Người tôi theo đuổi bảy năm đã yêu người khác rồi (Hoàn) - Chương 32

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Chương 32

Bất luận Phùng Dã có đố kỵ đến phát rồ ra sao, bên kia bức tường Trương Phong Hòa cũng không thể cảm nhận được.

Gần đây cậu thật sự hơi bận, không phải bận công việc, mà bận đối phó với Mạnh Bạch Trúc. Sau lần gặp mặt đó, Mạnh Bạch Trúc rất có thiện cảm với Trương Phong Hòa, thỉnh thoảng cũng có nhắn tin bảo muốn gặp mặt cậu.

Trương Phong Hòa lại hơi do dự, chủ yếu vẫn là vì cậu chưa sẵn sàng lao vào một đoạn tình cảm mới, vì vậy không biết có nên nhận lời mời của Mạnh Bạch Trúc hay không.

Đối với Mạnh Bạch Trúc, cậu không tính là thích, cũng không tính là chán ghét. Chỉ cảm thấy ấn tượng đầu tiên về hắn cũng không tệ lắm, ít nhất ngoại hình không xấu, khí chất nho nhã, mặc dù không hài hước nhưng nói chuyện lâu lại khiến người khác thấy thoải mái. Ngoại trừ lần đó lúc xuống xe không hiểu sao lại vuốt vuốt lòng bàn tay Trương Phong Hòa một hồi, những thứ khác không có gì khiến người chê trách.

Trương Phong Hòa cũng không quá để ý đến hành vi đó, chỉ xem là cử chỉ vô tình của đối phương.

Từ Ảnh thấy cậu do dự không quyết, liền khuyên: "Thử thôi mà, trước hết cậu cứ đi với người ta vài lần, gặp mặt ăn cơm, từ từ sẽ quen thôi."

Trương Phong Hòa nghe xong lời này cảm thấy cũng đúng, con người dù sao cũng nên nhìn về phía trước, cậu không muốn bắt mình cố chấp với quá khứ nữa.

Thế là đồng ý lời mời của Mạnh Bạch Trúc.

Lần thứ hai gặp mặt, hai người vẫn chỉ nói chuyện phiếm. Nhìn người đàn ông chậm rãi trò chuyện, lòng Trương Phong Hòa rất bình tĩnh, không hề nảy sinh chút cảm giác sôi trào mãnh liệt nào với người trước mặt. Có lẽ bởi vì kinh qua hai lần thảm bại, tim cậu lại càng đóng kín, khiến người ta khó có thể bước vào.

Trương Phong Hòa hơi sợ, mình đời này có khi không thể yêu thêm ai khác nữa.

Loại cảm giác rung động chỉ dừng lại ở năm đó lúc gặp mặt Phùng Dã lần đầu tiên. Lúc đó tiếng trái tim thình thịch vang lên, Trương Phong Hòa vẫn còn mơ hồ nhớ được.

Nghĩ đến chính mình lại mất khống chế mà nghĩ tới Phùng Dã, Trương Phong Hòa không khỏi tự chán ghét mình.

Mạnh Bạch Trúc thấy cậu thất thần, liền hỏi: "Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"

Trương Phong Hòa gật gật đầu, không từ chối.

Lúc thanh toán, Mạnh Bạch Trúc giành trả tiền, Trương Phong Hòa cũng không tranh với hắn, chỉ lén lút nhớ giá tiền, định bụng sau đó sẽ chia đôi chuyển khoản cho Mạnh Bạch Trúc.

Thành phố S đêm hè gió thổi hiu hiu, tiếc là xã hội công nghiệp hóa không nhìn thấy được bao nhiêu ngôi sao, ngay cả mặt trăng cũng thường bị mây che khuất. Xung quanh chỉ có ánh đèn neon đỏ lấp lóe, xung quanh người đến người đi, thành phố ban đêm luôn rất khó khiến người ta cảm thấy cô đơn.

Trương Phong Hòa và Mạnh Bạch Trúc sóng vai bước đi, bọn họ đi đến công viên gần đó. Mạnh Bạch Trúc thấy Trương Phong Hòa rất ít nói chuyện, chỉ lắng nghe, liền nói: "Ít thấy ai an tĩnh như cậu vậy."

Nghe vậy Trương Phong Hòa cho rằng đối phương nói cậu nói ít, thuận miệng nói: "Tôi thế này có phải là không quá hòa nhã không?"

Mạnh Bạch Trúc đáp: "Cũng không hẳn, tôi rất thích."

Nói xong, Mạnh Bạch Trúc nhìn thẳng vào Trương Phong Hòa, Trương Phong Hòa sững sờ, lúc này mới ý thức được lời Mạnh Bạch Trúc vừa nói tựa như đang tỏ tình. Trương Phong Hòa cười gượng, đánh trống lảng.

Bất tri bất giác, hai người đã đi vào sâu trong công viên. Dọc theo con đường nhỏ rải đá cuội, họ đi một mạch về phía trước, càng đi càng tối, đèn đường trước mặt lại hư, Trương Phong Hòa đi đến đây mới phát hiện chỗ này quá tối, tối đến mức một tia sáng cũng không có, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai đến chỗ này.

Trương Phong Hòa thuận miệng hỏi: "Chúng ta đi đến chỗ nào rồi?"

Mạnh Bạch Trúc nhìn quanh bốn phía, đáp: "Hình như đã ở cuối công viên, có điều con đường này hỏng đèn đã lâu, chưa thấy ai đến sửa chữa."

Rõ ràng Mạnh Bạch Trúc rất quen thuộc với nơi này.

Chẳng hiểu sao, lòng Trương Phong Hòa dâng lên một cảm giác bất an, giờ khắc này cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà, liền quay đầu đi ngược lại, nói: "Chúng ta về đi, chỗ này quá tối rồi."

Nhưng mới bước một bước, người phía sau đã tiến tới, giữ lấy eo Trương Phong Hòa, ôm cậu vào lòng. Trương Phong Hòa có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của thân thể đang dán vào người mình, cảm giác buồn nôn chợt dâng lên, cậu đẩy tay Mạnh Bạch Trúc ra, cả giận nói: "Con mẹ nó anh làm gì vậy?"

Mạnh Bạch Trúc bị đẩy ra sau, cũng không tức giận, đẩy gọng kính nói: "Cậu đã theo tôi tới đây, còn giả vờ rụt rè cái gì?"

Trương Phong Hòa nghe xong không hiểu ra sao, nói: "Anh điên rồi!"

"Chẳng lẽ không đúng sao? Đều là đàn ông cả, cần gì giả vờ giả vịt. Tôi đọ sức cùng cậu lâu như vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ muốn tán gẫu trong sáng với cậu sao?" Mạnh Bạch Trúc thấy Trương Phong Hòa tức giận, cảm thấy hơi buồn cười. Hắn tiến đến gần Trương Phong Hòa, không hề che giấu dục vọng trong ánh mắt, "Hôm đó tôi gãi lòng bàn tay cậu, cũng không thấy cậu từ chối. Nếu cậu không muốn, có thể không đến chỗ hẹn."

Trương Phong Hòa bị Mạnh Bạch Trúc làm cho lui về phía sau, mà sau lưng cậu lại là vách tường, lúc lưng chạm vào tường, cậu tức giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, "Không ngờ anh lại là người như thế."

Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy mắt nhìn người của mình thật sự quá tệ, nếu không vì sao năm lần bảy lượt đều gặp người không đáng tin cậy đây? Uổng công trước đó cậu còn cảm thấy người này có thể qua lại được, kết quả mới gặp mặt lần thứ hai đã lộ nguyên hình.

Cũng tại cậu hôm đó không hiểu ám chỉ của Mạnh Bạch Trúc, còn nghĩ rằng đó là cử chỉ vô tình, kỳ thực đối phương thật sự muốn cùng cậu lên giường.

"Có thích hay không phải làm rồi mới biết." Mạnh Bạch Trúc nhìn Trương Phong Hòa từ đầu tới chân, hiển nhiên rất hài lòng. Hai tay hắn chống tường, vây Trương Phong Hòa lại, ám muội nói: "Kỹ thuật của tôi không tồi, sẽ không để cậu thất vọng đâu."

Nói xong liền cúi đầu hôn Trương Phong Hòa.

Vốn chỉ nghe hắn nói, Trương Phong Hòa đã sắp buồn nôn muốn chết, ngẩng đầu nhìn Mạnh Bạch Trúc tiến đến gần tựa hồ muốn hôn cậu, Trương Phong Hòa giật mình, vội đẩy tay hắn ra, thế nhưng tay còn chưa chạm đến người trước mặt, đã thấy một bóng đen không biết từ đâu xông đến kéo Mạnh Bạch Trúc ra, hai tay nắm thành đấm vung về phía Mạnh Bạch Trúc.

Mạnh Bạch Trúc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã xuống đất, cảm giác đau rát trên mặt khiến hắn bối rối.

Trương Phong Hòa cũng bối rối, cậu ngẩng đầu nhìn người chắn trước mặt mình, người nọ đưa lưng về phía cậu, tuy không nhìn thấy mặt, thế nhưng chỉ vỏn vẹn một tấm lưng thôi, Trương Phong Hòa vẫn nhận ra. Tuy lúc này trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, Trương Phong Hòa vẫn biết người nọ là ai.

Nhất thời trong đầu cậu hiện lên rất nhiều chi tiết.

Bóng dáng quen thuộc đêm mưa, bóng dáng trước khi ngất đi cậu mơ hồ nhìn thấy, cùng với bóng lưng trước mắt, từng cái chồng lên nhau, tim Trương Phong Hòa run lên, không dám tin tưởng mở miệng hỏi: "Phùng Dã, là anh sao?"

Chương trước Chương tiếp