Trang chủ[NT] [Phần 1] [Xuyên nhanh] Công lược nam phụChương 41: Công lược hoạ sĩ tàn tật (13)

[NT] [Phần 1] [Xuyên nhanh] Công lược nam phụ - Chương 41: Công lược hoạ sĩ tàn tật (13)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chương 41: Công lược hoạ sĩ tàn tật (13)
Edit: Aya Shinta

Mặc Chi Hàn lớn hơn hai tuổi so với anh, nhà chú Mặc cùng nhà anh có quan hệ không phải đặc biệt tốt.

Chẳng qua, tuy anh cùng Mặc Chi Hàn không phải lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lại cũng khi đi học, liền quen biết lẫn nhau.

Hoá ra, tổng giám đốc hiện tại của Mặc thị, là Mặc Chi Hàn sao?

"Nửa năm trước, tôi đến tập đoàn Mặc thị công tác, sau đó trở thành trợ lý của anh ấy. Ức Chi, tôi cùng anh ấy, hiện tại đang kết giao."

Thời điểm Thư Nhã nhắc tới Mặc Chi Hàn, trong giọng nói mang theo hạnh phúc vui sướng mà ai cũng có thể nhận thấy được.

Lăng Vu Đề là biết Thư Nhã tới nơi này sẽ nói chút gì đó, cô cũng không có ý tứ muốn ngăn cản, tuy rằng, cô biết Tạ Ức Chi sẽ khổ sở.

Chỉ là, nghe được những lời kia của Thư Nhã, thế nhưng Lăng Vu Đề vẫn có chút lo lắng cho Tạ Ức Chi.

Cô đứng lên, cất bước đi đến chỗ Tạ Ức Chi.

Tạ Ức Chi kinh ngạc với câu nói Thư Nhã cùng Mặc Chi Hàn đang kết giao, cũng không có lưu ý đến Lăng Vu Đề đã muốn chạy tới bên người mình.

Ánh mắt anh từ lúc bắt đầu khi Thư Nhã đến thăm thì từ vui sướng, biến thành mất mát khổ sở.

Tạ Ức Chi hơi hơi cúi đầu xuống, hai tay có chút run rẩy đặt lên trên đùi mình.

Anh biết, vẫn luôn biết rằng...

Mình như thế này, không xứng với Thư Nhã không phải hay sao!?

Thế nhưng tại sao khi nghe đến cô ấy có đối tượng kết giao, lòng anh sẽ thống khổ như vậy chứ!?

Rõ ràng, anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý đối mặt với ngày này, dù sớm hay muộn hay sao!

Tóc mái có chút dài chặn đi non nửa khuôn mặt Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề chỉ có thể nhìn thấy anh gắt gao nhấp môi, tay hơi hơi có chút run rẩy.

Lăng Vu Đề biết, lúc này Tạ Ức Chi, rất đau lòng.

Không biết vì sao, Lăng Vu Đề cũng có chút đau lòng.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng đặt ở trên mu bàn tay Tạ Ức Chi, hy vọng có thể cổ vũ cho anh.

Tạ Ức Chi nhìn bàn tay đột nhiên đặt lên mu bàn tay mình, hơi chút ngẩn người, anh giương mắt nhìn chủ nhân của bàn tay kia.

Ngay sau đó, Tạ Ức Chi liền gạt tay Lăng Vu Đề đi.

Thư Nhã ngoài cửa lại mở miệng lần nữa: "Ức Chi, cậu là bạn bè tốt nhất của tôi, tôi muốn chia sẻ sự vui vẻ này với cậu đầu tiên! Cậu, sẽ thay tôi vui vẻ sao?"

Tạ Ức Chi chần chờ một hồi lâu, mới mở miệng: "Sẽ."

Dây thanh của anh đều có chút run rẩy, Lăng Vu Đề cách anh gần nhất nghe ra được.

Nhìn nắm tay đang xiết chặt của Tạ Ức Chi, Lăng Vu Đề có trong nháy mắt, muốn đi ra ngoài mắng Thư Nhã một trận, nói cho cô ấy tâm ý của Tạ Ức Chi đối với cô ấy!

Trong cốt truyện đề cập qua, Thư Nhã, thật sự không biết Tạ Ức Chi thích mình.

Nguyên nhân cũng chỉ là do lúc trước khi Tạ Ức Chi vẫn là cái nam hài sáng sủa thích cười thích đùa vui, Tạ Ức Chi đã từng nói giỡn với Thư Nhã, nói rằng kỳ thật cậu ta thích con trai.

Cho nên cho tới lúc này, Thư Nhã đều cho rằng Tạ Ức Chi thích con trai.

Mỗi lần Điền Mật hỏi tâm ý của cô ấy đối với Tạ Ức Chi, cô ấy cũng nói rằng coi Tạ Ức Chi trở thành bạn bè tốt nhất.

Cô ấy không có khả năng thích một người đồng tính luyến đi!

Tuy, cô ấy đã từng yêu thầm Tạ Ức Chi!

Lăng Vu Đề biết, đều biết hết!

Cô nghĩ, nếu Tạ Ức Chi nguyện ý theo đuổi Thư Nhã mà nói, hai người bọn họ nói không chừng vẫn có khả năng.

Bởi vì cô biết cốt truyện, biết không lâu lúc sau, Thư Nhã cùng nam chủ Mặc Chi Hàn sẽ xuất hiện một ít hiểu lầm.

Chỉ cần cô trợ giúp Tạ Ức Chi thừa cơ mà xen vào, khó khăn không lớn.

Giờ khắc này, thế nhưng cô không có đi lo lắng nhiệm vụ thất bại trước mà là muốn khiến chàng trai yếu ớt trước mắt này, có được điều anh ta muốn mà không dám giành lấy.

"Cảm ơn cậu Ức Chi, tôi......"

Thư Nhã còn muốn nói cái gì đó, chuông điện thoại đánh gãy lời cô ấy nói.

"A lô, em ở trong nhà bạn. Hả? Hẹn hò? Ngày hôm qua thì em đáp ứng anh khi nào!? Được được, em ở Cẩm Tú Thành, anh lại đây đón em đi! Ừ, em ở cổng Cẩm Tú Thành chờ anh. Đi ngay đi ngay đây!"

Quả nhiên, trong sách nói, mỗi người khi nói chuyện với những người khác nhau thì có những ngữ khí khác nhau.

Trong giọng Thư Nhã tuy mang theo oán giận cùng bất mãn, nhưng cũng mang theo ngọt ngào nồng đậm.

Thư Nhã cúp điện thoại, hơi mang theo ý xin lỗi mở miệng: "Xin lỗi, Ức Chi, tôi..."

"Đi đi."

Tạ Ức Chi trực tiếp đánh gãy lời Thư Nhã, sau đó liền đẩy xe lăn rời cửa phòng đi tới phòng vẽ tranh.

"Hôm nào tôi lại đến gặp cậu."

Nói xong, ngoài cửa phòng, truyền đến tiếng bước chân, xa dần.

Tạ Ức Chi không có vẽ tranh, chỉ là ngồi ở trước giá vẽ, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự.

Lăng Vu Đề cảm thấy lúc này Tạ Ức Chi, chưa từng có yếu ớt như thế này.

Cả người anh phát ra sự cô độc, sự cô độc này giống như muốn ngưng tụ thành thực thể, người khác xem đến đau lòng.

Lăng Vu Đề cắn cắn môi dưới, suy nghĩ đã lâu, mới lấy hết can đảm mở miệng: "Thiếu gia, ngài thích Thư Nhã tiểu thư, nên nói cho cô ấy nha! Ngài không nói, người khác làm sao biết được!"

Hàng mi Tạ Ức Chi run rẩy, nói cho cô ấy? Nói cho cô ấy làm cái gì, chỉ là tạo cho cô ấy thêm bối rối mà thôi.

Tạ Ức Chi cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười tự giễu.

Anh không nói gì, chỉ là lẳng lặng cúi đầu nhìn chân mình.

Cho dù Tạ Ức Chi không nói, Lăng Vu Đề cũng biết đại khái hiện tại anh đang nghĩ chính là cái gì.

"Lời nói của tôi, hy vọng thiếu gia anh không cần tức giận. Ngày thường không có việc gì, phu nhân luôn sẽ nói về anh với tôi, nói anh trước kia sáng sủa tự tin. Thiếu gia, trên thế giới có rất nhiều người tàn khuyết, bọn họ chưa từng suy sút, bọn họ đều đang nỗ lực theo đuổi thứ chính mình muốn! Chẳng lẽ thiếu gia cho rằng, người tàn khuyết, liền không xứng có được hạnh phúc sao?"

Tạ Ức Chi bị lời của Lăng Vu Đề làm cho sửng sốt, phải nha, người có tàn khuyết, liền không xứng có được hạnh phúc sao?

Thấy Tạ Ức Chi tựa hồ bị mình thuyết phục một ít, Lăng Vu Đề quyết định không ngừng cố gắng.

"Thiếu gia anh nghĩ một chút, anh trừ bỏ chân có việc, nhiều chỗ khác rất ưu tú nha! Ngay cả những người có thân thể khỏe mạnh đều kém anh đó! Giống như thiếu gia, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gia thế có gia thế, muốn nhân phẩm có nhân phẩm! Bao nhiêu người đều muốn như thiếu gia anh nha!"

Tạ Ức Chi nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề nói đến thần thái vô cùng rực rỡ, tâm tình nguyên bản đang hạ xuống bị cô trộn lẫn, thế nhưng không có khó chịu như vậy.

Sau đó, Lăng Vu Đề liền cảm ứng được Tạ Ức Chi cho cô thêm 10 điểm hảo cảm.

Bốn mươi điểm hảo cảm, nhiệm vụ tiến độ đến sắp một nửa.

Cái này, Lăng Vu Đề có chút rối rắm, cũng không biết cô rốt cuộc muốn hoàn thành nhiệm vụ, hay là muốn giúp Tạ Ức Chi theo đuổi Thư Nhã đây?

"Cô thì biết cái gì?" Một cái nha dầu ở nông thôn, lại biết ăn nói như vậy! Cô ta biết cái gì nha! Chẳng qua là mới đến thành thị một tháng mà thôi.

Cô ta sao mà hiểu được, mình......

"Đương nhiên tôi biết rồi! Thiếu gia anh đây có tâm bệnh! Anh chính là không dám đối mặt với trạng huống hiện tại của mình, lại sợ người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh! Muốn tôi nói nha, thiếu gia anh thật sự một chút cũng không chật vật, anh cũng không biết, khi lần đầu tiên gặp anh, liền cảm thấy hình như anh giống như vương tử trong truyện cổ tích vậy!"

Aya: 0051 cố lên! Fight! Fight!

Chương trước Chương tiếp