- Nostalgie Bfzy Ende

Tùy Chỉnh

Bồ câu trắng nơi giáo đường sao có thể hôn lấy quạ đen.

Giống như em không xứng với chàng trai ấy.

Châu Kha Vũ vươn người tắt đi bài nhạc đang phát đi phát lại trên radio cũ. Xoay qua chỉnh lại khung ảnh bị lật ngửa do sự di chuyển đột ngột lúc nãy của hắn. Chàng thiếu niên trên khung ảnh vẫn nở một nụ cười xinh đẹp đến động lòng, hai cái móc câu tạo thành dấu phẩy đọng trên khuôn miệng của chủ nhân nó.

Tháo xuống gọng kính nặng trĩu màu vàng đồng. Châu Kha Vũ xoa xoa đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ. Thuốc an thần đã sớm hết, bác sĩ không đồng ý cấp thêm thuốc cho hắn với lí do lạm dụng quá nhiều vào thuốc. Châu Kha Vũ bật cười mệt mỏi, không có thuốc thì đành lao đầu vào làm việc thôi chứ sao nữa.

Đến bây giờ thì việc cũng đã hết, chẳng còn gì để làm. Châu Kha Vũ rút điện thoại gọi đi một cuộc.

"Đặt giúp tôi chuyến bay về Bắc Kinh."

Đặt điện thoại xuống mặt bàn. Đan xen bàn tay vào với nhau, ngửa đầu ra phía sau. Châu Kha Vũ nhắm hờ mắt, tựa như đã ngủ rất say. Rồi hắn lại mở bừng mắt, đưa tay lấy thứ trong túi áo ra. Anh trai vẫn hay nói rằng, chẳng ai có thể đánh thức được một người đang giả vờ say ngủ cả. Đến lúc cần tỉnh, sẽ tỉnh thôi.

Tấm thiệp màu xanh lam ngọc được thiết kế vô cùng đơn giản mà lại bắt mắt, tinh tế hệt như người đã phác thảo ra chúng. Hai cái tên được in vô cùng sắc nét, cào nhẹ lên tâm can của Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ. Lưu Chương.

_____________________

Lưu Vũ vừa cười vừa cùng Lâm Mặc sắp xếp lại bó hoa tươi. Cao Khanh Trần trong điện thoại cứ không ngừng lải nhải về việc lễ cưới này sao lại đơn giản quá. Lưu Vũ cũng chỉ ậm ừ trả lời anh cho qua.

Trương Gia Nguyên khệ nệ xách một đống đồ linh tinh bước vào, trong đống đồ đó còn có cả Tiết Bát Nhất.

"Ấy Vũ ca. Xem em bắt được tên ăn trộm nào nè."

Lưu Vũ phì cười, Lâm Mặc chẹp miệng ngán ngẩm.

"Vương thiếu không đến hả Tiết huynh."

Tiết Bát Nhất thoát khỏi gọng kìm của tên nhóc Trương Gia Nguyên kia mà đầu bốc ra khói. Ăn gì mà khoẻ thế không biết.

"Đang đi đón Tô Kiệt với mẹ Lưu rồi. Anh ra trước."

Lâm Mặc đẩy đẩy người Lưu Vũ. Ghé sát tai anh thì thầm.

"Vũ ca. Anh nghĩ Châu Kha Vũ có đến không?"

Lưu Vũ hạ thấp tầm mắt. Anh không biết, cũng chẳng ai biết.

Tin tức Châu Kha Vũ không nằm trong danh sách thành đoàn ngày hôm đó đã gây ra một trận bão lớn. Người hâm mộ làm lớn chuyện muốn Đằng Tấn và Gia Hành phải cho họ một lí lẽ cụ thể. Một thực tập sinh luôn nằm vững trong top thành đoàn xuyên suốt cuộc thi lại bị đẩy ra. Ngày INTO1 ra mắt, Lưu Chương lập tức trở thành chủ đề bàn tán, là cái tên bị nhắc tới nhiều nhất. Lưu Chương cũng tự cảm thấy anh tới đây với sự tranh cãi, rời đi cũng là tranh cãi không kém.

Sau khi INTO1 thành đoàn đã tạo nên nhiều thành tích lớn nhỏ. Vừa đủ với mong ước của bọn họ. Các học viên trong doanh cũng qua lại gặp mặt nhau rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên không một lần gặp được Châu Kha Vũ. Hắn gần như biến mất khỏi giới giải trí, cũng biến mất khỏi cuộc đời của Lưu Vũ.

Cuộc sống xô đẩy làm Lưu Vũ buộc phải quên đi cái mối tình ngu ngốc ấy, cũng gần như quên đi mất Châu Kha Vũ. Cho đến một ngày hay tin hắn đã đơn phương cắt đứt hợp đồng với Gia Hành Tân Duyệt, người hâm mộ đau lòng chửi mắng hắn, người qua đường cũng dành cho hắn những lời lẽ chẳng hay ho. Những gì duy nhất Lưu Vũ biết được là Châu Kha Vũ đã rời Bắc Kinh trở về Mỹ. Hoàn thành giấc mộng kinh doanh của cha hắn, thay anh hai tiếp quản công ty.

INTO1 tan rã cũng đã được năm năm trời. Các thành viên ai nấy đều đạt được thành tựu cho riêng mình. Tỉ như Rikimaru quay về Nhật Bản mở lớp học nhảy, kiếm được không ít. Santa quyết định ở lại Trung Quốc, biến Thượng Hải trở thành thị trường chính, đường đường chính chính trở thành một đại thần trong giới giải trí. Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ dắt díu nhau về quê nhà, tiếp tục con đường diễn viên ngày trước, bọn họ đã kết hôn lâu rồi. Thái Lan không khó như Trung Quốc, xã hội căn bản đã chấp nhận được mối quan hệ như bọn họ từ lâu. Lưu Vũ vẫn tiếp tục sự nghiệp, chạy thương hiệu, đóng phim, trở thành một đỉnh lưu bao người ngưỡng mộ. Lưu Chương lui người về sau, thầm thầm kín kín làm một hậu phương vững chắc cho Lưu Vũ. Mika và Oscar đều là những gương mặt sáng giá cho các bản nhạc phim nổi tiếng, người người săn đón. Trương Gia Nguyên quyết định theo nghề người mẫu, cậu nhóc cảm thấy mình thật sự vẫn là không hợp với việc hát nhảy, rời khỏi công ti cùng Lâm Mặc mở thêm một tiệm bánh ngọt. Lâm Mặc một phần vì sở thích, một phần vì được Trương Gia Nguyên thúc giục, lại trở thành ông chủ nhỏ quản lí cả một chuỗi hàng thời trang nổi tiếng. Còn lại Bá Viễn đã sớm yên bề gia thất, giờ đã là ông bố của hai đứa con thơ, không thể theo kịp trào lưu của lũ trẻ nữa rồi.

Mãi đến khi luật pháp Trung Quốc đã chấp nhận hôn nhân đồng tính. Lưu Chương tức khắc bế bổng Lưu Vũ đến cục dân chính. Anh bảo sợ đêm dài lắm mộng, làm Lưu Vũ giận đến cả một tuần vì lí do anh không tin tưởng em.

Áo vest trắng tinh được điểm xuyến lên một bông hoa phăng đỏ. Tăng thêm vẻ đẹp cho chủ nhân của nó. Lưu Vũ đứng trước gương chỉnh lại tóc, bộ âu phục được Lâm Mặc làm riêng cho em và Lưu Chương. Nghe tin Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đáp máy bay tới nơi rồi, vội vui vẻ không ngớt định chạy ra sảnh chính liền bị Lâm Mặc và Hồ Diệp Thao giữ lại.

"Không được ra ngoài. Để tớ ra ngoài dắt Tiểu Cửu vào, còn Patrick phải sang bên Ak thôi."

Thế là cả hai người cùng đi ra ngoài, bỏ lại Lưu Vũ một mình trong căn phòng rộng lớn. Anh thở nhẹ một hơi, thầm trách Tiết Bát Nhất lại chạy đi đâu mất rồi.

Cửa lớn lại được đẩy ra. Lưu Vũ mặc định là bọn người Lâm Mặc về rồi. Nhưng mãi đến khi chẳng nghe thấy chất giọng lơ lớ của Cao Khanh Trần, anh mới tò mò quay lại.

Đáy mắt chạm nhau, tựa như lần đầu gặp. Châu Kha Vũ đặt tay trên nắm cửa, mở to mắt nhìn anh.

Lưu Vũ bật cười, lại mím môi dịu dàng hướng về em. Cứ tưởng chẳng còn dấu vết, vậy mà kí ức lại cứ cuồn cuộn.

Châu Kha Vũ tiến lại gần, đứng đến trước mặt anh. Đã lâu không gặp, thời gian tựa như một người câm. Muốn hỏi thăm nhưng chỉ đổi lại nụ cười nhàn nhạt trên môi.

"Lâu lắm không gặp, Vũ."

"Cảm ơn đã đến."

Châu Kha Vũ lặng yên nhìn anh.

Từng muốn chinh phục thế giới.

Đến khi ngoảnh đầu lại nhìn thế giới này từng chút từng chút đều là cậu.

"Anh đẹp thật."

Lưu Vũ đung đưa người.

"Em dạo này thế nào rồi."

"Vẫn tốt. Cái gì cũng ổn."

Chỉ thiếu mất anh.

"Vậy thì tốt rồi."

Ngày đó Châu Kha Vũ rời đi trong đêm. Lưu Vũ cũng chẳng kịp trao tới một lời từ biệt an ổn.

Chất giọng lanh lảnh của Cao Khanh Trần vọng tới, Châu Kha Vũ mỉm cười, đặt lên vai anh một cái vỗ về.

"Chúc hai người hạnh phúc nhé."

Chúc hai người hạnh phúc, là thật rồi.

Rồi hắn xoay người đi ra phía cửa, chạm mặt ba người kia làm họ đông cứng người. Châu Kha Vũ ậm ừ vài tiếng, Lâm Mặc mới bập bẹ hỏi thăm vài câu. Sau đó hắn liền bị đẩy qua phía Lưu Chương, nói cái gì mà Trương Gia Nguyên với Oscar đều ở bên đó hết.

Châu Kha Vũ chỉ bất đắc dĩ cười cười rồi rời đi.

Thánh đường trắng tinh trải đầy hoa hồng nhung đỏ. Lưu Vũ khoác tay Tô Kiệt bước chậm tới nơi bục đài Lưu Chương đang đợi sẵn. Mắt nhìn qua một lượt những người bên dưới.

Mẹ Lưu cười dịu dàng nhìn lên, Vương Hiếu Thần ngúc ngắc cái đầu lại uống thêm một li rượu làm Tiết Bát Nhất cằn nhằn không thôi. Các thành viên INTO1 tập hợp thành một bàn tròn, lại chen thêm cả Thiệu Minh Minh với Ngô Hải nữa. La Ngôn làm MC không công, nói chỉ cần Lưu Vũ thơm má em nó một cái liền không cần tiền đã bị Lưu Chương rượt đuổi quanh nhà.

Châu Kha Vũ đứng nơi góc cửa chẳng ai để ý, len lén đeo thêm cho mình một chiếc nhẫn. Gạt đi giọt nước vương trên khoé mi mà vỗ tay chúc phúc.

Có thể tôi đã sớm không còn thích anh ấy nữa rồi. Chỉ là tôi hoài niệm, tôi còn luyến tiếc về đoạn kí ức đẹp đẽ ấy. Thời gian lâu rồi, tự mình cũng không phân rõ được là thích hay cố chấp nữa.

Nhẫn bạc trao nhau, tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng. Châu Kha Vũ lẩm nhẩm một đoạn nhạc trong đầu, xoay lưng rời đi.

"Cảm ơn anh đã đặc biệt mời em.

Đến để chứng kiến tình yêu của anh.

Lí trí nhắc nhở bản thân rằng, không được trốn tránh.

Hôm nay anh trang điểm vô cùng mĩ lệ.

Vẻ đẹp đó đã từng nằm trong vòng tay của em.

Đáng tiếc rằng đây là hôn lễ của anh và anh ấy.

Còn em chỉ là khách mời.

Em buông xuống hết thảy hồi ức.

Đến để thành toàn cho tình yêu của anh."

Châu Kha Vũ đi rồi. Lưu Vũ nhìn Lưu Chương thở hắt ra một hơi, em siết lấy ngón tay anh. Thủ thỉ trấn an cõi lòng đang sợ hãi ấy.

Người ấy là quá khứ.

Anh là hiện tại.

Vĩnh viễn không thể đan xen.

Tạm biệt. Chàng trai anh từng thương.

Châu Kha Vũ lên xe về khách sạn. Nhắn bừa cho Trương Gia Nguyên một tin, màn hình điện thoại tắt ngúm rồi lại bật sáng. Bên dưới dòng tin nhắn mới được gửi đến, lại là nụ cười quen thuộc của chàng thiếu niên màu nắng.

Lần này là tạm biệt thật rồi. Chàng trai em thương.

Lưu Chương ôm eo Lưu Vũ đến chúc rượu từng bàn, mọi người đều trêu chọc không ngớt cái cặp uyên ương mới cưới. Lưu Vũ cười mỉm nhìn anh, thầm cảm tạ ông trời vì đã đưa người này tới bên cạnh mình. Lưu Chương cụng nhẹ đầu lên trán em, thủ thỉ lời yêu hệt như ngày trước.

Cuộc đời chẳng như những trang sách ngọt ngào. Chúng ta không thể vẽ vời lên đó những sai lầm rồi lại tẩy đi thay bằng nét màu đặc sắc được.

Người cần đến rồi sẽ đến.

Người phải đi sớm muộn cũng chẳng thể giữ lại.

Bỏ lại quá khứ hướng tới tương lai.

Đó mới chính là đích đến của cuộc đời.

end.

_____________________

Thế là con ruột của mình cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết rùi. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ em nó nháaa. Đoạn cuối là mình lấy ý tưởng qua bộ phim Hôn lễ của em. Thật sự mình cảm thấy nó rất hợp để kết truyện luôn.

Đôi lời về Nostalgie.

Trước tiên mình muốn giải thích về tên truyện trước.

Nostalgie là tiếng Đức, dịch ra có nghĩa là nỗi nhớ hay còn là hoài cổ.

Tất cả tên các chương đều là cảm xúc của nhân vật trong một chương được mình dịch qua tiếng Đức.

Ban đầu mình đặt là Nostalgie chỉ đơn giản với ý là nỗi nhớ của Lưu Vũ tới người không dành tình cảm cho mình.

Nhưng đi qua nhiều chương truyện thì mình cảm thấy đây cũng chính là nỗi hoài cổ tới quá khứ tươi đẹp của Châu Kha Vũ.

Đối với mình, vì sao mình lại nói muốn mọi người đặt vị trí vào Châu Kha Vũ. Bởi vì mình cũng giống Châu Kha Vũ trong câu chuyện này. Đều rất cố chấp đối với bất cứ loại tình cảm nào, cái sai của Châu Kha Vũ là chà đạp lên tình yêu của người khác, mà đó lại là cái sai không ai tha thứ được. Vậy mà ban đầu mình vẫn cố chấp với việc kết HE cho em fic này. Cái chi tiết Oscar khuyên nhủ thực chất nó giống như một giọt nước tràn li ấy. Kiểu mình đã lồng trước đó đoạn Kha Vũ nhìn thấy Patrick và Nine tẩy trang cho nhau trong vệ sinh, nhưng vì cố chấp mà, nên cứ bị lấn cấn trong lòng. Xong nhờ lời khuyên của Oscar mới nhận định rõ được tình cảm. Chứ không phải đùng cái thích Lưu Vũ ngay đâu =))

Nhưng rồi dần dần mình lại càng thấy thương Lưu Vũ trong này hơn. Và rồi mình quyết định cho Vcdc một cái kết HE. Còn Châu Kha Vũ đã phải trả giá bằng việc mất đi Lưu Vũ mãi mãi.

Lí do vì sao mình vẫn không đổi tag thành Vcdc.

Thật ra ban đầu mình cũng đã nói rồi. Mình vẫn chưa xác định được cái kết cho truyện này. Nhưng có như thế nào thì đây vẫn sẽ là chuyện tình của Châu Kha Vũ và Lưu Vũ. Nên nếu có thì mình quyết định sẽ thêm tag BE vào phần tiểu sử hoi. Chứ mình không muốn đổi qua vcdc. Chỉ có vậy thôi chứ vcdc vẫn là về với nhau.

À đôi khi mình còn lồng vài câu nhạc mình thích vào nữa nên mọi người đọc có thấy quen thì cũng không lạ đâu ạa.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe. Hẹn gặp mọi người trong một câu chuyện khác của hai đứa.

baibai ~