[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 14: Ta Tới Cầu Thân

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.......................................

Thẩm Cố Dung lên lớp sớm với đệ tử Núi Trường Doanh liên tục vài ngày. Các đệ tử ban đầu nơm nớp lo sợ giờ đã dần quen với sự tồn tại của y. Ít nhất thì bớt được khoản áo ướt đẫm mồ hôi lạnh mỗi khi tan học.

Vào một ngày gần cuối tháng tư, trời mưa rả rích.

Thẩm Cố Dung cầm chiếc ô cán trúc bước tới Tri Bạch Đường, chuông sớm đã vang hơn bốn tiếng.

Nếu là ngày thường nơi đây đã sớm đầy người ngồi, hôm nay không hiểu sao toàn bộ Tri Bạch Đường lại vắng tanh, không có đệ tử nào.

Thẩm Cố Dung khép ô lại, ngờ vực ngồi trên đệm hương bồ một lúc lâu vẫn không thấy ai đến.

Thẩm Cố Dung "chậc" một tiếng. Những đệ tử này gan to bằng trời rồi? Dám trốn học tập thể.

Mưa phùn kéo dài, Thẩm Cố Dung dựa vào án thư bên cửa sổ quan sát một lúc,  mắt lim dim.

Thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết quá ốm yếu. Ngày nào Thẩm Cố Dung cũng cắn linh dược Hề Cô Hành cho. Mấy ngày nay vận chuyển được một chút linh lực, tuy nhiên ngủ vẫn không ngon giấc.

Thẩm Cố Dung ngáp một cái, ép mình vực dậy tinh thần, cọ Ngọc Tủy tìm Hề Cô Hành.

"Sư huynh ơi."

Hề Cô Hành đáp lại rất nhanh, giọng nói không hiểu sao hơi nóng nảy:

"Chuyện gì? Nói!"

Thẩm Cố Dung: "Huynh lại làm sao vậy? Ai trêu huynh nữa?"

"Còn không phải vì đệ sao!" Hề Cô Hành mất kiên nhẫn.

Thẩm Cố Dung cảm thấy thật vô tội: "Ta làm sao cơ? Đã nhiều ngày rồi ta có làm gì đâu?"

"Không biết sư tôn nghe được từ nơi nào tin đệ bị thương. Mấy ngày trước truyền tin cho Lục sư huynh của đệ, bắt hắn phải luyện chế xong linh dược chữa thương cho đệ trong ba ngày."

Thẩm Cố Dung: "Sao cơ?"

"Hắn giận mà không dám nói gì, lại không thể mắng đệ, chỉ còn cách chuyển sang tìm ta." Hề Cô Hành bực dọc: "Hắn đã mắng đệ cả đêm rồi, vừa mới bớt chút thời gian đi uống thuốc —— Ặc, quay về rồi, hắn lại bắt đầu."

"Thẩm Phụng Tuyết, đệ cẩn thận chút, sớm muộn gì cũng có ngày Lục sư đệ độc chết đệ cho mà xem."

Thẩm Cố Dung: "......"

Trong ấn tượng của Thẩm Phụng Tuyết, hình như Lục sư huynh này của y là một y tu ma ốm. Cuộc sống ngày thường khó khăn, đi vài bước hộc mấy lít máu là chuyện bình thường, ngay cả chạm vào cũng không được, vậy mà tính tình cũng nóng nảy ra phết.

Hề Cô Hành vừa nghe Lục sư đệ ốm yếu mắng chửi, vừa hỏi Thẩm Cố Dung: "Chuyện gì, mau nói đi —— Ta bị các ngươi phiền chết rồi, lúc trước lẽ ra không nên đồng ý với sư tôn làm Chưởng giáo mà."

Thẩm Cố Dung khô khốc nói: "Sư huynh, huynh vất vả rồi."

Hề Cô Hành: "Nói."

Thẩm Cố Dung hỏi: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Vì sao Tri Bạch Đường lại không có một bóng người vậy?"

Hề Cô Hành bên kia im lặng một lúc, giọng điệu quái gở: "Có lẽ do tối qua tu luyện muộn quá nên hôm nay dậy muộn hết. Đệ chờ ở đấy thêm lát nữa, chắc chỉ chút nữa thôi là tới rồi."

Thẩm Cố Dung không hề nghi ngờ, tiếp tục ngồi chờ.

Chờ, chờ, chờ, Thẩm Cố Dung suýt thì chờ thành hòn vọng phu.

Thẩm Cố Dung ngồi ê người, không nhịn được nghỉ ngơi thêm một canh giờ, bất giác nghi ngờ có phải Hề Cô Hành đang chơi xỏ mình hay không. Y lại lần nữa lấy ra Ngọc Tủy.

"Hề Cô Hành, vì sao bọn chúng vẫn chưa tới?"

Giọng Hề Cô Hành đầy quái dị: "Đệ vẫn đang chờ?"

Thẩm Cố Dung: "Huynh nói đi?"

Hề Cô Hành không nhịn tiếp nữa, lập tức cười nhạo một tiếng: "Thẩm Phụng Tuyết à, ngươi thế mà cũng có ngày hôm nay."

Thẩm Cố Dung: "......"

Có thể nói tiếng người không?!

Hề Cô Hành cười nhạo y một lúc, mới hỏi: "Đệ biết hôm nay là lớp sớm do ai dạy chứ?"

Thẩm Cố Dung nghệt mặt: "Ai cơ?"

Vừa hỏi xong, y bỗng sửng sốt, khóe môi hơi giật giật: "Lâu... Bất Quy?"

"Đúng vậy." Hề Cô Hành nói: "Mỗi lần hắn lên lớp sớm đều rề rà mãi lâu mới tới. Mấy năm nay các đệ tử đã sớm hình thành thói quen, lần nào có tiết của hắn cũng không hẹn mà cùng nhau tới muộn hai canh giờ."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung thấy hơi tức giận: "Sao ban nãy huynh không nói với ta?"

Hề Cô Hành: "Dĩ nhiên là vì chơi xỏ đệ."

Thẩm Cố Dung: "Huynh..."

Thẩm Cố Dung hít sâu một hơi. May mà y tốt tính, nhịn xuống hỏi câu tiếp theo: "Vậy tại sao những đệ tử khác không ai nói cho ta chuyện này?"

Hề Cô Hành thấy y ăn hành, nghe rất vui vẻ: "Thẩm Phụng Tuyết ở Ly Nhân Phong người người muốn đánh. Ai sẽ chủ động báo cho đệ?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Tự bế, không muốn nói chuyện nữa.

Hề Cô Hành lại mỉa mai y một lúc nữa, Thẩm Cố Dung xanh mặt lau sạch Ngọc Tủy.

Thẩm Cố Dung dựa đầu lên thư án, uể oải rên rỉ một tiếng, nhỏ giọng mắng Hề Cô Hành: "Chưởng giáo, Chưởng giáo, ngươi chính là đồ Chưởng giáo, Chưởng giáo."

Khi Mục Trích cầm ô chạy đến hành lang Tri Bạch Đường, đúng lúc nghe được tiếng lòng sư tôn mình. Hình như đang nói gì mà "Chưởng giáo", hắn bất giác dừng bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn qua.

Sư tôn bình thường luôn ngồi nghiêm chỉnh của hắn giờ phút này cơ thể tựa không xương, mềm oặt dựa vào thư án, tay rũ xuống cạnh thư án, năm ngón tay trắng nõn thon dài gõ thành tiết tấu theo giọng điệu của y.

"Chưởng, giáo." Gõ hai cái.

"Hề, Chưởng, giáo." Gõ ba cái.

Tính tình như trẻ con.

Mục Trích: "......"

Mục Trích một lời khó nói hết gập ô lại, rũ rũ nước mưa trên mặt ô, rảo bước tiến vào Tri Bạch Đường.

Vừa nghe tiếng bước chân, Thẩm Cố Dung đang nhỏ giọng mắng Hề Cô Hành lập tức ngồi ngay ngắn.

Mục Trích đi vào, cúi đầu hành lễ: "Sư tôn."

Thẩm Cố Dung đợi hơn một canh giờ, tính toán thời gian, có lẽ phải nửa canh giờ nữa Lâu Bất Quy mới tới.

Thẩm Cố Dung hỏi: "Sao con tới sớm vậy?"

Mục Trích vốn cho rằng có người nói cho Thẩm Cố Dung biết lớp sớm hôm nay sẽ lùi thời gian, còn định đến đây trước, tránh phải cùng Thẩm Cố Dung tới Tri Bạch Đường.

Nào ngờ tránh được trên đường lại đụng độ tại Tri Bạch Đường.

Mục Trích cầm túi nhỏ đi tới đệm hương bồ vị trí của mình, ngồi xuống: "Hôm qua con chưa làm xong bài tập Trưởng lão giao cho, hôm nay đến sớm làm bổ sung."

Có lẽ Thẩm Cố Dung nhìn ra sự lạnh nhạt của Mục Trích, y đứng dậy đi tới bên thư án của Mục Trích ngồi xuống, cánh tay lười biếng chống cằm, tìm chuyện để nói: "Ừ. Có chỗ nào không hiểu cần ta giải đáp không?"

Mục Trích nhìn y đầy quái dị, không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng cong môi.

Hắn lấy quyển sách ra đặt lên bàn, nói: "Không cần làm phiền sư tôn."

Ngón tay đỡ mặt của Thẩm Cố Dung hơi giật giật, nghĩ thầm: Ài, lại bị từ chối, nhóc con này kiêu ngạo quá.

"Đây là cái gì?"

Mục Trích nhìn theo hướng y chỉ, lấy hộp nhỏ ra, nói: "Đây là hộp linh dược..."

Hắn nói tới đây thì mím môi, nhẹ nhàng mở hộp gỗ nhỏ ra, bên trong có rất nhiều viên mứt hoa quả.

Mục Trích nhỏ giọng nói: "Con sợ lãng phí nên dùng hộp để đựng mứt hoa quả Ly Tác sư huynh cho."

Thẩm Cố Dung nhìn chằm chằm hộp mứt hoa quả, nghĩ thầm: Muốn ăn.

Thẩm Phụng Tuyết đã tích cốc từ lâu. Thẩm Cố Dung tới nơi này, mấy ngày liền không uống một giọt nước nào mà cơ thể vẫn chẳng có dấu không khỏe ở đâu. Bỗng nhìn thấy món ăn dân dã của phàm nhân, nước miếng y sắp chảy ra đến nơi.

Thẩm Cố Dung ráng chịu đựng, "À" một tiếng, quay đầu không hé răng.

Không biết có phải ảo giác của y hay không, thái độ của Mục Trích đối với y... hình như không giống lúc trước lắm.

Trước kia Mục Trích đối với Thẩm Cố Dung toàn là kháng cự và chán ghét, dù cho Thẩm Cố Dung đã từng cứu hắn, khiến oán hận của hắn tan đi không ít, nhưng trước sau hắn vẫn không thể thân thiết nổi với Thẩm Cố Dung.

Hiện giờ không biết có phải vì nghĩ thông suốt hay không mà hắn đối xử với Thẩm Cố Dung có vẻ đã không còn xa lánh như trước.

Nếu là ngày thường, Thẩm Cố Dung đột ngột tới gần, Mục Trích đã sớm quấy phá theo bản năng, cả cơ thể cứng còng đến nỗi hận không thể nhảy lên.

Thế nhưng hôm nay Mục Trích không những không tránh đi, ngược lại còn đối đáp được mấy câu với Thẩm Cố Dung, dáng vẻ rất thả lỏng.

Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: "Đây là nghĩ thông suốt, biết ta sẽ không hại hắn rồi?"

Chậc, xem ra không biết xấu hổ lôi kéo nam chính nhỏ khơi thông tình cảm thầy trò vẫn là cách hữu dụng nhất.

Hai thầy trò ngồi sát bên nhau, một người chống đầu miên man suy nghĩ, một người ngồi nghiêm chỉnh luyện chữ.

Sau nửa canh giờ, các đệ tử Tri Bạch Đường mới chậm chạp đi tới, nhìn thấy Thánh quân đã đến, cả đám vội vàng ngồi xuống.

Rất nhanh sau đó, Lâu Bất Quy đi trễ hai canh giờ cuối cùng cũng cõng giỏ trúc tới dạy "Lớp sớm".

Các đệ tử đều đã ăn cơm trưa rồi mới tới, Lâu Bất Quy vừa đến. Cả lớp lập tức đứng dậy hành lễ.

"Chào buổi trưa sư thúc."

Lâu Bất Quy đặt giỏ trúc lên thư án, chầm chậm nói: "Chào buổi sáng."

Thẩm Cố Dung: "......"

Lâu Bất Quy vẫn đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình, vào Tri Bạch Đường cũng không để ý tới ai khác, cẩn thận lấy thảo dược trong giỏ trúc ra, bày biện trên thư án, nói chậm như rùa: "Hôm nay chúng ta học tới Cỏ Nhiếp Hồn."

Ly Tác ngồi bàn đầu, nghe vậy thì nhẹ nhàng nhắc nhở: "Sư thúc ơi, Chưởng giáo không cho ngài dạy chúng con về độc thảo."

Lâu Bất Quy như không nghe thấy, vẫn giảng giải theo ý mình: "Thân Cỏ Nhiếp Hồn màu xanh biếc, cành chính có mười nhánh, mỗi giọt làm thuốc có thể khiến tu sĩ dưới Trúc Cơ mất mạng trong nháy mắt."

Hắn nói xong bèn bẻ một nhánh Nhiếp Hồn Thảo, cụp mắt định bỏ vào miệng.

Hiển nhiên Ly Tác đã quá quen với cảnh này, nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy thảo dược, dịu hiền nói: "Sư thúc ơi, ngài giảng bài thôi là được, không phải tự mình thử dược."

Lâu Bất Quy "A" một tiếng, mờ mịt nói: "Ta đã tới Kim Đan, thử dược cũng không chết, chỉ tách hồn một lát thôi."

Ly Tác suýt không giữ nổi nụ tươi cười. Tu sĩ kỵ nhất việc hồn phách rời cơ thể, chỉ cần tách hồn một lúc thôi cũng đủ gây ra đại loạn.

Ly Tác thở dài một hơi, nói: "Sư thúc à, ngài vẫn nên giảng giải trước đi ạ."

Có lẽ Lâu Bất Quy cũng biết làm vậy không ổn, tật xấu vừa thấy cây thuốc là muốn nhét vào miệng của hắn không thể thay đổi trong một chốc, kiểu gì cũng phải có người ngăn cản mới được.

Hắn gật đầu, cất Cỏ Nhiếp Hồn đi, tiếp tục giảng giải về cây độc thảo thứ hai.

Chờ đến khi giảng giải xong về tất cả độc dược mang đến, hắn mới phản ứng kịp: "À, vậy các con đừng nói với sư huynh là ta dạy các con độc thảo nhé."

Ly Tác: "......"

Ly Tác đáp: "Vâng."

Chúng đệ tử cực kỳ thích sư thúc giúp bọn họ không phải dậy sớm lên lớp sớm này. Cả đám vô cùng nghe lời hắn, cái gì có thể che giấu đều dốc hết sức che giấu: "Vâng thưa sư thúc."

Dạy xong tiết học về độc thảo đã tới sau giờ Ngọ.

Thẩm Cố Dung cảm thấy khá hứng thú với Cỏ Nhiếp Hồn của Lâu Bất Quy. Sau khi tan lớp sớm, y lập tức đi qua phụ hắn sắp xếp thảo dược.

Lâu Bất Quy ngẩng đầu nhìn y, đầu lắc phải lắc trái một hồi mới nhận ra.

"A, Thập Nhất."

Thẩm Cố Dung tẩm ngẩm tầm ngầm trộm một cây Nhiếp Hồn Thảo của hắn: "Sư huynh giảng bài rất hay, Thập Nhất thụ giáo."

Nếu Nhiếp Hồn Thảo có thể khiến tu sĩ Kim Đan Kỳ tách hồn một lát, vậy hẳn cũng có thể giúp y dời hồn.

Thẩm Cố Dung rất muốn biết khi hồn phách của y nhập vào thân xác này thì Thẩm Phụng Tuyết sẽ đi nơi nào.

Và khi hồn phách của y rời đi, thân xác này sẽ ra sao?

Không biết Lâu Bất Quy có nghe hiểu lời khen này hay không. Hắn gục đầu xuống tiếp tục xếp lại dược thảo, nhìn lướt qua, bỗng nói: "Thiếu một cây."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mắt tinh vậy sao?

Thẩm Cố Dung đang định tìm lý do thì chợt nghe thấy một tiếng vang rung trời truyền đến từ bên ngoài.

"Yêu tộc Tuyết Mãn Trang! Đặc biệt tới Ly Nhân Phong cầu thân!"

Những đệ tử chưa rời đi hai mặt nhìn nhau, tốp năm tụm ba khe khẽ nói nhỏ.

Ly Nhân Phong có Bia Giới Linh, người ngoài không thể tự tiện tiến vào, thanh âm quanh quẩn trong núi hẳn là do dùng bí thuật truyền tới. Hết đợt này tới đợt khác, tựa như gợn sóng quanh quẩn khắp Ly Nhân Phong.

Thẩm Cố Dung trầm tư, Tuyết Mãn Trang này là ai vậy? Tư thế thoạt nhìn rất kiêu ngạo.

Y hỏi Lâu Bất Quy: "Ly Nhân Phong của chúng ta có nữ tu sao?"

Lâu Bất Quy còn đang nói: "Cây thuốc của ta thiếu mất rồi, Thập Nhất, đệ có nhìn thấy ai trộm cây thuốc của ta không? —— Kiếm của ta đâu?"

Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nghĩ thầm rằng phải mau mau trở về, không dám ở lâu dưới mí mắt Lâu Bất Quy, đỡ phải bị chém.

Y ho khan một tiếng, đứng dậy đi theo những đệ tử khác ra ngoài xem kịch vui.

Giữa màn trời xanh thẳm, một con bạch hạc giương cánh bay, thong thả đáp xuống giữa sườn Núi Ngọc Nhứ.

Hề Cô Hành đang luyện kiếm, nhìn thấy bạch hạc tới thì khẽ nhíu mày: "Thẩm Thập Nhất lại làm sao rồi?"

Vừa dứt lời, giọng Tuyết Mãn Trang đã truyền tới Ngọc Nhứ Sơn:

"Yêu tộc Tuyết Mãn Trang! Đặc biệt tới Ly Nhân Phong cầu thân!"

Mặt Hề Cô Hành lập tức tái mét.

Hắn lạnh lùng nói: "Vết thương mấy năm trước bị Thẩm Thập Nhất đánh của hắn đã dưỡng khỏi?"

Bạch hạc nói: "Nhìn qua không có gì đáng ngại, giờ đang chờ ở chỗ Bia Giới Linh."

Hề Cô Hành cười nhạo một tiếng: "Đi nói với hắn là Thẩm Phụng Tuyết đã bế quan, không có thời gian tỷ thí với hắn, càng không đồng ý hợp tịch với hắn, để hắn cút sớm một chút."

Bạch hạc hơi lưỡng lự.

Hề Cô Hành: "Thế nào?"

Bạch hạc lúng ta lúng túng nói: "Nhưng Thánh quân đã đến Bia Giới Linh rồi."

Hề Cô Hành: "......"

Thẩm Phụng Tuyết đây là... cuối cùng cũng đồng ý hợp tịch với con tiểu hồng điểu kia sao?!

................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Cố Dung [hưng phấn vây xem]: A! Có người cầu thân kìa!!!

Chương trước Chương tiếp