Trang chủ[NCT the Series] Quán Ăn Đêm♪ Món ăn thứ năm: Cơm rong biển xì dầu

[NCT the Series] Quán Ăn Đêm - ♪ Món ăn thứ năm: Cơm rong biển xì dầu

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Thử hỏi trên đời này việc một người đầu bếp ghét nhất là gì?

Nấu hư món ăn? Không tìm ra công thức mới? Khách chê không ngon? Bị thương?

Nếu hỏi tôi, câu trả lời chỉ có một: Bỏ phí thức ăn.

Với kinh nghiệm đứng bếp nhiều năm, tôi rất tự tin bởi con mắt nhà nghề của mình. Đối với khách mới ghé quán lần đầu chỉ cần quan sát thể trạng họ là tôi có thể ước lượng được khẩu phần ăn bao nhiêu, nhờ đó mà những món ăn được yêu cầu luôn ở mức vừa đủ thỏa mãn cơn đói của khách và hạn chế việc bỏ thừa thức ăn.

Nhưng trên đời này cái gì cũng có ngoại lệ, dù tôi có tính toán thế nào cũng tính không lại thằng nhóc ấy.

Phải, thằng nhóc họ Na ấy.

"Lại bỏ mứa nữa à Jaemin?" Tôi nhăn mặt nhìn đĩa cơm cà ri còn thừa một nửa của thằng nhóc đang cong miệng mè nheo trước mặt.

"Hầy làm sao đây Master, hôm nay tâm trạng cháu không tốt lắm, mới ăn vài muỗng đã thấy no rồi." Thằng bé đẩy đĩa cơm ra xa rồi cười xòa, "Còn lại Master cho mèo ăn giúp cháu nhé, lần sau cháu hứa sẽ ăn hết."

"Hình như lần nào bỏ mứa tôi cũng nghe cậu nói vậy hết nhỉ Nana?"

"Biết sao được bây giờ anh Trăng, tâm trạng con người hay thay đổi theo hoàn cảnh lắm hahaa."

Nana thường xuyên đến quán ăn đêm vào khoảng một giờ sáng, đó là khi cậu ta kết thúc ca làm của mình. Nghe kể mới biết cậu thi rớt đại học, hiện tại đang làm việc ở cửa hàng tiện lợi gần đây trong lúc tìm kiếm định hướng tiếp theo. Tôi từng hỏi cậu ta có định thi lần nữa không, Nana thẳng thừng bảo không, khoảng thời gian ấy gian nan lắm, cậu ta không muốn quay trở lại.

Biết nói sao về Nana đây nhỉ, một đứa trẻ mới vào đời, non nớt, khẳng khái, luôn làm việc theo cảm tính mà không nghĩ đến hậu quả, một đứa trẻ dễ tổn thương và đang loay hoay tìm kiếm mục đích sống.

Tôi và những lão già trong quán luôn nói về Jaemin thế này, cậu ta cứ hối hả theo đuổi một thứ gì đó mà chính cậu ta cũng không biết, cậu ta tự đặt áp lực cho bản thân rằng phải tìm ra mục đích sống để không còn tồn tại vất vưởng như bây giờ. Nhưng mà tôi nghĩ, thanh niên 19 20 tuổi, đã mấy ai hiểu được chính xác việc mình muốn làm đâu? Tại sao cứ cố gắng chạy theo số đông, sao cứ nhất thiết biến cuộc đời thành một cuộc đua như thế, chúng ta cứ bình tĩnh sống theo cách của mình thôi.

Như thế chẳng phải tốt hơn sao?

Lại nói về Jaemin, đêm nọ cậu ta dẫn theo một người đàn ông lạ đến quán rồi hồ hởi giới thiệu, "Anh muốn ăn món gì cứ gọi đi, Master đỉnh lắm, ổng có thể làm tất cả theo yêu cầu."

Tôi mướn cậu ta quảng cáo khi nào vậy nhỉ?

"Xin chào, thật ngại quá, tôi không cố ý đến làm phiền quán các vị đâu. . ." Người đàn ông bỏ mũ xuống, đôi mắt áy náy nhìn chúng tôi, bờ vai ông ra cứ run mãi như thể sợ chúng tôi sẽ đuổi ông ta khỏi quán. Trông người này có vẻ chẳng mấy gì khá giả, chiếc áo khoác đã phai thành một màu vô cùng cũ kĩ, cả đôi giày dính đầy bùn đất nữa.

"Có gì đâu, ở đây ai đến ăn cũng đều là khách mà. Mời ngồi." Tôi chỉ vào hai ghế còn trống trước mặt sau đó rót trà đưa đến trước mặt họ, "Ông muốn ăn gì?"

"Ừm, nghe Jaemin nói ở đây có thể tự do chọn món phải không, tôi. . . Cơm trộn xì dầu với rong biển có được không Master?"

"Được thôi, vui lòng chờ trong giây lát nhé." Món ăn khá đơn giản, vừa quay vào trong chuẩn bị thì lại nghe giọng thằng nhóc kia hô to.

"Cho con một phần giống ổng luôn nha Master."

Tôi làm một thố cơm trộn lớn rồi bới vào hai dĩa riêng, một to một nhỏ, vì tôi biết chắc chắn thằng nhóc kia thể nào cũng bỏ mứa. Rắc thêm ít rong biển sấy khô và mè rang, tôi bưng hai đĩa cơm nóng hổi đến trước mặt khách. Nét mặt người đàn ông lúc nhìn thấy đĩa cơm có vẻ rất phấn khích, ngược lại thằng nhóc kia thì cứ bình thường như bao hôm khác.

Người đàn ông bưng đĩa cơm lên hít một hơi, sau đó mỉm cười khen: "Thơm quá!"

"Tôi có bỏ thêm ít dầu ô liu đấy, chúc ăn ngon miệng nhé."

Vị khách cảm ơn tôi sau đó lấy muỗng thưởng thức đĩa cơm, Jaemin ngồi bên cạnh cũng xúc một thìa, vừa ăn nó vừa liến thoắng kể cho chúng tôi nghe những việc xảy ra trong ca làm ngày hôm nay của nó. Nào là gặp mấy ông khách cà chớn, mấy tên bợm nhậu khiến nó muốn điên đầu, cuối cùng sau khi kết thúc ca làm nó định sẽ đến quán tôi nhậu một bữa cho bỏ cục tức thì gặp người đàn ông trên đường đến đây. Nó hỏi thì người ấy nói mình là người vô gia cư, đã nhiều ngày qua chưa có gì bỏ bụng, vừa đói vừa kiệt sức nên ngồi nghỉ tạm trên lề đường. Nghe vậy bản tính thương người của Jaemin nổi dậy, nó dẫn ông ta tới đây và nói sẽ đãi ông ta một chầu.

Thế là giờ hai người ngồi đây, một người tập trung ăn cơm còn một người tập trung múa miệng.

Nói mới để ý, đúng là người ta thiếu cái gì thì sẽ rất trân trọng khi có được nó, cách người đàn ông bị bỏ đói nhiều ngày thưởng thức món ăn như thể đang thực hiện nghi thức gì đó rất trang trọng, ông ta không ăn theo kiểu hổ đói vồ mồi mà là từ tốn như vị học giả nghiên cứu công trình vĩ đại. Trong suốt bữa ăn ông ấy không hề hé miệng nói nửa lời, mặc cho Jaemin bắt chuyện, đến khi ăn đến hột cơm cuối cùng, đặt muỗng ngay ngắn và uống một ngụm trà tráng miệng, lúc này mới nghe ông ấy cất câu nói đầu tiên.

"Cơm ngon quá, cảm ơn Master rất nhiều."

"Không có gì, khách hàng hài lòng với món ăn là tốt rồi. Anh ăn no chứ, vì tôi thấy anh khá đói nên đã làm nhiều hơn khẩu phần một người bình thường hơn chút."

"Vâng, thú thật thì phần này có hơi nhiều so với sức ăn của tôi, nhưng không sao đâu ạ." Ông ấy ngượng ngùng cười. "Không làm ảnh hưởng đến hương vị đâu, nó rất ngon thưa Master."

"Ý chời, ăn không hết thì chú đừng ăn nữa chứ, ăn nhiều quá bao tử khó chịu lắm." Jaemin nhướn mày hỏi, nó nhìn đĩa cơm của người đàn ông rồi nhìn sang đĩa của mình, phần ăn của nó vẫn còn thừa hơn nửa.

"Dạ thưa, tôi không bao giờ bỏ thừa thức ăn cả, do dù có no đến mấy tôi cũng cố gắng ăn hết phần của mình."

Nói đến đây tất cả mọi người trong quán đều có vẻ hiếu kì, mọi người cùng bảo nhau gác đũa lại để cùng lắng nghe câu chuyện của người đàn ông.

"Thú thật với quý vị, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình chẳng mấy gì khá giả ở vùng nông thôn, nhà đông anh em nên mỗi bữa chúng tôi hầu như chẳng bao giờ được ăn no. Có những hôm cha mẹ không tìm được cái ăn, anh em bọn tôi chỉ đành ôm nhau đi ngủ để quên cơn đói. Tôi nhớ có năm hạn hán kéo dài, mùa màng thất bại khiến gia cảnh càng túng thiếu, không có cái ăn cũng chẳng có nước sạch uống, tất cả dân làng chỉ còn chờ thần chết đến lấy mạng. May thay đoàn cứu hộ ở thành phố đến kịp, họ đã cho chúng tôi thức ăn và nước uống, còn giúp cải thiện đời sống nên tôi mới may mắn sống được đến giờ. Từ đó trở đi điều ăn sâu trong tiềm thức chúng tôi chính là thức ăn vô cùng quý giá, chúng tôi không được bỏ mứa dù chỉ là một hạt cơm, bởi biết đâu được liệu ngày mai mình có còn hạt cơm để ăn hay không."

Hóa ra là vậy.

"Hơn nữa ngay từ nhỏ anh em chúng tôi đã được cha mẹ dạy không được đùa giỡn hay nói chuyện trong khi ăn, vì như vậy là không tôn trọng bữa cơm. Ban nãy nghe Jaemin hỏi tôi cũng rất muốn trả lời nhưng không thể, thành thật xin lỗi cậu."

Người đàn ông quay sang tạ lỗi với Nana, thằng bé im lặng không nói một lời, ánh mắt xấu hổ nhìn tới đĩa cơm thừa của mình, chẳng nói chẳng rằng cầm muỗng xúc một thìa bỏ vào miệng.

Thật đáng ngạc nhiên, hôm đó là lần đầu tiên Na Jaemin không bỏ mứa.

Tôi nghĩ hình như thằng bé đã thay đổi rồi.


Phải rất lâu về sau Jaemin mới có dịp ghé quán tôi, bẵng đi một thời gian không gặp, trông thằng bé như biến thành một người khác vậy. Chững chạc hơn, nước da cũng ngăm đen hơn, cách nói chuyện từ tốn nhẹ nhàng chữ không hồ đồ như lúc trước nữa. Tất cả chúng tôi đều lấy làm thắc mắc không biết lí do gì khiến thằng bé thay đổi đến vậy.

"Dạo gần đây con bận đi cứu trợ bà con vùng sâu vùng xa nên không tới quán thường được, nhớ Master gần chết." Thằng bé vừa gặm miếng dưa hấu vừa cười nói với mọi người, đây cũng là món quà nó mang đến biếu chúng tôi.

"Ủa là sao, ta tưởng chú mày đi làm cửa hàng tiện lợi mà?"

"Em nghỉ làm lâu rồi anh Trăng, từ cái hôm gặp ông chú vô gia cư và được ổng kể về cuộc đời ổng ấy, đêm đó về nhà mà em không tài nào ngủ được, hóa ra từ trước đến nay mình có phước mà không biết hưởng, mình may mắn hơn rất nhiều người, em đã không biết trân trọng mà còn phung phí thức ăn. Càng nghĩ em càng thấy hổ thẹn, em quyết định phải làm gì đó để con tim mình thoát khỏi cảnh bứt rứt, để sau này về già em có chết cũng phải thanh thản chết."

"Thế rồi chú mày làm gì?"

"Em đăng kí tham gia vào tổ chức thiện nguyện, hằng ngày nấu cơm để phát miễn phí cho những người vô gia cư hoặc có hoàn cảnh khó khăn. Lâu lâu chúng em đi đến những vùng nghèo để giúp đỡ bà con ở đó, mang thức ăn nước uống rồi cả thuốc men mền gối cho họ nữa. Mấy đứa nhỏ ở đó tội nghiệp lắm, không đứa nào biết chữ hết, lớn xíu là phải phụ nhà đi làm đồng kiếm cái ăn, mà ăn cũng chẳng được bao nhiêu hết vì nghèo quá mà, có đứa mười mấy tuổi mà nhỏ xíu gầy tong teo, ôi nhắc lại thấy thương hết sức."

"Ra thế, mà ta nghe nói đi mấy cái đó cực lắm đó, ta cứ tưởng cậu thích an nhàn?" Tôi hỏi.

"Lúc trước con đúng là người như vậy, nhưng so với việc nằm nhà hưởng an nhàn một mình thì góp một phần sức để xã hội cùng phát triển chẳng phải tốt hơn sao. Con vẫn còn trẻ, chịu cực khổ xíu đâu là gì."

"Nhưng Jaemin này," Tôi gọi, "Hiện tại cậu có hạnh phúc không?"

Nó ngẩn người nhìn tôi rồi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh hệt những vì sao trong đêm hè.

"Con hạnh phúc lắm, Master."

Đêm hôm đó chúng tôi được nghe rất nhiều câu chuyện thú vị mà Jaemin thu thập được sau những chuyến đi thiện nguyện, thật đáng mừng làm sao khi chứng kiến đứa trẻ suy nghĩ nông cạn ngày nào nay đã trưởng thành, mang theo trái tim thiện lương của nó gieo mầm hạnh phúc ở khắp mọi nơi. Hy vọng rồi đây trên thế gian này, tất cả mọi người đều sẽ được ấm no.

.end.

Chương trước Chương tiếp