[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao - Chương 87: Bí Cảnh Cô Hồng

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Trầm Yên

.......................................

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, nhìn qua thì cực kỳ bình thản, trên thực tế y đã bị dọa đến ngẩn người.

Đạo Đạo... Đạo Lữ Khế?!

Là 'đạo lữ' mà y đang nghĩ đến sao?

Cái... cái mà gọi là song tu kia...

Đạo lữ?

Thẩm Cố Dung dại ra, Thẩm Cố Dung như đi vào cõi thần tiên.

Hề Cô Hành càng không biết nên nói gì cho phải. Hắn lạnh lùng nói: "Đệ đây là tính trao thân cho Mục Trích?"

Thẩm Cố Dung không phản ứng, không nghe thấy hắn đang nói gì cả.

Tố Tẩy Nghiên nhịn cười, nói: "Chẳng qua chỉ là kết sai khế ước mà thôi, không có gì đáng ngại."

Hề Cô Hành nhớ lại những lời Lâm Thúc Hòa nói với hắn, cùng với tâm tư nhỏ trong tối ngoài sáng của Mục Trích đối với sư tôn mình, mặt cũng tái đi, hắn nói: "Sư tỷ... tỷ không hiểu."

Tố Tẩy Nghiên ngờ vực nhìn hắn: "Sao lại nói lời này?"

Lâu Bất Quy ở một bên nhỏ giọng nói: "Tam sư huynh và Lục sư huynh luôn cảm thấy hài tử Mục Trích kia muốn cùng Thập Nhất kết thành đạo lữ."

Tố Tẩy Nghiên: "......"

Tố Tẩy Nghiên không thể tin nổi: "Không thể nào? Ta cảm thấy Mục Trích khá dịu ngoan, hẳn là sẽ không có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy chứ? Có phải hiểu lầm ở đâu không?"

Hề Cô Hành lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói "Nào có hiểu lầm gì? Cũng chỉ có đồ ngốc Thẩm Thập Nhất này mới cảm thấy đó là ngoài ý muốn, hiểu lầm."

Tố Tẩy Nghiên yên lặng.

Lúc này, Thẩm Đồ Ngốc rối bời hồi lâu mãi mới bình phục. Ánh mắt y tan rã, tuyệt vọng nhìn về phía Tố Tẩy Nghiên, gian nan nói: "Sư tỷ cứu mạng."

Tố Tẩy Nghiên hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng cười, hắn bình thản nói: "Nhìn chung không phải chuyện gì lớn, chỉ cần đệ thương lượng ổn thỏa với Mục Trích, dùng trận pháp tác động vào khế ước là được rồi. À đúng, trận pháp giải trừ khế ước chủ tớ Yêu chủ tìm thấy lúc trước cũng có thể dùng."

Trong mắt Thẩm Cố Dung một lần nữa bốc cháy lên hy vọng: "Thật sự có thể giải sao?"

Tố Tẩy Nghiên nói: "Đúng vậy."

Thẩm Cố Dung phấn chấn xong, lại nhíu mày: "Cần thiết phải được cả hai đồng ý sao?"

"Ừ." Tố Tẩy Nghiên nói: "Nếu là kiểu ép buộc lập khế ước từ một phía thì trận pháp sẽ không có tác dụng."

Thẩm Cố Dung im lặng một lúc lâu.

Cần phải được cả hai người lập khế ước đồng ý... có nghĩa là y cần phải nói trước với đồ nhi ngoan của y: Sư tôn con ngốc nghếch mắt mù, kết Đệ Tử Khế đang êm đẹp thành Đạo Lữ Khế.

Thử tưởng tượng một chút phản ứng của Mục Trích khi biết chuyện, Thẩm Cố Dung lập tức cảm thấy bản thân thẹn chết đi được.

Y ở trước mặt Mục Trích đã sớm không còn dáng vẻ của sư tôn, lại thêm chuyện lần này. Ắt hẳn Mục Trích sẽ thất vọng về y tới tột cùng, sau khi rèn luyện xong kiểu gì cũng không về Ly Nhân Phong nữa.

Hề Cô Hành giận quá độ, ở một bên âm dương quái khí nói: "Thật là lợi hại nha Thẩm Thập Nhất. Lần đầu tiên ta thấy sư tôn lập khế ước với đệ tử mà cũng có thể kết thành Đạo Lữ Khế. Sao đệ không nhân tiện song tu luôn đi?"

Thẩm Cố Dung cũng tự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Chẳng lẽ thật sự là khi còn nhỏ đập đầu bị thương, đập đến hỏng đầu luôn rồi? Phỏng theo từng nét trong trận pháp mà cũng có thể làm lỗi.

Y không phản bác, chẳng nói chẳng rằng, mặc cho người ta chế giễu.

Tố Tẩy Nghiên nhìn không nổi, nói: "Thập Nhất vốn không am hiểu trận pháp, mấy Đệ Tử Khế lúc trước đều là ta vẽ giúp đệ ấy. Đây là lần đầu tiên t lập khế ước, vẽ sai một nét cũng không có gì đáng ngại, ít nhất thì không vẽ nhầm thành phù chú lung tung rối loạn nào khác."

Hề Cô Hành khoanh tay, 'hừ' mạnh một tiếng, đứng một bên giận dỗi.

Đúng lúc này, Triều Cửu Tiêu ở trong Hồ Liên Hoa dựng lỗ tai nghe được lập tức cất tiếng cười to, nhảy thẳng ra khỏi Hồ Liên Hoa, tự hạ thấp địa vị đáp xuống Phiếm Giáng Cư, biến thành hình người đứng trước mặt cả ba.

Triều Cửu Tiêu nói năng bừa bãi: "Lập khế ước với người tu vi thấp hơn mình, cùng chịu chung số mệnh, vậy ngươi kiểu gì cũng sẽ bị Mục Trích liên lụy. Ha ha! Tiểu tử Mục Trích kia hiện giờ mới tới Nguyên Anh Kỳ, có Đạo Lữ Khế này ở đây, ta thấy ngươi đến chết cũng đừng mong thành Thánh!"

Thẩm Cố Dung không để ý tới sự trào phúng của hắn, lòng còn đang nghĩ xem lên mở lời thế nào với Mục Trích.

Mặt mũi Tố Tẩy Nghiên đỏ bừng, Hề Cô Hành không thể nhịn được nữa, quát: "Triều Cửu Tiêu, mặc y phục cho cẩn thận rồi hãy ra ngoài! Đệ không biết xấu hổ sao?!"

Triều Cửu Tiêu "Chậc "một tiếng, nhấc tay biến linh lực thành một bộ huyền y khóa lại trên người, không kiên nhẫn nói: "Ta đang lột da, toàn thân bứt rứt khó chịu. "

Tâm tư Thẩm Cố Dung đều đang đặt trên Đạo Lữ Khế chém giết ngàn đao kia, nhưng y vẫn bị những lời này làm cho nổi một tầng da gà.

—— Từ 'lột da' nói ra từ miệng một nam nhân tuấn mỹ nghe cứ quỷ quái lạ thường.

Lâu Bất Quy "A" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Ta có thuốc, có thể sử dụng."

Triều Cửu Tiêu nóng nảy: "Ta mà dùng thuốc của ngươi thì khả năng cao chưa hóa rồng đã ngoẻo rồi."

Lâu Bất Quy tủi thân bĩu môi.

Có vẻ Triều Cửu Tiêu cảm thấy mình hơi nặng lời, lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói mất tự nhiên: "Nếu ngươi rảnh rỗi nghiên cứu mấy thứ dược lung tung rối loạn thì tranh thủ nghiên cứu xem làm thế nào giải đống độc Ly Hồn trong Phong Vũ Đàm của ta đi."

Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói: "Ly Hồn kia có thể loại bỏ tâm ma... "

Triều Cửu Tiêu nhíu mày: "Tâm ma? Ngươi xem trong chúng ta ai có tâm ma?!"

Lâu Bất Quy sợ hãi hướng tầm mắt về phía Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung mặt ngẩn mày ngơ: "Ta... ta không có tâm ma."

Mười mấy năm trước, Lâu Bất Quy từng chẩn trị cho y, nói là không biết Thẩm Phụng Tuyết bị cái gì bị cắn trả trọng thương, thức hải tổn thương quá nặng nề, sợ rằng sẽ sinh tâm ma.

Thế nhưng Thẩm Cố Dung ở tại thân xác này đã nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng được chứng kiến cái gọi là tâm ma kia.

Có điều cũng đúng thôi. Tâm ma ra đời từ những tâm nguyện khó yên trong thức hải. Từ khi Thẩm Cố Dung tiếp quản thân thể này, tâm nguyện khó yên đều thuộc dạng quá xui xẻo, luôn mất mặt vì những chuyện nhỏ nhặt, hơn nữa lần nào cũng bị đồ đệ y nhìn thấy.

Còn lại... hẳn là không thể về nhà.

Tuy nhiên những chuyện này đều không đến mức khiến y sinh ra tâm ma.

Lâu Bất Quy nghiêng đầu quan sát y một lát, mới nói: "Hình như không có."

Triều Cửu Tiêu nổi giận mắng mỏ: "Vậy ngươi nghiên cứu thứ đồ bỏ kia làm cái gì? Chơi à?!"

Lâu Bất Quy không hé răng.

Tố Tẩy Nghiên dịu dàng nói: "Ta nhớ rõ bấy lâu nay Bất Quy vẫn luôn nghiên cứu Cỏ Nhiếp Hồn, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả. Đây là một chuyện tốt, bây giờ chúng ta chưa có tâm ma, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không."

Ánh mắt Lâu Bất Quy sáng lên, nhìn sư tỷ nhà mình như nhìn Thánh nhân.

Hề Cô Hành ở một bên gật gù, chợt nói: "Nếu Ly Hồn thực sự có thể loại bỏ tâm ma trên người tu sĩ, chúng ta đây không ngại... "

Hắn còn chưa nói xong, Tố Tẩy Nghiên đã ngắt lời: "Không được."

Hề Cô Hành nhíu mày: "Ta còn chưa nói hết."

Tố Tẩy Nghiên thở dài: "Ta biết đệ đang định bán Ly Hồn lấy linh thạch. Nhưng sư đệ à, Ly Nhân Phong chúng ta không lưu lạc đến nỗi phải cầm tâm huyết sư đệ vất vả nghiên cứu mấy chục năm ra đổi lấy linh thạch."

Hề Cô Hành cười lạnh lùng một tiếng: "Dù sao cũng không phải các người làm Chưởng giáo."

Ban đầu Hề Cô Hành cũng là một kẻ ăn xài phung phí tiêu tiền như nước, nhưng từ khi lên chức Chưởng giáo, linh trận dưới Bia Giới Linh kia năm nào cũng cần một lượng lớn linh thạch, dần dà dưỡng thành tính tình như thần giữ của, một khối linh thạch cũng có thể được hắn bẻ thành hai khối đi tiêu.

Chẳng qua riêng tiền mua linh dược, mời tiên sinh cho Thẩm Thập Nhất, hắn vậy mà lại bỏ ra được.

Vừa nhắc tới chuyện này, Triều Cửu Tiêu và Thẩm Cố Dung ở Ly Nhân Phong ăn no chờ chết lập tức không hẹn mà cùng cúi thấp đầu xuống, không dám hé răng.

Tố Tẩy Nghiên ở bên ngoài nhiều năm, rất có lập trường khuyên Hề Cô Hành: "Không sao, hằng năm Thành Tuế Hàn đều đưa tới vô số linh thạch, đủ cho chúng ta dùng."

Lâu Bất Quy nghe vậy, nhẹ giọng "A" một tiếng, nói: "Nếu không hay là cứ cầm Ly Hồn bán lấy tiền đi, linh thạch ở Thành Tuế Hàn..."

Giọng nói hắn ngày càng nhỏ hơn: "Đều là tiền bán mình của Tứ sư huynh mà."

Lời vừa nói ra, những người khác không hẹn mà cùng nhìn hắn.

Vẻ mặt Hề Cô Hành, Tố Tẩy Nghiên và Triều Cửu Tiêu đều hết sức quái lạ.

Tâm tư Lâu Bất Quy đơn thuần. Trong bộ não không lớn lắm của hắn, dược thảo chiếm một nửa, các sư huynh đệ chiếm một nửa, những đồ vật khác vẫn chưa có chỗ thả vào, vậy nên hoàn toàn không hiểu được mục đích Tứ sư huynh hắn "bán mình" vào hoa lâu.

Hề Cô Hành một lời khó nói hết, nhìn Lâu Bất Quy nhiều năm như vậy vẫn luôn cho rằng Tứ sư huynh nhà hắn bất đắc dĩ mới phải bán mình kiếm linh thạch ở Tuế Hàn Thành, nhất thời không nỡ lòng nói cho hắn sự thật.

Hắn không có cách để nói, dù gì cũng không thể nói thẳng với Lâu Bất Quy: "Tứ sư huynh của đệ vốn tu Hợp Hoan Đạo, Thành Tuế Hàn không phải địa phương hắn nhục nhã bán mình, mà là nơi hắn vui thích săn diễm tình."

Mọi người yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thẩm Cố Dung nói: "Thành Tuế Hàn rất gần Bí cảnh Cô Hồng."

Tố Tẩy Nghiên ho khan một tiếng, phá vỡ sự xấu hổ, nói: "Đúng vậy, cũng cách Đại trạch rất gần. Hai năm sau Bí cảnh Cô Hồng mở, ắt hẳn bên Tứ sư đệ cũng qua đó, ta sẽ để bọn họ chăm sóc hai người các đệ."

Triều Cửu Tiêu 'hừ' một tiếng: "Thôi đừng, hắn lục thân không nhận, đến sư huynh đệ cũng muốn ngủ cùng. Ta không muốn bị chăm sóc tới tận trên giường."

Thẩm Cố Dung: "...... "

Tứ sư huynh y rốt cuộc là loại người thần kỳ nào đây?

Ừm, muốn mở mang tầm mắt chút.

Tố Tẩy Nghiên cũng không quan tâm, nói với Thẩm Cố Dung: "Ta dạy trận pháp cho đệ. Chắc chắn Mục Trích dám đi vào Bí cảnh Cô Hồng, hai người có thể gặp mặt ở đó, nói ra vấn đề, như vậy khế ước sẽ được giải rất dễ dàng."

Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nhưng bây giờ lại không còn biện pháp khác. Y gật đầu: "Vâng."

Việc này cứ vậy chốt xuống.

Sự chột dạ của Thẩm Cố Dung giằng co suốt hai năm. Mỗi tháng khi Mục Trích nhắn báo bình an với y bằng Đệ Tử Khế... Đạo Lữ Khế, Thẩm Cố Dung luôn nhìn chằm chằm khế ước trôi nổi màu đỏ kia, cảm thấy toàn thân đầy chột dạ.

Chỉ thấy khế ước kia thôi y đã cảm thấy thẹn đến hận không thể chui xuống đất. Nếu thật sự gặp được Mục Trích, rốt cuộc y nên mở miệng như thế nào?

Thẩm Cố Dung ngày ngày không làm gì khác ngoài cân nhắc xem nên nói vấn đề này như thế nào. Sau đó còn bế quan hai lần, nhưng bị tâm tư này xen lẫn đến suýt nữa sinh ra tâm ma.

Vừa xuất quan, Lâu Bất Quy đã vui mừng hớn hở kéo y tới ném vào Phong Vũ Đàm mù mịt khói độc Ly Hồn.

Thẩm Cố Dung: "Sư huynh! Ta thật sự không có tâm ma mà sư huynh! Sư huynh huynh nghe ta nói —— Á! "

Thẩm Cố Dung lại dại ra ba ngày.

Năm tháng ở Tu Chân Giới trôi qua như nước chảy. Thời gian hai năm gần như chỉ là thoáng qua.

Không biết do thời gian trôi quá nhanh, hay vì Thẩm Cố Dung quá không tim không phổi. Y đã không còn gấp gáp không chờ nổi muốn về nhà như lúc mới tới nữa.

Sang xuân, Thẩm Cố Dung và Triều Cửu Tiêu kết bạn tới Bí cảnh Cô Hồng.

Trước khi đi, Hề Cô Hành như một mụ già dặn dò hai người:

"Trên đường không được đánh nhau, cũng không được gây chuyện thị phi. Nếu thật sự chọc ra phiền phức thì đừng nhận mình là người Ly Nhân Phong, có nghe hay không? "

Thẩm Cố Dung ngoan ngoãn gật đầu, Triều Cửu Tiêu lại 'hừ' một tiếng, cười không để bụng.

Hề Cô Hành nhíu mày: "Triều Cửu Tiêu, thái độ này của đệ là sao? Chẳng lẽ đệ thật sự tính đánh nhau với Thập Nhất trên đường? À, ta thấy đệ lại nhớ nhung tư vị bị đánh khóc rồi đây."

Triều Cửu Tiêu: "...... "

Triều Cửu Tiêu bạo nộ gầm gừ: "Chờ ta hóa rồng rồi nhất định phải đánh y khóc đầu tiên!"

Hề Cô Hành liếc hắn: "Lời này đệ đã nói bốn năm, còn chưa nói chán?"

Triều Cửu Tiêu: "...... "

Ác giao Triều Cửu Tiêu "grào grào" rít gào một tiếng, hóa thành Giao Long khổng lồ, chở Thẩm Cố Dung trên lưng, thở hồng hộc bay lên không trung.

Hề Cô Hành vẫn còn ở kia dặn dò mãi: "Tuyệt đối không được đánh nhau! Gặp rắc rối tuyệt đối không được nhận là người Ly Nhân Phong! Bồi thường tốn kém lắm!"

Thẩm Cố Dung quay đầu lại cò kè mặc cả với hắn: "Có thể báo tên Y quán Lâm Quan hay Tuế Hàn Thành không?"

Hề Cô Hành nói: "Có thể."

Thẩm Cố Dung nói 'được', cùng Triều Cửu Tiêu biến mất nơi chân trời.

Tại Y quán Lâm Quan trong Thành Nhàn Vân, Lâm Thúc Hòa lười biếng nằm trên ghế mềm phơi nắng bỗng nghiêng đầu hắt xì một cái.

Tại Thành Tuế Hàn cách xa ngàn dặm, một linh thuyền hoa lệ xa xỉ lãng phí xuyên qua mây mù lượn lờ phía chân trời, chậm rãi dừng lại trước một vùng đất băng tuyết mênh mang.

Phía dưới đó chính là Bí cảnh Cô Hồng.

Tại tầng cao nhất của linh thuyền, từng tầng màn giường lụa trắng rủ xuống, huân hương lượn lờ tựa màn sương. Một trận gió dìu dịu thổi tới từ ngoài cửa sổ, thổi khói trắng bồng bềnh thành từng đoạn đứt quãng.

Trên chiếc giường rộng lớn, một cánh tay như ngọc nhẹ nhàng vén lên một tầng màn giường, trên nửa cánh tay kia lộ ra dấu vết ái muội loang lổ.

Giường màn tách ra, để lộ đôi mắt yêu tà mê hoặc lòng người của Kính Chu Trần. Y phục hắn không chỉnh tề, lười biếng dựa vào gối mềm, mũi chân hơi nhón lên, trong vẻ lười biếng lại hàm chứa diễm sắc.

Kính Chu Trần ngáp một cái, híp nửa mắt, lười đến không muốn mở miệng lên tiếng, chỉ thốt ra một tiếng bâng quơ: "Sao?"

Ngoài rèm châu, có người cúi mình nói: "Thành chủ, đã đến Bí cảnh Cô Hồng."

Chương trước Chương tiếp