- Nguoc Se Truyen Ngan Buong Tay 1

Tùy Chỉnh

Cô yêu anh, yêu rất nhiều, nhưng liệu tình yêu đó có được chấp nhận hay không?

Không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của cô. Chỉ trách số phận trêu ngươi, hai người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau.

20 năm trước, mẹ cô vì cứu lấy gia tộc nên bị ép gả vào Đàm gia, rời xa người mẹ yêu. Mọi chuyện sẽ chẳng trở thành một chuỗi bi kịch nếu mẹ không mang thai cô. Đàm Minh biết cái thai đó không phải của ông ta nên đã ra sức chối bỏ, hắt hủi mẹ con cô.

Sống trong Đàm gia 20 năm, chưa có ngày nào là mẹ con cô không bị tra tấn, đánh đập.

Đàm Minh có một người con gái với vợ trước tên là Đàm Nhiễm. Trên dưới Đàm gia có cả trăm người, nhưng duy chỉ có Đàm Nhiễm là người chịu thấu hiểu và chia sẻ cùng cô.

"Đàm Giai! Em bị thương rồi!"

"Đàm Giai! Em đừng giận ba chị! Ông ấy không độc ác như em nghĩ"

"Đàm Giai đến đây chơi với chị này!"

Tuổi thơ của cô gắn liền với cái tên Đàm Nhiễm. Người chị kính yêu của cô!

Nhưng trớ trêu thay, cô và chị lại yêu cùng một người.

Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cô. Tình yêu của họ liệu có phải là một sai lầm? Là một tội lỗi được kết tinh từ nỗi đau của Đàm Nhiễm không? Cô cũng không biết, cô chỉ biết là mình nợ Đàm Nhiễm cả một ân tình.

Hôm đó là ngày valentine, anh không may gặp tai nạn giao thông.

Đau! Trái tim cô rất đau!! Cô tức tốc chạy đến bệnh viện thăm anh, nhưng.... trước mắt cô lại là cảnh Đàm Nhiễm hôn lên trán anh, âu yếm chăm sóc anh từng chút một.

Trái tim cô cứ thế rỉ máu, như một nhát dao cứa sâu vào tim, từng chút từng chút giằng xé cõi lòng cô.

- Cô là Đàm Giai? Xin chào! Tôi là chị của Gia Dương, Gia Nghi!

Một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô, chắn ngang tầm nhìn của cô.

- Dạ! Chào chị! Anh ấy sao rồi ạ? -Cô nuốt nước mắt vào trong, nặn ra một biểu cảm tự nhiên nhất có thể.

- Cô ngồi đi! Tôi có chuyện muốn nói với cô!

Gia Nghi ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

- Chuyện đã tới nước này, tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Tôi muốn cô chia tay với Gia Dương!!

Cô nhất thời không thích ứng kịp trố to mắt nhìn Gia Nghi. Tại sao......? Lẽ nào là vì cô không phải máu mủ của Đàm gia nên mới thế ư?

- Tôi biết cô rất đau lòng, nhưng nếu cô yêu nó thì hãy nghĩ cho nó. Nó vì cô làm biết bao nhiêu việc. Hôm nay là ngày lễ tình nhân đúng không? Nó vì muốn mua quà tặng cho cô nên đã gặp tai nạn giao thông. Vết thương khá nghiêm trọng: đa chấn thương, xuất huyết não, gãy xương sườn. Thử hỏi người làm chị như tôi có thể không đau lòng được không? Hơn nữa luận về mọi thứ cô đều không xứng với nó, tuy rằng Đàm gia che giấu rất kĩ nhưng tôi biết cô không phải máu mủ của họ. Tôi nghĩ Đàm Nhiễm sẽ thích hợp với Gia Dương nhà tôi hơn. Vậy nên cô hãy rời xa nó! Tôi sẽ chu cấp cho cô một khoản tiền, sau đó thì phiền cô cút xa khỏi tầm mắt của Gia Dương.

Nước mắt không kìm được cứ thế lăn dài trên gò má Đàm Giai. Không thể như thế được!! Tình yêu mà cô tìm kiếm suốt bấy lâu, lại cứ thế vụt mất sao?

- Xin lỗi chị! Em không thể đồng ý với chị được! Em yêu anh ấy và anh ấy cũng vậy, dù có ra sao thì điều đó cũng không thể nào thay đổi. Thứ lỗi cho em thất lễ!

Cô xoay người rời đi, nước mắt cứ thế chực trào nơi khóe mắt, cổ họng nghẹn ứ, sống mũi cay xè.

- Đàm Giai!! Cô sẽ hối hận sớm thôi!!
-----------------
Ừ! Mặc dù yêu anh rất nhiều, nhưng liệu tình yêu của cô có đấu nổi với ý trời không? Yêu anh!! Yêu đến đau lòng, nhưng đổi lại chỉ là một kết cục đau thương.

- Chát!!!!!!!!

Đàm Minh giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Đàm Giai, nắm tóc cô lớn tiếng quát:

- Súc sinh!!! Tao đã cho mày mang họ Đàm, vậy mà mày còn lấy oán báo ơn sao? Cái con khốn này!!! Mày có biết vì cái thứ tình yêu dơ bẩn của mày mà Đàm thị sắp phải phá sản rồi không? Mày khôn hồn thì mau cút khỏi tầm mắt của Gia Dương, nếu không thì đừng trách tao!!

Đàm Minh giận dữ hét toáng lên. Xem ra Gia Nghi đã cố tình chèn ép Đàm Minh, để ông ta gây áp lực với cô. Ha! Vì cái gì mà cô phải bảo vệ cho người đàn ông đã hắt hủi mẹ con cô? Cô không cần biết cũng không muốn biết ông ta muốn làm gì. Nhưng dù chỉ 1 lần, hãy cho cô được bảo vệ tình yêu của mình.

Đàm Giai ôm một bên mặt bỏng rát nhìn Đàm Minh, nhìn thẳng vào mắt ông ta mà nói:

- Tôi không muốn!!! Mặc kệ ông có nói gì tôi cũng không muốn!! Vì cớ gì mà tôi phải hi sinh cho ông? Đời này mẹ con tôi đã quá khổ sở vì ông rồi! Ông không có quyền lên tiếng!!!!

- Được lắm!! Mày ngon rồi đấy!! Rồi mày sẽ phải hối hận!!

Đàm Minh tức tối chạy lên lầu 4, nắm tóc mẹ cô lôi ra ban công. Đưa mẹ cô ra ngoài treo lơ lửng giữa trời.

- Nếu hôm nay mày không gọi điện cho Gia Nghi nói mày đồng ý. Tao sẽ thả mẹ mày từ trên đây xuống!! Tao nói được làm được.

Đàm Giai vừa nhìn thấy đã vội quỳ xuống, run rẩy nói:

- Ông muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin ông đừng làm hại mẹ tôi.

- Ô! Thế à? Tao không cần biết!!! Mày gọi nhanh cho tao!!!

Đàm Giai nhìn chiếc điện thoại ông ta ném tới trước mặt, bàn tay run rẩy cầm lên. Phải làm sao mới đúng đây?? Gia Dương em xin lỗi!! Là em có lỗi với anh!!!

- Alo?? -Tay cô run cầm cập cầm chiếc điện thoại trên tay, giọng nói vì nghẹn ngào mà đứt quãng.

- Đồng ý rồi? -Giọng Gia Nghi bên kia đầu dây truyền đến, như đã đoán trước được sự việc.

- Tôi... đ.... đồng ....ý.... r.... rời xa anh ấy!

- Tốt! Tiền tôi đã cho người đứng trước cổng nhà họ Đàm mang đến cho cô. Chỉ cần cô xuất hiện, họ sẽ giao nó cho cô. -Nói xong Gia Nghi vội cúp máy.

Đàm Giai vội quẳng chiếc điện thoại qua một bên, chạy đến chỗ Đàm Minh.

- Tôi đã đồng ý rồi, ông làm ơn hãy tha cho mẹ tô..... -Cô nước mắt giàn giụa cầu xin ông ta.

Nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì đã nghẹn ứ nơi cổ họng. Cô trân trối nhìn thân thể mẹ cô rơi từ trên cao xuống, máu loang ra thành một vũng đỏ ngầu.

- KHÔNG!!!!!!!!! Tại sao??? Tại sao ông lại làm như vậy????? Tại saooooooo??

Đàm Giai đau đớn thét lên, Đàm Minh cười khẩy nói với cô:

- Loại phụ nữ lẳng lơ như mẹ mày đáng phải chết đi. Nếu không phải tao đã hứa với Gia Nghi sẽ không làm gì mày thì mày nghĩ mày còn sống được đến giờ này sao? Hừ! Cả mày và mẹ mày đều vô liêm sỉ như nhau, thứ đàn bà rẻ mạt.

Đàm Giai bỏ ngoài tai lời nói của ông ta, vội vã chạy xuống lầu. Cô ôm thân thể dính đầy máu tươi của mẹ, nước mắt không kìm được cứ tuôn rơi.

Cuộc đời này có phải vì sự xuất hiện của cô mà trở nên tồi tệ như thế không?

Tình yêu của cô, người mẹ kính yêu của cô! Tất cả đều đã mất rồi! Mất hết rồi....