- Nostalgie Bfzy Ziemlich

Tùy Chỉnh

Thời gian hai tuần cứ như vậy mà trôi qua. Lưu Vũ cùng team [ Lit ] dần dần trở nên thân quen với nhau.

Ngày mai là buổi công diễn đầu tiên của họ. Cuộc thi bây giờ mới chính thức bắt đầu.

12h tại phòng kí túc xá 1002.

"Này Patrick, em không định về phòng em ngủ hả, phòng bên đấy to đùng ý." Vương Hiếu Thần thắc mắc ngó lên giường trên hỏi Doãn Hạo Vũ.

"Thôi anh, không có Tiểu Cửu em ngủ không có được."

"Nó đè em muốn tắc thở mỗi tối luôn á anh." Cao Khanh Trần hờn dỗi lên tiếng

Lưu Vũ vừa đắp mặt nạ vừa ăn ngũ cốc để giảm cân. Biết sao được, từ lúc vào doanh đến nay anh tăng 5 cân rồi. 5 cân lận đó.

"Vũ ca đừng ăn cái đó nữa bảo bối ơii ."

Lưu Vũ cười hì hì không đáp lời Cao Khanh Trần. Thôi không cãi lại được ảnh đâu.

"Hay tao đi lấy cho mày mấy miếng đùi gà nhé. Chứ cả ngày tập luyện mà đến tối ăn có tí salad rồi thồn cái đống ngũ cốc này vào bụng thì sao mà khoẻ được." Tiết Bát Nhất chống nạnh càu nhàu.

"Đúng đấy anh Vũ ơi, anh ăn thế không đủ chất đâu."

Mấy người này nhiều chuyện quá đi thôi. Lưu Vũ ôm bát ngũ cốc phẩy tay bước ra ngoài. Vừa đi vừa hứa là bây giờ lập tức đến nhà ăn lấy đùi gà ngay.

Rồi anh lại ngơ ngẩn thẩn thơ đứng giữa hành lang với bát ngũ cốc mà không biết phải đi đâu.

Chả lẽ lại vào vệ sinh ăn ngũ cốc.

Thôi đến nhà ăn vậy. Chắc giờ này chả còn ai khùng như anh mà lết xác ra đấy sau một ngày luyện tập mệt mỏi đâu.

Nhưng hình như Lưu Vũ đoán trật lất mất rồi.

Trên chiếc bàn cuối cùng ở sâu trong góc tại phòng ăn. Có một bóng người trông cô đơn đến lạ.

Hình như cậu ấy đang uống thứ gì đó.

Uầy, đừng nói là có người mang bia rượu vào trong doanh nhá.

Lưu Vũ sợ rồi, định quay người chuồn thẳng thì bỗng dưng người đằng sau quát to một tiếng làm anh giật mình rớt luôn bát ngũ cốc trên tay.

"Ai ở đó ?!"

Lưu Vũ khóc thầm thương tiếc bát ngũ cốc thơm ngon vừa đáp xuống với đất mẹ.

"Anh là... Lưu Vũ, đúng không ?"

Lưu Vũ xoay người lại, eo khiếp sao mà cao thế, mũi anh đập thẳng vào lồng ngực người nọ.

Lưu Vũ lùi lại xoa xoa chiếc mũi đáng thương, ngước lên nhìn kẻ kia.

"Thật ngại quá, tôi không cố ý làm phiền cậu đâu. Cậu cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu, thề!"

Lưu Vũ giơ hai ngón tay thể hiện sự đáng tin cậy của mình. Thành công chọc người phía trước cười một tràng.

"Anh sao đấy, em chỉ là uống nhân sâm bồi dưỡng cơ thể thôi mà."

Ơ. Thế Lưu Vũ hiểu lầm người ta à.

"Ồ... tôi còn tưởng."

"Tưởng gì. Tưởng em uống rượu á ."

"Không không không, tôi không có ý đó."

"Anh buồn cười thật đó" Người kia ôm bụng cười ngặt nghẽo trước phản ứng của Lưu Vũ.

"Ơ nhưng mà, tôi vẫn chưa biết tên cậu."

"Ô kìa, anh không nhớ em à, em là Trương Gia Nguyên, hôm anh ở phòng 1201 em cũng ngồi ở đó mà."

Ồ. Nhớ được chết liền.

"À ừ Trương Nha Nguyên."

"Là Trương Gia Nguyên. Gia đó anh ơi."

"Ừ ừ Gia Nguyên."

"Anh cùng lớp A với Lâm Mặc có phải không." Người kia chợt đưa mắt như đang dò thám.

Lưu Vũ ngước mắt lên cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới người nhỏ tuổi hơn.

"Không ngờ đó, trông cũng cao ráo đẹp trai, thế mà định nhờ tôi làm việc xấu à. Cậu định hãm hại em ấy chứ gì, nằm mơ đi mà Lưu Vũ này giúp cậu. Tôi khuyên cậu nên đường đường chính chính mà làm người."

Trương Gia Nguyên bị một màn mắng chửi của Lưu Vũ liền đơ người ra.

Ủa ?

"Anh ơi anh hiểu nhầm em rồi. Em chỉ muốn nhờ anh để ý tới anh ấy chút thôi."

"Để ý làm gì, tôi đây không để, cậu đừng có mà mơ tôi sẽ giúp gì cậu."

"Không anh ơi." Trương Gia Nguyên cười khổ.

"Lâm Mặc là người yêu em. Em chỉ muốn nhờ anh chăm sóc anh ấy một xíu giúp em thôi mà."

Lưu Vũ chính thức đơ luôn.

Cái tật nói leo không bao giờ hết này.

"Ừm... tại tôi tưởng cậu định nhờ tôi làm việc gì xấu."

"Trông em không đáng tin thế ạ."

"Không không lỗi tôi lỗi tôi."

Trương Gia Nguyên cười thầm. Người anh này cũng tốt tính ra phết, sao thấy Châu Kha Vũ lại có vẻ không ưa nhỉ.

Thôi kệ, chuyện nhà người ta. Trương Gia Nguyên nhún vai tạm biệt Lưu Vũ rồi đi trước.

Không quên bồi thêm một câu " Anh nhớ để ý Mặc Mặc dùm em đó." Rồi biến luôn.

Lưu Vũ lắc đầu cúi xuống dọn chỗ ngũ cốc bị đổ. Bỗng dưng một mũi giày bước đến trước mặt anh.

Rầm.

Cạch.

Bụp.

Lưng bị áp thẳng vào tường đá lạnh lẽo làm anh đau điếng.

"Ư..ưm bỏ ra Châu Kha Vũ."

"Chẳng phải anh thích như này sao. Ít nhất tôi và anh vẫn đang đứng dưới danh nghĩa người yêu. Tôi nên bố thí cho anh một ít yêu thương mới phải lẽ chứ nhỉ."

Nói rồi đôi môi ấm nóng của người kia áp sát vào môi anh. Môi châu bị chà đạp xé rách đến thảm thương.

Bàn tay của Châu Kha Vũ bỗng lần xuống dưới một cách quen thuộc.

Không được, ngày mai trình diễn rồi, hôm nay mà làm thì ngày mai nhất định sẽ không thể lên sân khấu được.

Anh dùng hết sức bình sinh để đẩy Châu Kha Vũ ra. Nhưng thành công nào đến dễ dàng như vậy.

Người kia ghìm chặt tay anh xuống, chân chui vào phía dưới anh, banh rộng.

Không còn một kẽ hở, không còn đường để lui. Cứ như vậy mà thẳng thừng đối diện với cái tình yêu tàn khốc này.

Nước mắt lã chã rơi xuống vạt áo, thấm đẫm khuôn mặt.

"Anh khóc cái con mẹ gì, chẳng phải anh yêu tôi đến phát điên hay sao, tôi làm như này còn không sướng à, lại còn bày ra cái bộ dạng uỷ khuất này!!!"

"Đừ..ng Kha tử xin em, hôm nay thực sự không được"

Châu Kha Vũ mất hứng vung tay. Lưu Vũ bị lực mạnh tác động liền ngã nhào ra đằng trước. Tay đập thẳng vào cạnh đá trên bồn rửa mặt. Khô khốc, đau đớn.

Bấy giờ anh mới kịp nhận ra mình bị đưa tới nhà vệ sinh của phòng 1201. Bằng cách nào thì anh không biết được.

Người kia đứng thẳng chỉnh lại đồng hồ trên tay, nhìn xuống anh.

"Vốn dĩ tưởng rằng em ấy ở trong này, vậy mà hoá ra em ấy vẫn ở bên cái tên phiền phức kia. Thật đáng ghét."

Lưu Vũ đương nhiên biết những người hắn đang nói đến là ai. Nhưng anh lại chẳng thể lên tiếng bênh vực cho bạn của mình.

Thật thảm hại !

Châu Kha Vũ lại một lần nữa bỏ đi. Không nhìn lại.

Vẫn là cái cảm giác chết tiệt đấy.

Đau đớn thật !

__________________