mất trí một thời gian và có lẽ cô ấy sẽ cư xử như con nít nên mọi người đừng sợ nha! Đợi chất độc tan chắc khoảng 2 hay 3 tuần gì đấy là khỏi thôi!- Mavis chữa trị cho Lucy, săn sóc cô cẩn thận. Nhìn dấu ấn trên tay Lucy khiến Mavis không khỏi đau lòng, Mavis cố ngăn dòng nước mắt. Một lát sau, cô đi lên phòng ngồi trong góc tường mà khóc, cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm về nơi nào đó.
- Zeref! Anh ở đâu?
.
.
.
.
.
- Chủ nhân! Cô Lucy đã bình an vô sự!- Happy vui mừng bay tứ tung, lay tay Natsu trả lời.
- Tốt rồi! Ngày mốt ta sẽ đem cô ta đi!- lòng Natsu cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, anh nở nụ cười tươi rồi bay về căn biệt thư, cùng với Happy. Không hổ danh là Mavis chuyện gì cũng làm được.
.
.
.
.
.
.
.
- Ưm! Đây là đâu?- Lucy bây giờ đã mở mắt cô nhìn xung quanh ngẩn ngơ hồi lâu.
- Lucy cậu tỉnh rồi!- Levy vui mừng, cô ôm lấy Lucy.
- Chị là ai zạ?- câu nói đó như nhát dao đâm vào lòng Levy. Lucy nói cái gì? Cô là ai?
- Cậu đừng đùa! Mình là Levy nè!- Levy lay mạnh người Lucy, khuôn mặt toát lên vẻ lo sợ.
- Hu...Hu...Hu! Chị này là ai mà dữ quá!- Lucy rưng rưng, lấy tay dụi dụi mắt như con nít trông đáng yêu vô cùng.
- Levy! Em bình tĩnh đi! Để chị giải thích!- Mira đặt tay lên vai Levy, mỉm cười và kể hết mọi việc cho Levy. Khuôn mặt Levy cứng đờ. Cái gì? Lucy bị mất trí? Cô đưa ánh mắt nhìn sang Lucy đang ôm cái khăn, mếu máo tỏ vẻ đáng thương...
- Lucy! Chị xin lỗi! Đã làm em hoảng sợ rồi!- Levy nở nụ cười tươi, cô đưa tay xoa đầu Lucy. Lucy ngước mặt lên nhìn Levy rồi mỉm cười lại, cô cảm nhận được gì đó rất thân thuộc trong con người của Levy.
- Hihi! Không có sao đâu chị! Chị phải mạnh mẽ lên, như em nè!- Cô nháy mắt tinh nghịch.
.
.
.
.
.
- Lucy! Em đi đâu vậy?- Levy chới với, một lần nữa cô phải đuổi theo Lucy như ngày trước.
- Em đi ngắm cảnh! Mọi người cứ bắt em ở nhà hoài! Chán chết đi được!- cô bĩu môi, khuôn mặt trông thật là DỄ THƯƠNG chết mất. Levy đành gật đầu cho Lucy đi chơi một chút vậy.
.
.
.
.
________________________
- Yeah! Đi chơi là sướng nhất!- Lucy ngồi bịch xuống thảm cỏ, cô bé lấy một cành hoa dài, săm soi rồi kết thành một vòng hoa đội lên đầu.
- Hehe! Mình cũng giỏi đấy chứ!- Lucy vỗ ngực tỏ vẻ kiêu ngạo.
"Phạch...Phạch..."- Natsu từ đâu bay tới bế Lucy trên tay và đem về căn biệt thự.
- Á! Anh là ai zạ.....?- Lucy siết chặt cổ Natsu, nhắm tịt mắt lại không dám nhìn xuống dưới, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
- Cô đừng đùa! Cô không biết tôi?- anh nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.
- Híc...Híc...! Hu...hu...hu..! Mẹ ơi! Chị Levy ơi! Anh này bắt em!- Lucy la toáng lên, rồi khóc như mưa. Natsu hoảng hồn, anh vội bịt miệng cô lại...
"Phặp"
                              Hết chap 5