[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 118: Khóc Cho Ta Xem

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.......................................

Đã không còn ai đáp lại y.

Nhưng Thẩm Cố Dung lại ôm chặt một tia hy vọng cuối cùng, cầu xin người xa lạ có thể cứu tiên sinh của y.

Ly Nam Ương ghét nhất dơ bẩn, liếc thấy bàn tay đẫm máu của Thẩm Cố Dung in lên y phục mình mấy dấu tay đỏ tươi, mày hơi nhíu lại, song vẫn chưa nói gì.

Hắn vươn tay xem xét mạch cổ tiên sinh, nói: "Hắn đã chết."

Nếu là thể xác bị hao tổn, sau khi tắt thở không lâu có lẽ Ly Nam Ương còn có thể chữa trị thân thể hắn, khởi tử hồi sinh được, thế nhưng nam nhân một thân thanh y này lại khiến hắn thực sự hết cách.

Nguyên đan hắn bị chấn động mạnh mà vỡ ra, không còn lấy một tia hy vọng sống. Dịch Độc trên người cũng đã lan tới trên mặt, chỉ kém chút nữa thôi là sẽ biến hẳn thành Dịch Quỷ.

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn chằm chằm vào hư không, môi run lên: "Đã chết?"

Đã chết.

Bọn họ đều đã chết.

Trước mắt Thẩm Cố Dung tối sầm, không chịu nổi nữa ngã thẳng xuống, được Ly Nam Ương đón vào lòng.

Hề Cô Hành bên cạnh trừng lớn mắt. Hắn chưa bao giờ thấy sư tôn chịu đựng một người như vậy, hơn nữa người này còn là một phàm nhân.

Ly Nam Ương không màng máu đen dơ bẩn, ôm Thẩm Cố Dung vào trong ngực, nhìn thoáng qua thành trì đã thành phế tích, cuối cùng yên lặng thở dài một hơi, nói: "Đi thôi."

Hề Cô Hành vội đi theo, lải nhải: "Sư tôn, rốt cuộc hắn sống sót như thế nào? Trận pháp 'Nuôi Dịch Quỷ' không phải đã có từ thượng cổ hay sao? Nhiều cuốn sách cổ ghi đều ghi lại về nó, nhưng con chưa bao giờ thấy chỗ nào ghi rằng có người còn sống..."

Hắn chưa nói xong, Ly Nam Ương đã lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn.

Hề Cô Hành lập tức im miệng.

Hai người rời khỏi Thành Hồi Đường bên trong lửa vẫn cháy hừng hực, lên linh thuyền cách đó trăm dặm.

Một thiếu niên vận đồ đỏ đang ngồi trên nóc linh thuyền, cầm trong tay mảnh lá liễu thổi một khúc đứt quãng như gọi hồn. Nhìn thấy Ly Nam Ương và Hề Cô Hành trở về, hắn cười xán lạn, thả người nhảy từ nóc thuyền xuống.

Hồng y tung bay, thiếu niên dung nhan điệt lệ, nói cười rộn rã: "Sư tôn."

Ly Nam Ương gật đầu một cái, lẳng lặng bế Thẩm Cố Dung lên linh thuyền. Hề Cô Hành đã đi bộ tới, vô tình nhìn lướt qua, khó hiểu nói: "Đại sư huynh, sao vạt áo huynh lại bị ướt?"

Ly Canh Lan thoáng sửng sốt, mới cong môi cười: "Lúc nãy trông thấy một con Thủy quỷ."

Hề Cô Hành: "Lại nói giỡn, phạm vi trăm dặm quanh Thành Hồi Đường toàn hoang mạc, lấy đâu ra Thủy quỷ?"

Ly Canh Lan chỉ cười.

Hề Cô Hành cũng chỉ cho rằng hắn đang nói đùa. Dù sao Ly Canh Lan nói hươu nói vượn chêm chọc cũng không phải ngày một ngày hai, vậy nên hắn không để ý.

Ly Canh Lan cùng Hề Cô Hành lên linh thuyền, khởi động trận pháp đi vòng về Ly Nhân Phong.

Thẩm Cố Dung hôn mê cả ngày, đến khi tỉnh lại lần nữa, bản thân đã tới một thế giới hoàn toàn mới.

Cũng không đúng, không thể nói là hoàn toàn mới, bởi vì những thứ ở thế giới này đều từng được tiên sinh mượn chí dị giảng cho y.

Tu sĩ, yêu ma, nguyên đan, linh thuyền, thế giới vô cùng vô tận.

Thẩm Cố Dung vừa tỉnh lại, còn chưa biết rõ ràng tình huống xung quanh, lại chợt phát hiện sáo trúc mình vẫn luôn nắm chặt trong tay biến mất.

Y như phát điên sờ soạng tìm kiếm xung quanh, nhưng tìm ở mọi nơi cũng không thấy cây sáo trúc kia.

Kinh Thế Lục... mất rồi.

Mặt Thẩm Cố Dung đầy nước mắt, dại ra nằm liệt dưới đất, ngón tay cũng run lên.

Tiên sinh nói... sau khi chuyển thế sẽ đến tìm Kinh Thế Lục, mà vừa qua không tới mấy ngày, Kinh Thế Lục đã bị lạc mất trong tay y.

Đúng lúc này, có người cười hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?"

Thẩm Cố Dung bị dọa sợ.

Y mới mù, còn chưa thích ứng được sự mơ hồ trước mắt, lập tức hét lên một tiếng, liều mạng trốn vào một góc bên trong.

Tiếp theo, Hề Cô Hành nổi giận đùng đùng chạy vào: "Đại sư huynh, hắn mới vừa tỉnh, huynh đừng dọa đến hắn."

Ly Canh Lan vô tội nói: "Cái gì ta cũng chưa làm mà."

Hề Cô Hành trừng hắn một cái, mới nói với Thẩm Cố Dung gần như đã rụt sâu người vào trong gầm bàn: "Ngươi đừng sợ, nơi này là Ly Nhân Phong, ngươi đã an toàn."

Thẩm Cố Dung run bần bật, môi nhẹ nhàng giật giật, nói bằng giọng dù là tu sĩ như Hề Cô hành hay Ly Canh Lan cũng đều không nghe rõ y đang nói gì.

Ly Canh Lan cợt nhả đi tới, túm tay Thẩm Cố Dung, kéo y ra khỏi chiếc bàn: "Ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút."

Thẩm Cố Dung chợt bị đụng vào, cả người run lên, suýt nữa hét chói tai thành tiếng.

Hề Cô Hành hơi sốt ruột: "Sư huynh, huynh đừng..."

"Sợ cái gì?" Ly Canh Lan nhướng mày nói: "Toàn bộ người trong Thành Hồi Đường đều đã chết, chỉ có một mình y còn sống, đây chính là Thiên Đạo ban ơn. Đã là Thiên Đạo ban thưởng sống sót thì nên ngầm tỏ thái độ bái tạ, bày ra dáng vẻ tâm như tro tàn thế này làm gì? Giả vờ giả vịt."

Hề Cô Hành căng não: "Hắn vẫn còn là một đứa trẻ."

Ly Canh Lan 'hừ', cười một tiếng, ném Thẩm Cố Dung cho Hề Cô Hành, Hề Cô Hành luống cuống tay chân đỡ được y.

Cũng không biết Hề Cô Hành vừa đi từ nơi nào tới, trên người lây dính một chút mùi đàn hương, Thẩm Cố Dung đụng thẳng vào lồng ngực hắn, đang định vùng vẫy lại ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trước người, cơ thể đột nhiên cứng đờ, ngừng giãy giụa.

Ly Canh Lan nói: "Ngươi dỗ trẻ con đi, ta đi tìm Bất Quy chơi."

Hắn nói xong thì đi bộ rời khỏi.

Hề Cô Hành căng não gấp đôi, cảm giác được Thẩm Cố Dung ở trong lòng hắn đang run bần bật, có hơi không đành lòng. Hắn nâng tay, cứng đờ vỗ vỗ lên lưng Thẩm Cố Dung, lúng ta lúng túng nói: "Ngươi có khỏe không?"

Thẩm Cố Dung nắm chặt vạt áo hắn, nói lí nhí: "Sáo trúc..."

Tiếng nói của y quá nhỏ, Hề Cô Hành không nghe rõ: "Gì cơ?"

Thẩm Cố Dung gom đủ dũng khí, mờ mịt ngẩng đầu, giọng nói hơi nấc nghẹn: "Sáo trúc của ta... không thấy, ngươi nhìn thấy không?"

Thiếu niên tuổi mười sáu là tuổi đẹp nhất, mọi người trong Thành Hồi Đường đều nhìn Thẩm Cố Dung lớn lên, rất ít người chú ý khen dung mạo y.

Nhưng với Hề Cô Hành xa lạ mà nói, thiếu niên trước mặt tuy rằng là nam nhân nhưng trời sinh lại có một gương mặt khiến người ta thần hồn điên đảo, ngay cả hiện giờ khóe mắt đỏ lên cũng khiến người ta không cầm lòng được muốn che chở cho y.

Hề Cô Hành thoáng sửng sốt, mới mất tự nhiên quay đầu đi, tai đỏ lên nói: "Ta không để ý lắm, sư tôn đưa ngươi về."

Thẩm Cố Dung vội truy hỏi: "Vậy sư tôn đâu?"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành nhìn y đầy kỳ lạ: "Sư tôn không phải xưng hô có thể tùy tiện gọi."

Vẻ mặt Thẩm Cố Dung đầy mờ mịt, lấp đầy đầu óc y toàn là Kinh Thế Lục, không hề biết mình vừa nói sai điều gì.

Hề Cô Hành thấy y đạp chân trần lên mặt đất lạnh băng thì nhíu mày, nâng tay cứng ngắc đỡ Thẩm Cố Dung tới bên giường, ho khan một tiếng, nói: "Ngươi ở đây chờ, ta đi hỏi sư tôn một chút."

Thẩm Cố Dung nghe vậy vội gật đầu, vươn tay bắt lấy tay áo hắn, lúng túng nói: "Đa tạ ngươi... Cảm ơn ngươi."

Hề Cô Hành đỏ mặt chạy đi.

Một lát sau, Hề Cô Hành trở về, nói: "Sư tôn nói sáo trúc ở trong tay ngươi mà."

Thẩm Cố Dung cứng đờ, y giơ tay lên cho Hề Cô Hành xem, mở lòng bàn tay gãi nhẹ năm ngón, ngốc ngốc nói: "Vậy sao? Nhưng ta không nhìn thấy, ngươi... Ngươi nhìn xem trong tay ta có sáo trúc hay không?"

Hề Cô Hành: "......"

Thiếu niên này đẹp như vậy, nhưng hình như đầu óc lại không tốt lắm.

Chẳng qua thấy được y rõ ràng đã chịu đả kích nặng nề, nếu đổi thành người khác gặp phải chuyện dân trong thành bị tàn sát hết thì đã sớm điên rồi, mà thiếu niên này dường như vẫn còn giữ lại một tia thần trí, gian nan tỉnh táo.

"Thôi." Hề Cô Hành ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không sao, sáo trúc mà thôi, mất thì mất, ta làm cho ngươi cái khác."

Hề Cô Hành mới vừa nói xong, hai hàng nước mắt lập tức chảy xuống từ đôi mắt Thẩm Cố Dung.

Hề Cô Hành: "!!!"

Hề Cô Hành sợ tới mức sắp nhảy dựng lên, chân tay luống cuống nói: "Ngươi... Ngươi đừng khóc mà, ngươi... đừng khóc, ta... ta nói sai câu nào sao?"

Thẩm Cố Dung yên lặng rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy.

Hề Cô Hành trấn an hồi lâu vẫn không có tác dụng, đành phải đờ ra đứng đó.

Không biết qua bao lâu, hàng mi dài của Thẩm Cố Dung run lên, lúng ta lúng túng nói: "Đa tạ ngươi."

Y luôn nói lời cảm tạ, Hề Cô Hành sửng sốt một lát, nhận ra mình chưa giúp được cái gì, đành phải nói một cách mất tự nhiên: "Không vấn đề gì, ngươi..."

Thẩm Cố Dung nhẹ như bẫng cắt ngang lời hắn nói: "Làm phiền, ngài có thể giết ta không?"

Hề Cô Hành sửng sốt: "Gì cơ?"

Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào có thể nói ra từ "Giết ta" nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, trong lúc nhất thời Hề Cô Hành thậm chí còn nghi ngờ có phải lỗ tai mình gặp vấn đề gì không.

Giọng nói Thẩm Cố Dung mềm mại, chứa âm thút thít chưa tan đi, nghe như đang làm nũng.

"Giết ta đi." Thẩm Cố Dung nhẹ giọng nói: "Đa tạ ngươi."

Không có Kinh Thế Lục, y không biết phải đối mặt với tiên sinh thế nào.

Không có Kinh Thế Lục, tiên sinh... cũng sẽ không tới tìm y.

Mặt mũi Hề Cô Hành trắng bệch.

Đúng lúc này, Ly Canh Lan tung tẩy chạy vào, cười ngâm ngâm nhét một cây sáo trúc vào trong tay Thẩm Cố Dung: "Đây, cái này là của ngươi sao?"

Thẩm Cố Dung sửng sốt, lập tức bắt lấy nó như cọng rơm cứu mạng, vươn tay vuốt ve từng tấc trên cây sáo trúc kia.

Y không nhớ rõ hình dáng của sáo trúc như thế nào, nhưng có vẻ cũng không khác biệt lắm.

Thẩm Cố Dung lại bắt đầu yên tĩnh rơi lệ, chỉ là lúc này y không tiếp tục đi tìm cái chết nữa, tựa hồ câu làm nũng muốn chết lúc vừa rồi chỉ là do đầu óc hồ đồ mê sảng nhất thời.

Chỉ cần cho y một tia hy vọng thì dẫu hy vọng kia có nằm ở trăm năm hay ngàn năm sau, y đều có thể cưỡng ép bản thân gồng gánh sống sót.

Hề Cô Hành trừng Ly Canh Lan một cái, truyền âm nói: "Huynh lấy sáo trúc của người khác làm gì?"

Ly Canh Lan cười, không nói lời nào, Kinh Thế Lục thực sự được giấu trong tay áo hơi lóe sáng, lại bị hắn dùng tu vi cưỡng chế đè xuống.

Hề Cô Hành không tiếp tục để ý đến hắn, chờ tới khi Thẩm Cố Dung bình phục lại rồi, hắn mới nhẹ giọng hỏi y: "Ngươi tên là gì?"

Thẩm Cố Dung ngẩn người hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Phụng Tuyết."

Hề Cô Hành: "Hửm?"

Thẩm Cố Dung ngẩng đầu, con ngươi tan rã vô hồn nhìn chằm chằm vào hư không, khẽ nói: "Thẩm... Phụng Tuyết."

Từ lúc đó, Ly Nam Ương nhận y làm đồ đệ, nhưng lại không truyền thụ cho y bất cứ thứ gì. Dù sao người thường cũng biết thân thể phàm nhân nhập đạo rất khó, không phải chuyện chỉ cần lột một hai lớp da là có thể giải quyết.

Thẩm Cố Dung da thịt non mịn, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong vại mật, sao có thể chịu được loại đau đớn vượt xa sức chịu đựng của con người này.

Thẩm Cố Dung không đề cập tới, Nam Ương Quân cũng không cưỡng cầu.

Không biết có phải Ly Nam Ương sắp đặt hay không, trên dưới Ly Nhân Phong đều đối xử với Thẩm Cố Dung rất tốt. Lâm Thúc Hòa nghiên cứu nhiều năm, dụng tâm làm cho y một vật tên là băng tiêu, có thể trợ giúp y nhìn thấy cảnh vật. Ngay cả Triều Cửu Tiêu tâm cao khí ngạo cũng thường xuyên chạy từ Phong Vũ Đàm tới thăm y.

Bởi vì Ly Canh Lan tìm sáo trúc của y về, Thẩm Cố Dung đối xử với Ly Canh Lan đặc biệt hơn hẳn, không hề bài xích. Từ khi khôi phục tầm nhìn ngày ngày đều chạy theo sau Ly Canh Lan.

Ly Canh Lan tựa hồ cảm thấy chơi rất vui, đi tới đâu cũng dẫn y theo, còn hứa hẹn với y rằng sẽ cùng y tìm ra độc thủ đứng sau 'Dưỡng Dịch Quỷ'.

Bởi vì điều này, Thẩm Cố Dung càng thêm ỷ lại vào hắn.

Ngày Thẩm Cố Dung cập quan, Nam Ương Quân bế quan đã lâu rốt cuộc cũng xuất quan, đưa cho Thẩm Cố Dung một thanh kiếm bị phong ấn —— Lâm Hạ Xuân.

Thẩm Cố Dung không thích kiếm, nhưng là sư tôn đưa nên y đành phải giả bộ vui vẻ nhận lấy.

Ở Ly Nhân Phong này bốn năm, tính tình Thẩm Cố Dung vẫn chưa biến hóa quá nhiều, chỉ thường xuyên một mình ôm sáo trúc ngẩn ngơ.

Nam Ương Quân nhìn y là biết đứa nhỏ này vốn chưa từng thoát được khỏi ký ức dân trong thành bị tàn sát kia. Chẳng qua thấy y vẫn luôn ngụy trang thành dáng vẻ rực rỡ như lửa, hắn cũng không vạch trần.

Buổi lễ cập quan kết thúc, Thẩm Cố Dung ôm kiếm trở về Phiếm Giáng Cư.

Nó là Giới Tử Ốc Xá Nam Ương Quân tìm được ở Thành Hồi Đường. Có lẽ biết được đây là di vật vị kia dùng để che chở Thẩm Cố Dung, vì vậy đã mạnh mẽ xé mở Giới Tử, liên hợp với hiện thực, tọa lạc tại Núi Cửu Xuân.

Khi Thẩm Cố Dung ở một mình gương mặt mày luôn vô cảm, không có lấy chút cảm xúc dao động nào, như là gỡ xuống mặt nạ thiếu niên khí phách hăng hái, cả người toát ra tử khí nặng nề.

Y bình thản đặt Lâm Hạ Xuân vào trong rương, cảm thấy đến hết đời này hẳn là mình cũng không có cơ hội dùng thanh kiếm này.

Y sẽ sống ở Ly Nhân Phong đến lúc chết già. Có lẽ khi già rồi nên cầu xin Nam Ương Quân cho một viên linh dược kéo dài tuổi thọ, đủ giúp y sống sót được đến ngày tiên sinh chuyển thế. Tiên sinh còn sống đến tìm y, hoặc là y sẽ tìm tiên sinh.

Chỉ cần giao Kinh Thế Lục hoàn chỉnh cho tiên sinh, dù y chết cũng không tiếc.

Còn Dịch Quỷ tàn sát dân trong thành, kẻ sai khiến sau màn chắc chắn có thủ đoạn thông thiên, có khả năng đạt đến tu vi cả đời này y cũng không theo kịp. Thẩm Cố Dung không muốn tự rước lấy nhục, đơn giản từ bỏ việc báo thù.

Tiên sinh từng nói... thù hận là một vòng luân hồi không ngừng nghỉ.

Đời này của y ngắn như vậy, không muốn hao phí thời gian lên chuyện căn bản không thể hoàn thành được.

Cả đời này, y chỉ sống để giao Kinh Thế Lục cho tiên sinh.

Thẩm Cố Dung đóng rương lại, đang định quay người lên giường, lại nghe có người cười khẽ bên tai một tiếng.

"Thập Nhất."

Thẩm Cố Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt không cảm xúc chợt hiện lên một nụ cười: "Đại sư huynh."

Ly Canh Lan một thân hồng y, cười ngồi trên song cửa sổ, chống cằm cười với y.

"Sư tôn đối xử với đệ tốt thật." Ly Canh Lan cười tủm tỉm: "Hắn chưa bao giờ đối xử với ta tốt như vậy."

Thẩm Cố Dung hơi sửng sốt, cho rằng Ly Canh Lan đang hâm mộ Lâm Hạ Xuân, do dự hỏi: "Sư huynh muốn thanh kiếm kia?"

Ly Canh Lan cười nói: "Không, thứ ta muốn có... không phải thứ hắn có thể cho được."

Hắn ngồi trên ô cửa sổ, lười biếng đung đưa hai chân. Ánh trăng chiếu nghiêng xuống dưới, bao phủ nửa khuôn mặt hắn trong bóng đêm.

"Vài chục năm trước sư tôn nhặt được ta trên một cánh đồng hoang vu ở U Châu, khi đó ta suýt nữa bị một con hỏa linh thú thiêu chết." Không biểu sao Ly Canh Lan chợt nói về chuyện này, hắn giương giọng như đang kể thoại bản, thái độ hết sức nhẹ nhàng thanh thản.

"Khi đó sư tôn tựa thần tiên từ trên trời giáng lâm, cứu ta từ trong miệng hung thú ra."

Thẩm Cố Dung suy nghĩ, nói: "Ừm, sư tôn thật tốt."

Nhưng Ly Canh Lan nói lời này hiển nhiên không phải vì muốn nghe Thẩm Cố Dung khen Nam Ương Quân. Hắn cong môi, ý cười trong mắt ngày càng lạnh như băng.

"Ta là Ma tu trời sinh, bái nhập môn hạ Nam Ương Quân, trở thành đệ tử đứng đầu, ta vốn nên phong quang vô hạn..." Hắn vươn tay quấn lấy một lọn tóc rũ trên vai, lạnh nhạt nói: "Nhưng lại vì thân thể là ma tu mà bị sư tôn kết luận rằng không cách nào phi thăng thành Thánh."

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới khô khốc nói: "Sư huynh, ta... Ta không biết chuyện của tu sĩ."

"Ngươi nên biết rồi." Ly Canh Lan vẫn cười nhìn y như cũ: "Khắp Tam giới đều biết chỉ có người tu đạo mới được Thiên Đạo đồng ý cho phi thăng thành Thánh, mà ta trời sinh đã là Ma tu, vậy đã chú định cả đời này chỉ có thể dừng bước ở Đại Thừa Kỳ."

Không hiểu sao Thẩm Cố Dung bỗng nhiên cảm giác được đại sư huynh ngày thường đối xử hiền hòa với mình lúc này bỗng trở nên hơi nguy hiểm.

"Nhưng ta không cam lòng."

Ly Canh Lan nói: "Ta không cam lòng, còn chưa nỗ lực đã bị sư tôn định ra số mệnh không thể phi thăng của Ma tu."

Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, ý cười trên mặt có phần quỷ dị: "Ta không chỉ muốn lấy thân thể Ma tu phi thăng... mà còn muốn cho hắn xem thử, cho dù là Dịch Quỷ dơ bẩn, cũng có thể phi thăng thành Thánh."

Thẩm Cố Dung sửng sốt, loáng thoáng phát hiện ra cái gì, song nhất thời không thể tin được.

Ly Canh Lan nói xong, ý cười trên mặt dần dần biến mất, vẻ mặt hắn lạnh như băng, nhìn Thẩm Cố Dung nói: "Ngươi có biết không? Mấy năm nay ở chung với loại người như ngươi, ta đã sớm ghê tởm đến sắp nôn."

Thẩm Cố Dung ngơ ngác nhìn hắn: "Sư... huynh?"

Ly Canh Lan quay lưng về phía ánh trăng, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng đêm, hắn lạnh lùng nói: "Nhút nhát, yếu ớt, phàm nhân ngu xuẩn, dựa vào đâu mà được Kinh Thế Lục lựa chọn? Lại dựa vào đâu mà được sư tôn yêu quý?"

Thẩm Cố Dung lui về sau nửa bước, ngẩn ngơ nhìn hắn.

"Huynh..."

Trên người Ly Canh Lan tản ra ác ý Thẩm Cố Dung chưa bao giờ gặp qua. Hắn không khác gì lệ quỷ dữ tợn, nhìn Thẩm Cố Dung chăm chú, tựa hồ muốn xé y thành mảnh nhỏ.

"Rõ ràng toàn bộ người trong thành đều bị mười ba Dịch Quỷ kia tàn sát hết, vì sao cố tình lại chỉ còn mình ngươi?"

Ly Canh Lan nhảy xuống từ ô cửa sổ, đi từng bước một tới gần Thẩm Cố Dung, thanh âm chứa đựng sự mê hoặc âm trầm của Ma tu: "Tại sao ngươi phải sống sót? Tại sao ngươi không thể biến thành Dịch Quỷ phi thăng thành Thánh? Để cho tu sĩ chính nghĩa Tam giới nhìn một cái, xem cho dù là Dịch Quỷ mọi người đòi đánh cũng có thể nhẹ nhàng đạp bọn họ dưới chân."

Thẩm Cố Dung bị ép lui về sau, đến khi lưng đè lên vách tường, không thể lui lại nữa, y mới hoảng sợ nhìn Ly Canh Lan: "Mười ba Dịch Quỷ kia, là ngươi..."

"Là ta."

Ly Canh Lan thử Thẩm Cố Dung bốn năm, cuối cùng cũng xác định chắc chắn y chỉ là một phàm nhân mà không phải Dịch Quỷ đã thành Thánh nhưng đóng giả làm nhân loại.

Mọi sự cố gắng bốn năm trước của hắn, đều hủy trong một sớm.

Hắn giận dữ, oán hận, vì sao rõ ràng đã hao phí nhiều tinh lực như vậy, trận pháp 'Nuôi Dịch Quỷ' vẫn không thành công? Vì sao cuối cùng chẳng những không dưỡng ra được Dịch Quỷ kia, ngược lại một phế vật vô dụng lại là kẻ duy nhất còn sống?

Từ nhỏ Ly Canh Lan đã học được cách ngụy trang, đến Ly Nam Ương cũng bị lừa. Vậy mà lúc này hắn đã không còn muốn tiếp tục bồi dưỡng tình cảm huynh hữu đệ cung gì đó với Thẩm Cố Dung nữa. Hắn chỉ muốn trong ngày Thẩm Cố Dung cập quan, tàn nhẫn nói ra tất cả chân tướng với y.

Ly Canh Lan nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, trong mắt lấp đầy sự hưng phấn khát máu.

Hắn quá mong đợi, chờ mong cái thứ nho nhỏ này, nhân loại vừa chạm vào một cái đã vỡ tan này gào khóc tuyệt vọng trước mặt hắn, như thế sẽ không uổng bốn năm hắn tốn công diễn vai sư huynh hoàn mỹ.

Thẩm Cố Dung nhìn qua rất giống sắp rơi lệ, Ly Canh Lan càng ghé sát y hơn, miệng thốt ra chỉ toàn lời tàn nhẫn.

"Ngươi sống sót, còn người trong tòa thành kia..."

"Không phải đều đã chết hết rồi sao?"

Cả người Thẩm Cố Dung run lên, lông mi rung rung, suýt nữa rơi một giọt nước mắt xuống.

Không biết vì sao, Ly Canh Lan nhìn gương mặt này của Thẩm Cố Dung, cảm giác chán ghét bốn năm nay đột nhiên tan thành mây khói. Trong lòng chợt nảy sinh dục vọng không rõ tên, lan tràn như dây leo trong lòng.

Gương mặt này, túi da này...

Sao trước kia hắn không phát hiện vẻ ngoài của phàm nhân này lại câu hồn người đến vậy nhỉ?

Hắn vươn tay bóp chặt cằm Thẩm Cố Dung, ép buộc y phải nhìn chính mình.

"Nếu ngươi tu đạo thì tốt rồi, thân thể phàm nhân quá yếu ớt." Hô hấp Ly Canh Lan hơi dồn dập, ma đồng đỏ tươi của Ma tu quay cuồng trong dục vọng đặc quánh, "Nếu ngươi là một tu sĩ thì dù liều nửa cái mạng này, ta cũng phải bắt ngươi làm lô đỉnh. Thật đáng tiếc cho một túi da đẹp."

Thẩm Cố Dung mờ mịt hỏi: "Ngươi đang lừa ta sao?"

Ly Canh Lan nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của y, hô hấp càng nặng nề. Hắn nhếch môi, nở một nụ cười, nhấc tay vuốt ve gương mặt Thẩm Cố Dung, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ còn chưa nhận ra sao? Chậc, thật là lãng phí thời gian bốn năm, sớm biết ngươi quyến rũ người như vậy, ta nên không màng sư tôn khuyên can, bắt ngươi lên giường ta..."

Hắn chưa nói xong, một tiếng lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua thân thể đã vang vọng bên tai.

Ly Canh Lan rủ mi mắt nhìn, tay Thẩm Cố Dung đang nắm Lâm Hạ Xuân không biết từ đâu tới. Khí tức quanh thân kiếm bị che lấp hoàn toàn, ngay cả Ly Canh Lan tu vi Kim Đan Kỳ cũng không hề phát hiện.

Nửa thân kiếm kia ghim sâu vào bụng hắn, thoáng cái nhuộm đỏ y phục hai người.

Vẻ yếu ớt trên mặt Thẩm Cố Dung đã biến mất hết, mặt y không cảm xúc, nói: "Lẽ ra ta nên giết ngươi sớm hơn."

Thân nhân chết thảm, tiên sinh tự sát qua đời trước mặt y, Thẩm Cố Dung từng trải qua loại chuyện này sớm đã không còn là thiếu niên chỉ bị phản bộichút thôi cũng dễ dàng điên lên như lúc trước.

Y thật lòng ỷ lại vào Ly Canh Lan, nhưng phần ỷ lại kia cũng có thể bị y vứt bỏ dễ như trở bàn tay.

Sau đêm Tết Hoa Đăng tại Hồi Đường Thành năm đó, y đã học xong cách làm thế nào để kiểm soát cảm xúc và thể xác mình một cách hoàn mỹ.

Một Ly Canh Lan mà thôi, y bỏ được.

Ly Canh Lan bị đâm một kiếm, không những không cảm thấy đau, ngược lại sự hưng phấn trên mặt càng lộ rõ hơn. Hắn bóp chặt cằm Thẩm Cố Dung, ép y phải nhìn hắn, cười lớn như điên, nói: "Ta sai rồi. Ta không nên cho rằng ngươi nhút nhát ngu xuẩn. Người trải qua cảnh toàn thành bị tàn sát sao có thể là tiểu bạch thỏ thuần khiết vô tội đây? Vốn là ta nhìn lầm."

Hắn hoàn toàn không màng tới vết thương trên bụng, nhấc tay ấn Thẩm Cố Dung lên tường, cưỡng chế bẻ cổ tay đang nắm chặt Lâm Hạ Xuân của y ra, kéo cao lên đỉnh đầu, dùng dây leo trói chặt y trên vách tường.

"Chẳng qua ngươi hành động vẫn quá nhân từ nương tay. Nếu muốn giết người thì phải dùng kiếm đâm vào ngực, Tiểu Thập Nhất à."

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc ném trả hắn một câu: "Nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ta chắc chắn sẽ khiến ngươi chịu thiên đao vạn quả."

"Ta không giết ngươi." Ly Canh Lan cầm máu trên bụng qua loa, tiện tay ném Lâm Hạ Xuân sang một bên, vuốt ve mặt Thẩm Cố Dung: "Nếu ngươi có thể chịu đựng dưới thân ta qua đêm nay, ta sẽ cam tâm tình nguyện bị ngươi giết."

Thẩm Cố Dung chợt hiểu được ý tứ của hắn, cảm thấy ghê tởm đến suýt nữa nhổ thẳng ra.

Thế nhưng y ở Ly Nhân Phong nhiều năm như vậy cũng chỉ dưỡng khỏe thân thể hư hao, trên người không có lấy một chút tu vi, nào đấu lại Ly Canh Lan đã đến Kim Đan Kỳ.

Nếu Ly Canh Lan muốn giết y thì chỉ cần động một ngón tay thôi cũng đủ khiến y tan thành bột mịn khỏi thế gian, đến một dấu vết cũng không còn.

Trong chớp mắt, Thẩm Cố Dung đột nhiên không thể kiểm soát ý nghĩ muốn nhập đạo.

Nếu nhập đạo, y có thể tự tay đâm kẻ thù mà không phải nhục nhã bị trói trên tường như vậy, ngay cả giãy giụa cũng không nổi.

Ly Canh Lan bóp cằm y, lạnh nhạt nói: "Khóc đi, ngươi khóc cho ta xem, ta sẽ đối xử với ngươi dịu dàng chút."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung sút một chân vào bụng Ly Canh Lan, nhưng vừa mới đá tới, Ly Canh Lan đã túm lấy cổ chân mảnh khảnh của y.

Thẩm Cố Dung hơi giãy giụa theo bản năng, song rất nhanh đã yên tĩnh.

Ly Canh Lan cho rằng y thỏa hiệp, đang muốn ra tay, lại cảm giác được giữa lưng chợt lạnh, Lâm Hạ Xuân đã đâm tới từ sau lưng.

Lúc này đã đâm trúng ngực hắn.

Cơ thể Ly Canh Lan khựng lại, nhân lúc linh lực hắn tán loạn, dây leo trói Thẩm Cố Dung khô héo trong nháy mắt, y ngã ngồi trên mặt đất, đỡ tường chậm rãi đứng dậy.

Con ngươi Ly Canh Lan hung ác: "Ngươi không có linh lực, sao lại điều khiển được Lâm Hạ Xuân?"

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, nhẹ nhàng nâng tay, rõ ràng một tia linh lực cũng không có, Lâm Hạ Xuân dính máu vẫn chủ động bay đến trong tay y.

"Có lẽ sư tôn không nói với ngươi." Thẩm Cố Dung biết Ly Canh Lan để ý nhất chính là sự đánh giá của Ly Nam Ương, nếu không sẽ không vì một câu của sư tôn mà làm ra loại chuyện phát rồ tàn sát dân trong một tòa thành như vậy. Do đó những câu này đều chọc thẳng vào trái tim Ly Canh Lan.

"Sở dĩ Lâm Hạ Xuân trở thành đệ nhất hung kiếm Tam giới là bởi vì một khi nó nhận chủ, cho dù người đó là phàm nhân cũng có thể khống chế nó."

Ly Canh Lan cười nhạo: "Chỉ bằng ngươi cũng có thể khiến nó nhận chủ?"

Thẩm Cố Dung cầm Lâm Hạ Xuân, hờ hững nói: "Như ngươi chứng kiến."

Ly Canh Lan mất máu quá nhiều, cả người đều lung lay sắp đổ.

"Đa tạ sư huynh." Thẩm Cố Dung cầm kiếm đi tới, kề kiếm lên cổ Ly Canh Lan: "Lâm Hạ Xuân hấp thu sát ý, mà ta có sát ý với ngươi, đủ để áp chế Lâm Hạ Xuân."

Phong ấn của hung kiếm Lâm Hạ Xuân đã được gỡ bỏ hoàn toàn, Thẩm Cố Dung điều khiển sát ý khiến người ta sợ hãi trên thân kiếm, chặn cứng Ly Canh Lan, nhất thời hắn ngay cả linh lực cũng không thể điều động được.

Ly Canh Lan bị giết ngược, trên mặt thế nhưng càng thêm điên cuồng. Hắn cười rộ lên tựa hồ khiêu khích: "Ngươi dám giết ta sao? Nếu ngươi giết ta thì chắc chắn sư tôn sẽ trục xuất ngươi khỏi Ly Nhân Phong. Một phàm nhân như ngươi có thể sống sót tại Tam giới đầm rồng hang hổ này sao?"

Thẩm Cố Dung không chút dao động: "Việc này ngươi không cần quan tâm."

Mũi kiếm của y chậm rãi xẹt qua cổ Ly Canh Lan, học theo lời vừa rồi của Ly Canh Lan, hờ hững nói: "Khóc cho ta xem, ta sẽ đối xử với ngươi dịu dàng chút."

Chương trước Chương tiếp