- Ongniel Remember Chuong 18

Tùy Chỉnh


"Này Daniel!"

Giọng nói vang lên khiến Kang Daniel bừng tỉnh, cậu nhận ra mình lại bắt đầu mất tập trung, vội quay sang nhìn người bên cạnh. Kang DongHo thấy vậy thì nhăn mặt lo lắng, đưa tay để lên trán cậu kiểm tra.

"Em không sao chứ? Trông không được khỏe lắm."

Kang Daniel vội lắc đầu: "Không đâu, em hơi mải nghĩ vài chuyện thôi..."

"Mấy ngày nay em cứ lơ đễnh như vậy rồi. Có chuyện gì sao?"

Kang Daniel tiếp tục lắc đầu, né đi ánh mắt lo lắng của Kang DongHo. Cậu không muốn nói với anh ấy về chuyện của cậu và Ong SeungWoo. Và lý do khiến cho cậu mất tập trung chính là cái xe ô tô màu đen quen thuộc đang đậu ở ngoài kia. Từ sau hôm trời mưa ở nhà Ong SeungWoo, anh luôn lái xe đến chờ cậu ở trước cổng siêu thị mỗi khi gần đến giờ cậu tan việc. Kang Daniel biết điều đó, nhưng đều luôn làm lơ và cùng với Kang Dong Ho đi về bằng xe bus. Cậu biết làm như vậy có không hay cho lắm, nhưng thật sự những lời nói của Ong SeungWoo hôm đó khiến cậu cứ luôn phải suy nghĩ.

Quả thật, từ lúc Ong SeungWoo xuất hiện trước mặt cậu cho đến giờ, anh ấy luôn khiến cậu có một cảm giác thân thuộc, dường như cậu và anh đã có một mối liên kết từ trước vậy. Kang Daniel có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cũng lại có gì đó khiến cậu sợ không dám nói với Ong SeungWoo. Suốt bảy năm qua ở Seoul, cậu luôn cảm thấy mơ hồ về chính ký ức của bản thân mình. Bỗng dưng từ đâu lại xuất hiện một người lạ mặt và nói cậu chính là người quan trong mà anh ta tìm suốt bao nhiêu lâu. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh tới nỗi Kang Daniel khó mà chấp nhận được. Chính vì vậy cậu nghĩ cậu cần thời gian để suy nghĩ kỹ hơn, nhưng mấy ngày nay Ong SeungWoo cứ luôn đậu xe chờ cậu như thế này khiến cậu thực sự không biết phải làm sao cả.

Kang Daniel và Kang Dong Ho sau khi thu dọn đồ đạc xong, bước ra khỏi phòng nhân viên chuẩn bị ra về. Kang Dong Ho chợt thò tay vào túi xách lấy ra một vật đưa cho cậu. Cậu cầm lấy, mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"A! Cái ví của em!"

"Hôm nay anh thấy nó rơi ở trong phòng nhân viên, ban đầu không biết nó của ai, nhờ có Hana bảo cô ấy hay nhìn thấy em dùng nó nên mới biết..." Kang Dong Ho giải thích.

Cậu nghe vậy thì gật gật tỏ vẻ đã hiểu, trong đầu lại nảy ra chút thắc mắc. Vậy tại sao hôm đó mình tìm mãi không được nhỉ? Không lẽ cuống quá nên tìm không kỹ sao? Kang Daniel tạm thời không nghĩ tới chuyện đó nữa, quay lại cúi đầu với Kang Dong Ho. "Cảm ơn anh."

Kang Dong Ho cũng cười, tay đưa ra xoa đầu cậu: "Có gì mà phải cảm ơn chứ..."

Hai người đang cười nói vui vẻ. Chiếc xe ô tô đen đằng xa đã lăn bánh, đột ngột tiếng đến dừng trước mặt Kang Daniel. Cậu cũng thu lại nụ cười, nhìn vào chiếc xe. Cánh cửa kính màu đen dần kéo xuống, Ong SeungWoo ngồi phía bên trong nhìn cậu, khuôn mặt không mấy thoải mái. Kang Daniel không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ. Cậu đoán chắc, mấy ngày qua mình ngó lơ anh ta, hiển nhiên giờ Ong SeungWoo đã mất kiên nhẫn rồi.

Cậu quay sang nói với Kang DongHo: "Anh về một mình nhé, hôm nay em có việc rồi."

Kang Dong Ho nhìn Ong SeungWoo, ánh mắt hơi nheo lại, sau đó cũng đành nói tạm biệt với Kang Daniel rồi quay người đi về. Còn lại mình Kang Daniel đứng đó, cậu quay sang nhìn Ong SeungWoo, không dám động đậy. Ong SeungWoo mặt đen xì, nhìn từ trên xuống dưới cậu một lượt, ra lệnh:

"Lên xe đi."

Cậu đi từng bước đến cửa ghế sau của xe.

"Lên ngồi cạnh tôi."

Kang Daniel không dám cãi lại, lại đi ra phía trước, mở cửa ngồi vào trong. Ong SeungWoo nhìn nhìn cậu, mấy ngày qua ngó lơ anh đã đành. Khi nãy cậu lại còn đứng rất gần người đàn ông kia, cười nói thật vui vẻ, không giống như những lúc ở gần anh, chỉ một bộ dáng im lặng như này. Anh không vui hỏi cậu:

"Người ban nãy là ai thế?"

Kang Daniel đột ngột bị hỏi, mặt ngơ ra một lát mới trả lời: "Bạn đồng nghiệp của tôi. Anh ấy là người đã giới thiệu cho tôi vào làm việc ở đây..."

Ong SeungWoo nghe xong không nói gì, cho xe khởi động. Cậu lén lén nhìn anh, không yên tâm lại nói tiếp: "Anh ấy nhặt được ví tiền của tôi nên giả lại. Lúc nãy thực sự không có gì đâu..."

Nói xong mới cảm thấy mình thật ngốc. Có ai hỏi chuyện này đâu mà nói chứ. Cậu lại im lặng, thi thoảng hơi liếc sang xem Ong SeungWoo như thế nào. Ong SeungWoo hài lòng với phản ứng của cậu, cơ mặt dãn ra không ít.

"Ở ghế sau có mấy gói kẹo dẻo đấy. Cậu lấy mà ăn." Anh chỉ tay ra sau.

Kang Daniel cũng hơi bất ngờ với lời nói của anh. Cậu quay ra đằng sau, quả nhiên một túi kẹo đang nằm gọn ở đó. Cậu quên luôn ban nãy còn đang sợ Ong SeungWoo, với người ra sau lấy túi kẹo. Cậu nhanh chóng bóc một cái đưa vào miệng. Sau đó lại bóc tiếp một cái nữa, chìa qua mặt Ong SeungWoo. Anh vẫn để ý nhìn đường phía trước, mắt hơi đánh sang nhìn cậu.

"Anh há miệng ra đi." Kang Daniel nói.

Anh trầm ngâm một lát, xong cũng há miệng. Kẹo được bỏ vào, vị ngọt bắt đầu xâm chiếm đầu lưỡi.

"Xin lỗi vì mấy ngày qua làm ngơ anh như vậy..." Kang Daniel nhẹ giọng lên tiếng.

Ong SeungWoo nhìn điệu bộ hối lỗi của cậu phì cười. Thực sự anh không có giận cậu vì cậu làm ngơ anh. Ong SeungWoo biết, trước sự việc xảy ra tối hôm đó nên cậu vẫn chưa thể chấp nhận được. Dẫu sao, suốt bảy năm qua ở Seoul, tự dưng lại có người xuất hiện nhận làm người quen của cậu, cậu sao có thể tin cho được.

Anh phì cười, bất chợt muốn đưa tay ra xoa đầu cậu. Kang Daniel hơi giật mình trước hành động đó, cúi đầu tránh đi. Tay của Ong SeungWoo dừng trên không trung một lúc rồi mới thu lại. Anh quên mất, giờ đối với Kang Daniel, anh cũng chỉ là một người lạ mới gặp mặt nhau một hai lần mà thôi.

"Đồ ngốc." Anh nói, đủ để Kang Daniel nghe thấy.

Kang Daniel cũng biết hành động vừa rồi của mình có hơi quá, cúi đầu: "Tôi xin lỗi..."

Trong xe trở nên im lặng. Ong SeungWoo tiếp tục lái xe, còn cậu thì lại ngắm nhìn đường phố. Kang Daniel cần nói gì đó để thoát khỏi sự khó xử này, nếu không cậu sẽ khó chịu đến chết mất. Cậu thầm nghĩ trong đầu, ánh mắt lại hơi đưa qua nhìn Ong SeungWoo. Cậu bỗng nhớ tới khi ở Busan, hình như cũng từng có ai đó luôn khiến cho cậu cảm thấy khó xử mỗi khi nói chuyện như vậy, và cậu cũng luôn là người phải nghĩ cách phá giải bầu không khí đó. Ánh mắt Kang Daniel trở nên mê mang. Ong SeungWoo đã từng nói cậu là người quan trong mà anh đã tìm suốt bảy năm. Kang Daniel nghĩ anh không nói dối, bản thân cậu cũng có những cảm giác tương tự. Thế nhưng những cảm giác đó vẫn còn mơ hồ khiến cậu có phần sợ hãi. Liệu cậu có thể tin anh được không?

"Đang nghĩ về tôi sao?"

Ong SeungWoo nhận ra ánh mắt Kang Daniel đang nhìn mình. Kang Daniel giật mình sau khi nghe câu hỏi của anh, thu hồi tầm mắt, quay đi chỗ khác. Ong SeungWoo thấy vậy, nở nụ cười ranh mãnh tiếp tục hỏi: "Hay tại cậu không cưỡng lại nổi vẻ đẹp trai của tôi?"

Kang Daniel chợt đỏ mặt lên, quay lại: "Không có, tôi... tôi đang nghĩ chút chuyện thôi."

Ong SeungWoo cũng không đùa nữa, anh nhìn dáng vẻ của cậu phì cười, ánh mắt lại hơi ánh lên chút buồn: "Cậu không nhớ chút gì lúc chúng ta còn ở Busan sao?"

Kang Daniel trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu. Ong SeungWoo cũng thở dài một tiếng, "Không sao hết, quan trọng là, bây giờ tôi đã tìm được cậu. Cho dù cậu có nhớ lại hay không, tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh cậu...."

Kang Daniel ngồi im không nói gì, trong lòng cậu dâng lên một tư vị không rõ ràng. Cậu nhìn ra ngoài đường. Xe rất nhanh đã tới trước cửa nhà Kang Daniel. Không như lần trước, Ong SeungWoo ngồi im ở ghế lái. Kang Daniel tự mình mở cửa bước xuống xe. Nhìn cậu đóng cánh cửa ô tô lại, Ong SeungWoo lại thở dài một cái nữa, cho khởi động xe. Chợt có tiếng đập cửa, Ong SeungWoo quay sang, thấy cậu đang đập tới tấp vào ô cửa kính, biểu cảm như là có gì đó muốn nói.

Chắc là quên đồ trên xe rồi.

Anh mở cửa kính của ô tô ra. Kang Daniel ngay lập tức thò mặt vào trong xe, ngập ngừng nói với anh: "Tên của anh... Tôi chưa biết..."

Ong SeungWoo hơi bất ngờ với câu nói của cậu. Khóe miệng anh câu lên một nụ cười, đưa ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

"Tên của tôi, chỉ có vợ tương lai của tôi mới được biết thôi...."

--------------------------------------------------------------

Hôm nay thấy Fic của mình được 1K lượt đọc, có một sự vui không hề nhẹ.... T_T

Cảm ơn mọi người vẫn luôn quan tâm đến đứa con đầu lòng của tui........