[NongKun | Nông Khôn] Địch ý - 10.

Tùy Chỉnh
Chương trước

Lần tổng duyệt cuối cùng trước khi phát sóng trực tiếp.

Trần Lập Nông và Thái Từ Khôn đứng một bên, lẳng lặng nhìn các thực tập sinh đang ồn ào náo nhiệt trên sân khấu.

Căng thẳng.

Một cảm giác căng thẳng chưa từng có, chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi là sẽ phải đặt dấu chấm hết cho tất cả. Sau hôm nay, rượu hết tiệc tàn, có người sẽ phải kết thúc những năm tháng tuổi trẻ lông bông bay nhảy, từ bỏ giấc mơ để quay trở về làm một người bình thường; có người sẽ bị ném vào giữa xã hội đầy rẫy toan tính bon chen, sẽ phải đối đầu với những thử thách tàn khốc hơn. Mà đám người luôn miệng cười nói sau này nhất định phải thường xuyên tụ tập này, thường là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Đau lòng, nhưng đấy là quy luật của tự nhiên.

Lòng bàn tay Thái Từ Khôn toàn là mồ hôi, anh hỏi Trần Lập Nông: "Em có lo không?"

Trần Lập Nông vẫn không rời mắt khỏi sân khấu, nhưng tâm tư dường như đã trôi dạt tận đẩu đâu rồi, rất lâu sau, lâu đến nỗi Thái Từ Khôn cứ nghĩ cậu sẽ không trả lời nữa, cậu mới nhẹ giọng: "Em thật ra... không có người chống lưng"

"Gì cơ?"

"Cho nên cũng căng thẳng lắm" Trần Lập Nông gượng gạo cười.

Trong lòng Thái Từ Khôn dấy lên một trận chua xót, anh rất hiểu cái cảm giác bị người ta hiểu nhầm bị chán ghét bị chế giễu chê cười, cũng biết rõ một thân một mình cố gắng vượt qua tất cả có bao nhiêu gian khổ.

Anh nắm chặt bàn tay Trần Lập Nông đang buông thõng bên mình, ánh mắt đầy kiên định: "Trần Lập Nông, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau debut, nhất định."

"Em có thấy không", Thái Từ Khôn nhìn về phía vị trí debut trên bục cao ở đằng xa: "Hai vị trí ở trên cùng, nơi cao nhất kia, nhất định sẽ thuộc về anh và em."

Thời khắc công bố thứ hạng cuối cùng, pháo giấy bay ngập trời, Trần Lập Nông bước lên phía trước vòng tay ôm eo Thái Từ Khôn, miệng kề sát bên tai anh, dịu dàng nói: "Chúc mừng"

Bàn tay hai người đan chặt vào nhau, nước mắt Thái Từ Khôn từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên vai Trần Lập Nông.

Thời gian tựa như vừa quay ngược trở về ba tháng trước, hai người bọn họ khi đó cũng đứng ở vị trí này, Trần Lập Nông đã xiết chặt tay anh, xiết rất đau. Từng khoảnh khắc trong quá khứ cứ chớp nhoáng lướt qua trong đầu, Thái Từ Khôn không ngừng rơi lệ, khóc đến nỗi khung cảnh phía trước đều nhoà đi.

Sau màn cảm ơn cuối cùng, bước xuống khỏi sân khấu, vừa buông xuống được tất cả những căng thẳng mệt mỏi trong suốt mấy tháng qua, Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy cả người đều uể oải khó chịu, như thể vừa trải qua một trận ốm nặng. Anh chậm rãi bước đến gần Trần Lập Nông, hai chân mềm oặt ngã vào lòng cậu.

Hậu trường rộ lên một chập xôn xao, mọi người ở gần đó đều đứng vây kín lại quanh Thái Từ Khôn.

Thái Từ Khôn yếu ớt dựa vào lòng Trần Lập Nông, sắc mặt trắng nhợt. Anh ngửa đầu ra sau, thở từng hơi nặng nhọc, một tay đuối sức cố nắm lấy vạt áo trước ngực Trần Lập Nông.

"Đều giải tán cả đi, đừng quây lại đây nữa, cho anh ấy thêm một chút không khí" Trần Lập Nông cau mày lấy trong túi áo ra một viên kẹo bỏ vào miệng anh, rồi lại cẩn thận đỡ đầu anh dậy giúp anh uống ít nước.

"Không sao", Thái Từ Khôn gắng gượng thu hồi thần sắc rệu rã "nghỉ ngơi một lát là được rồi"

Trần Lập Nông vòng tay qua chân anh, trực tiếp bế anh lên đi thẳng về phía phòng nghỉ.

Bọn họ... tình huống gì thế này...

Vưu Trưởng Tĩnh ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, lỗ mũi nở ra, ánh mắt chợt loé lên một tia sắc bén như Sherlock Holmes. Trực giác cho anh biết, nhất định là đã có biến lớn.

.

Bên ngoài phòng nghỉ có một loài hoa nhỏ không tên mới chớm nở, ánh nắng mặt trời biếng nhác vắt dài trên những vạt hoa trước khung cửa sổ.

"Còn đau không?"  Thái Từ Khôn khoanh chân ngồi trên giường, đưa tay lên chạm vào mặt Trần Lập Nông. Tối hôm đó ở phòng karaoke hai người họ đánh nhau ra tay rất mạnh, vết bầm sau khi tẩy trang vẫn còn hiện lên rất rõ ràng.

"Đau chứ" Trần Lập Nông giả bộ uỷ khuất mếu máo, chỉ chỉ vào mặt mình "mau thơm em một cái đi"

"Lưu manh" gương mặt nhỏ nhắn của Thái Từ Khôn nóng ran, anh nhích gần đến phía trước mổ nhẹ một cái vào má cậu như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại cười ngượng xấu hổ đưa tay che mặt.

"Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?"

"Hết rồi" Thái Từ Khôn ngồi thẳng dậy, mím môi ngoan ngoãn lắc đầu. Vệt nước mắt của tối qua vẫn còn lưu lại dấu vết mờ mờ trên gò má anh, khoé mắt hơi đỏ thật khiến người ta cảm thấy thương xót.

"Haizz" Trần Lập Nông bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, "anh khóc cũng khá thật ấy chứ, em coi như là được mở mang tầm mắt rồi"

Cậu chỉ vào vai mình, "Hôm qua anh khóc ướt hết cả chỗ này của em"

"Thi đấu mà! Mọi người đều khóc đấy thôi!" Thái Từ Khôn vờ tỏ ra trấn tĩnh thanh minh.

"Nhưng đêm hôm đó anh cũng khóc mà"

"Đừng nói nữa đừng nói nữa!"  Thái Từ Khôn bật dậy từ trên giường, với tay bịt miệng Trần Lập Nông không cho cậu tiếp tục, trong chốc lát mặt đã đỏ đến tận mang tai.

Trần Lập Nông cười lớn, cười đến hai mắt đều cong cong híp cả lại, tạo thành nếp nhăn nhàn nhạt ở khoé mắt, con ngươi đen láy lấp lánh thần sắc rất dịu dàng.

Thái Từ Khôn nhìn đến ngơ ngẩn, anh vươn tay ôm cổ Trần Lập Nông kéo lại gần, cọ cọ cằm lên hõm vai cậu: "Trần Lập Nông, em phải cười nhiều lên. Anh thích người hay cười"

Trần Lập Nông cưng chiều xoa xoa lưng Thái Từ Khôn, đáp lại một câu hoàn toàn lệch sóng: "Anh thật sự rất giống Tiểu Khôn"

"Không phải anh chính là Tiểu Khôn sao?"  Thái Từ Khôn thật thà hỏi.

Trần Lập Nông vỗ nhẹ một cái vào đầu anh, nói: "Tiểu Khôn là con mèo dưới hầm gửi xe ở Happy camp kìa, em mang nó về nuôi từ lâu rồi"

"Không được anh không cho em nuôi mèo đâu"  Thái Từ Khôn phụng phịu, "Em chỉ được nuôi anh thôi"

Trần Lập Nông âm thầm hít sâu một hơi ghì chặt Thái Từ Khôn vào lòng, trái tim bị chọc cho ngứa ngáy nhảy loạn xạ. Bảo bối này trước giờ không tuỳ tiện làm nũng, bình thường chỉ luôn tỏ ra kiên cường dũng cảm mạnh mẽ, nhưng chỉ cần làm nũng một cái là khiến người ta hận không thể đem cả thế giới tặng cho anh.

Anh là một đoá hồng xinh đẹp động lòng người, nhưng đoá hồng này cao quý hơn bất kì đoá hoa nào trên thế giới này, bởi vì nó là do tôi chăm chút, nó là do tôi bảo vệ. Bởi vì tôi đã từng lắng nghe tất cả những oán trách, than phiền, hờn giận của nó, thậm chí đôi khi là cả sự trầm mặc. Bởi vì đó là đoá hồng của tôi.

"Xin hỏi có thể cho biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?"  Vưu Trưởng Tĩnh bên ngoài hóng hớt mở cửa thò đầu vào.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Đành để cho thời gian trả lời mọi người đi vậy.

___
Xin chào xin chào vậy là chúng ta đã đi đến cái kết vừa đẹp của Địch ý, dù ngắn thôi nhưng vẫn phải cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây và luôn ủng hộ mình hehe :3 Đặc biệt cảm ơn Dra the người qua đường đã giúp đỡ mình rất nhiều :v Đọc hết Địch ý thì cũng có thể rút ra là chuyện gì không thể giải quyết bình thường thì đều có thể giải quyết trên giường mà trong trường hợp này là trên thùng nhé mình khuyến cáo và hy vọng các bạn không áp dụng vào thực tế =)))))))))))

Chương trước