- Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu Chap 21 Doi Mat

Tùy Chỉnh

Trong biệt thự xa hoa tráng lệ, mọi người vẫn xôn xao tán gẫu với nhau, duy chỉ có ở giữa đại sãnh, hai người vẫn đang nhìn nhau ngây ngốc.

Jihoon từ lúc quay đầu lại vẫn nhìn Kang Daniel không chớp mắt.
Cậu thật sự đã gặp lại tên ác ma này, hiện giờ trong đầu cậu đều đang suy nghĩ ra hàng trăm hàng vạn cách để có thể ngay lặp tức giết hắn nhưng rất tiếc là không được ...

Hiện tại tinh thần của Jihoon có chút không ổn định nhưng lý trí vẫn mách bảo cậu rằng phải thật bình tĩnh, không được làm những chuyện ngu ngốc dẫn đến tổn hại cho bản thân.

Kang Daniel híp mắt cũng đánh giá nam nhân trước mặt, đột nhiên hắn có cảm giác như mình đã thấy người con trai này ở đâu đó rồi thì phải. Suy nghĩ kỹ thêm một chút thì hắn phát hiện trong những đoạn video của các thí sinh dự thi sau khi kiểm duyệt được gửi lên thì có nam nhân này trong đó. Và điểm đặc biệt hắn chú ý nhất chính là toàn bộ động tác hay bước nhảy đều rất điêu luyện làm hắn ngay lập tức liền nhớ đến Ong Seong Woo, điều đó làm hắn dấng lên một cảm giác khó chịu cực kỳ. Nhìn đôi môi đỏ mộng, khuôn mặt thanh thoát thuần khiết , dáng người cũng xem là quyến rũ, cùng với đôi mắt trong veo đó ...

Hắn cau mày nhưng lặp tức khôi phục lại vẻ mặt ngay, lý do là vì đôi mắt đó khiến hắn cảm thấy quen thuộc nhưng hắn lại không biết tại sao mình lại có cảm giác đó với một người xa lạ như vậy cơ chứ.

- Khụ khụ....hai người không chào hỏi nhau sao?

Choi In Woo thấy cảnh tượng thật quái dị nên ho khan nhắc nhở.
Kang Daniel biết mình thất trách nên đưa tay về phía Park Jihoon , mặt không đổi sắc.

-Tôi là Kang Daniel , rất vui khi được biết cậu.

Jihoon không đưa tay ra ngay mà lại nhìn vào tay hắn. Daniel thấy vậy lại nhìn vào tay mình, lại thấy tay mình rất sạch, rốt cuộc cậu ta bị sao vậy ?
Nhưng đó là suy nghĩ của Daniel còn về phía Jihoon thì đang rất muốn chặc đứt cánh tay đó ngay . Bởi vì nó mà đã khiến đứa em trai cậu yêu thương nhất phải chịu khổ sở dày vò, vì nó mà bản thâm cậu phải bỏ cả mạng sống . Cậu thật hận...hận không thể dùng dao chặc đứt nó ngay lặp tức.

Woo Jin thấy sắc mặt Jihoon dần tái mét, lo lắng kéo tay cậu lại hỏi thăm.

- Em sao thế ? thấy không khỏe sao ?

Lúc này Jihoon mới thật sự lấy lại tinh thần, cố trấn an không cho run rẩy.

- Em thấy hơi mệt, có thể khi nãy uống chút rượu nên hơi choáng thôi, nghĩ một lát sẽ không sao ?

-Được rồi, vậy để anh ...

- Không cần đâu anh , em ra ngoài hít thở một chút ... xin phép mọi người.

Jihoon chen ngang lời Woo Jin xong, cũng không đợi ai lên tiếng, bước nhanh ra sau khuôn viên.

- Xin lỗi, em ra xem Jihoon như thế nào đây.....

In Woo thấy không yên tâm liền lo lắng theo sau. Kể từ lúc cậu quay người đi, ánh mắt đó vẫn luôn dõi theo bước chân ấy cho đến khi dần khuất bóng.

......................

Jihoon đi đến khuôn viên ngồi đó thẩn thờ nhưng được một lúc thì Choi In Woo cũng đuổi kịp.

-Em thấy đỡ hơn chưa ?

Hắn ôn nhu hỏi, ngồi xuống kế bên cậu, nắm tay an ủi nhưng cậu thì rút tay lại ngay.

-Em nói không sao mà, anh vào trong đi nếu không mọi người sẽ không vui đâu ?

- Hôm nay là ngày vui của ba anh, đâu phải ngày vui của anh, khi nào đến ngày ấy, anh và em chắc sẽ mệt lắm đấy ?

Ý tứ hắn rất rõ ràng, qua mấy tháng quen nhau, hắn hiểu bản thân mình muốn cậu biết bao nhiêu, tuy cậu nhiều lần cự tuyệt nhưng hắn sẽ đợi, bất quá đến lúc đám cưới, muốn cũng không có muộn. Tự nhiên một cõi chua xót dâng lên khiến mắt cậu cay cay.

In Woo giật mình khi thấy mắt Jihoon đỏ hoe, luống cuống vội ôm cậu vào lòng.

-Em không khỏe chỗ nào nói anh biết, cứ im lặng như thế, anh lo lắm.

-Em thấy khát nước, anh đi lấy nước cho em được không ?

Hắn nghe xong tuy biết rằng chắc chắn trong lòng cậu có tâm tư gì đó nhưng nếu cậu đã không muốn nói thì hắn đành phải nhắm mắt bỏ qua một bên, không thể cứ gượng ép tra hỏi sâu được.

- Đợi anh một chút, có muốn ăn gì không ? anh sẽ mang một ít cho em.

-Không cần, em chỉ muốn uống nước thôi.

Hắn ừ một tiếng rồi đi vào trong. Bây giờ chỉ còn mình Jihoon ngồi dưới đài phun nước. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, giọt thứ hai rơi xuống nền gạch màu ngà voi sang trọng.
Cậu đã khóc, khóc vì cuộc đời này thật nghiệt nhã và lắm bất công .Cậu có lỗi với Jinyoung rất nhiều, tự trách bản thân nhưng cũng trách ông trời vì sao trớ trêu như thế ? Không những không cho cho cậu một thứ gì tốt đẹp mà còn lấy đi rất nhiều thứ khác nữa.

"Sao chuyện này lại xảy ra với mình ?  tại sao bản thân mình lại càng ngày trở nên yếu đuối như vậy cơ chứ ? ... tại sao ? ... Tại sao ? "

Rất muốn hét lớn hai chữ " Tại sao ? " nhưng chỉ có thể để trong lòng mà gào thét.Cậu rốt cuộc phải làm gì bây giờ, cậu đã từng yêu hắn nhưng chính hắn lại là kẻ hại cậu mất tất cả , hại cậu suốt những năm qua luôn bị ác mộng đeo bám ... tất cả là tại hắn.

Càng nghĩ càng tủi thân, càng thương cho số phận, cũng trách cứ ông trời nhưng biết phải làm sao ? ... Nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng.
Được một lúc, Jihoon mơ màng nhìn thấy đôi giày da sáng bóng dưới đất, một giọt nước mắt vô tình rớt xuống giày da của hắn, lại thấy khăn tay đưa tới trước mặt.

Choi In Woo đã trở lại, cố chịu đựng lau hết nước mắt trên mặt, gượng một nụ cười tươi như hoa đối mặt với hắn.

-Sao anh đi nhanh thế ? em ...

Vừa mới nhìn lên thì lập tức cổ họng của cậu như bị cái gì đó chặn lại, lời nói tắt nghẽn chạy ngược vào trong. Bởi người trước mặt không phải Choi In Woo mà là ...hắn,  Kang Daniel
Đôi mắt hắn như diều hâu nhìn cậu chăm chú.

-Sao ? mới nãy còn cười vui vẻ, giờ lại khóc ? có ai vừa hiếp đáp cậu sao ?

-Khô ... không , không có.

Cậu khó khăn nói.

"Sao hắn lại ra đây ? làm sao giờ ?" _ cậu thầm nghĩ.

-Nhìn cậu trông thật quen ?

Lòng Jihoon chấn kinh. Không lẽ hắn đã nhận ra cậu sao ? không ..không thể nào, cậu hiện tại đang ở trong một thân xác khác kia mà, không thể nhận ra được, nhất định không thể

- Vậy..vậy sao? 

- Cậu....có phải cậu đã đến công ty tôi để thi tuyển? 

- Vâ...ng!!  Đúng là tôi có....nhưng...

Đến lúc này cậu mới nhớ ra là trong lúc mình mất trí nhớ, bản thân đã rơi vào miệng cọp mà không hề hay biết. Bề ngoài Jihoon vẫn đang cố trấn an mình trả lời hắn. Nhưng trong lòng lại ngập tràn sự sợ hãi, run rẩy, mặt cũng tái xanh, kí ức liên tục ùa về khiến cậu muốn nghẹt thở, cậu bất giác lùi vè phía sau nhưng lại quên đi mất phía sau là đài phun nước. Lùi một bước nữa rồi một bước nữa thì đụng trúng thành bể, Jihoon mất thăng bằng té ngã ngữa

Cứ nghĩ chắc rằng cả người sẽ nằm trong bể nước rồi nhưng nào ngờ Kang Daniel lại nhanh tay chụp lấy ôm cậu lại nên cậu đã thoát nạn nhưng "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa."
Hiện tại Daniel và cậu mặt đối mặt, người dán sát nhau, tư thế có bao nhiêu phần là ám muội.

Jihoon cảm nhận hơi thở lạnh băng của hắn, cũng cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, muốn đẩy hắn ra nhưng vô dụng, cậu nhíu mày nhìn hắn.

-Chủ Tịch Kang, cảm ơn ngài, tôi đã không sao rồi vì thế làm phiền ngài có thể buông ra được không ?

Kang Daniel nhìn người con trai trước mặt, cũng không quan tâm cậu đang nói cái gì ... Nam nhân trước mắt có gì đó khiến hắn không giải thích được, cảm giác quen thuộc nhưng vẫn thấy xa lạ. Đặc biệt hương thơm phát ra từ người cậu nghe rất dễ chịu khiến hắn có chút suy mê.

- Thơm thật.

Lời vừa nói ra khiến cả hai sửng sốt.
Kang Daniel lại cho là mình vì uống say nên mới nói lung tung. Jihoon thì kích động, liên tục đẩy mạnh hắn.

-Chủ Tịch Kang , In Woo sắp ra rồi, anh ấy sẽ hiểu lầm mất.

- Loại người như cậu cũng sợ bị hiểu lầm hay sao ? không phải chỉ nói bằng miệng nhưng trong lòng còn muốn hơn vậy à ?

Hắn là vậy, ngoài Seong Woo ra, ai trong mắt hắn đều là những loại người thấp hèn, dơ bẩn. Lời nói khiêu khích đầy ám muội cùng với tư thế càng lúc càng sát nhau khiến mặt Jihoon đỏ bừng, cậu cố không phun nước bọt vào mặt hắn trừng mắt.

- Mong Chủ Tịch Kang đừng khi dễ người khác như thế ? tôi không phải  giống như những loại người bên cạnh ngài , nên ngài hãy tôn trọng tôi một chút.

- Ha ha ha ..., Thật sao?   

- Kang Euigeon! mau buông...

Jihoon vì thói quen cũ đã gọi thẳng tên thật của hắn ra, Daniel cứng đờ người, ngoài Ong Seong Woo ra không ai có thể, huống hồ người biết tên hắn lại là một nam nhân lần đầu gặp mặt. Dự đoán có chuyện chẳng lành sẽ đến , với tình hình hiện tại cậu không thể đối phó hắn được nên cậu lập tức vùng mạnh thoát khỏi vòng tay hắn mà bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi đâu xa thì cánh tay cậu đã bị hắn bắt lấy. Theo phản xạ từ trước tới nay,  Jihoon thuận thế xoay người vươn thẳng nắm đấm về phía Daniel. Với thân thủ nhanh nhẹn như hắn thì chỉ cần một nốt nhạc là hắn có thể tránh được đòn ngay, không có gì có thể làm khó được hắn cả. Nhưng đột nhiên Daniel buông lỏng tay ra, nhân cơ hội hắn mất tập trung Jihoon cắm đầu chạy vào trong Đại Sãnh để mặc hắn vẫn đứng sững sờ nơi đó.