- Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu Chap 22 Doi Mat 2

Tùy Chỉnh

Sau lần dự tiệc đó, trong đầu Daniel dần hiện lên một suy nghĩ rằng : Người con trai mang tên Park Jihoon này thật sự rất lạ. Lạ ở chỗ là không hiểu tại sao khi nhìn thấy Jihoon,  hắn lại nghĩ ngay đến Seong Woo. Rốt cuộc là tại sao?  Từng cử chỉ từ bước nhảy cho đến ra đòn cũng đều mang hình ảnh của người con trai mà hắn yêu nhất. Điều đó làm Daniel cực kỳ thấy khó chịu, nhưng đâu đó cũng có một chút gì đó ở trong lòng.

Hiện tại, ánh mắt Daniel vẫn đang nhìn chằm chằm vào hồ sơ lý lịch của Park Jihoon. Xem đi xem lại vẫn thấy, con người này không có điểm nào liên quan, chẳng lẽ vì nhớ nhung Seong Woo nhiều quá cộng thêm đêm đó hắn uống cũng không ít mà hắn đã sinh ra ảo giác đối với cậu ta." Nhưng tại sao cậu ta lại biết tên mình? "

Hắn suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, nam nhân này làm sao biết được tên thật của hắn, dù sao vẫn nên quan sát nhất cử nhất động cậu ta trước đã. Hắn thở hắc ra một tiếng, rồi quay sang nói với Kris :

-Cậu ta được nhận. !!

~~~~~~~~~~~~~~~

Buổi sáng, Jihoon nhận được thông báo đã trúng tuyển ,yêu cầu phải đến công ty để làm một số chuyện của đôi bên. Cậu vẫn đang do dự có nên đến đó hay không?  Dũng cảm đối mặt với hắn ta hay là mãi mãi trốn tránh như thế này.

Nhớ tới ánh mắt quỷ dị cùng ý niệm nguy hiểm lúc Kang Daniel nhìn về phía mình, Jihoon trong lòng càng bất an, ước lượng chính mình có bao nhiêu cân lượng, cậu biết mình so với hắn chỉ như kiến càng cùng đại thụ, cậu không sợ Daniel , nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể đối phó được hắn! 

Jihoon mệt mỏi, đi vào nhà tắm, xả nước đầy bồn rửa mặt rồi tự nhấn đầu mình vào trong. Cậu rất muốn thực hiện tiếp ước mơ trở thành thần tượng của mình, nhưng trong ký ức vẫn còn đọng lại về tên ác ma kia thật sự rất nguy hiểm . Rốt cuộc suy nghĩ suốt mấy ngày vẫn không thể tìm ra được câu trả lời thích đáng. Bỗng cậu nhớ về quá khứ bi thương kiếp trước ấy, Jihoon đột ngột ngẩng mặt lên ,nước bắn tung toé,  mắt cậu nhìn thẳng vào gương.

- Đúng rồi, nếu ông trời đã cho mình cơ hội sống lại để trả thù thì đây chính là cơ hội tốt nhất...Huống hồ, với thân xác này, hắn sẽ không thể nhận ra mình là Ong Seong Woo.. Vậy nên mình không được trốn tránh nữa, phải thật mạnh mẽ để đối mặt với hắn ta , vì ước mơ của mình và cả Jinyoung nữa, nhất định mình phải đặt cược ván bài này....

Bàn tay Jihoon siết chặt lại, ánh mắt hiện lên sự căm phẫn.

- Kang Euigeon.. hãy chờ đấy.

Nói xong, Jihoon liền thay quần áo,  sửa soạn tóc tai gọn gàng rồi đi đến trụ sở NW.

Đến nơi, có rất nhiều thực tập sinh ở đây. Bọn họ cùng cậu di chuyển lên tầng trên, trong lòng Jihoon hồi hộp đến khó thở, tim đập thình thịch liên hồi khi cứ nghĩ đến cảnh cùng hắn đối mặt sẽ như thế nào . Nhưng một lúc sau, cậu vẫn chưa thấy hắn ta đâu, có vẻ như hôm nay hắn không có đến công ty, Jihoon đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, Daniel còn chưa làm gì mà cậu đã tự mình dọa mình, nếu hắn thực sự ra tay, cậu còn không phải là bị hù chết sao ? 

Mọi chuyện có vẻ xong xuôi không có chút trở ngại gì, lúc này Jihoon mới có thể thả lỏng thân thể của mình ra. Nhìn vào đồng hồ trên tay thấy thời gian vẫn còn rất sớm. Cũng lâu rồi cậu chưa có đến thăm Jinyoung, nhân lúc rãnh rỗi cậu phải ghé qua đó mới được.

Jihoon mua rất nhiều hoa quả cùng với một bó hoa. Cậu đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Jinyoung nằm trên giường mà ngủ, sắc mặt có vẻ ổn định hơn so với lần đầu gặp lại. Jihoon thầm mỉm cười : " coi bộ Minhyun đã thay mình chăm sóc tốt cho em ấy rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm " . Đặt đồ vật ở tủ đầu giường, cậu không đánh thức Jinyoung , mà chỉ ngồi một bên gọt vỏ táo, chờ khi Jinyoung tỉnh lại là có thể ăn.

Bỗng nhiên cửa bị nhẹ nhàng đẩy vào, Jihoon thất kinh, quay đầu lại nhìn thấy người mà lúc này cậu không muốn gặp nhất, tại sao lại gặp hắn ở đây chứ,  Kang Daniel.

Trong nháy mắt mặt đối mặt chính diện, Jihoon cũng nhìn thấy trong mắt Daniel có chút giật mình. Hắn nhìn Jihoon, ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn bộ trên người cậu một lần.

- Park Jihoon??  Cậu đến đây làm gì? 

Cho dù có chuẩn bị tinh thần trước rồi nhưng sao trong tình huống này cậu lại cứng hết cả người như thế chứ.
Jihoon đứng lên, cúi người xuống, thấp giọng

- Chủ Tịch!!  Tôi là bạn học của Ong Jinyoung, đến để thăm cậu ấy.

- À...tôi nhớ ra mình có việc phải làm, xin phép tôi về trước.

Không hiểu sao,  lúc này cậu lại như con rùa rụt cổ muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nói xong chuẩn bị rời đi. Nhưng cánh tay bị hắn gắt gao kéo lại, lực đạo mạnh đến kinh người, khiến cậu phải xoay người lại.
Ánh mắt sắc bén của Daniel liên tục nhìn chằm chằm vào Jihoon , dường như miễn cưỡng muốn tìm ra được động thái khác thường nào đó trên người cậu. Thanh âm tựa hồ lạnh như băng cất lên.

- Cậu đang cố tránh né tôi? 

-..........

- Không lẽ vì đêm hôm đó....??

Không chờ hắn nói tiếp, Jihoon liền lên tiếng.

- Không phải đâu,Ngài nghĩ nhiều rồi. tôi thật là có việc phải về.

- Thật sự là vậy..... ?? Cậu đi taxi đến đây đúng không?  Vậy nếu cậu không ngại thì tôi có thể cho cậu đi nhờ xe...

Lông mày Daniel cau lại, miệng hắn cong lên vài phần để lộ nụ cười nham hiểm quen thuộc ấy. Jihoon rơi vào thế bị động, muốn từ chối cũng không được nên đành gật đầu chấp nhận.

~~~~~~~~~~~~

Ngồi trong xe, bầu không khí tĩnh lặng này này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu mà, Jihoon chỉ biết nhìn ra ngoài cửa kính chứ cũng chẳng dám liếc nhìn hắn. Ngược lại với Jihoon, hắn có vẻ thoải mái hơn nhiều , giống như ở bên cậu hắn như được tiếp thêm nguồn sống , mặc dù hắn tự biết bản thân hắn chẳng có một chút tình cảm nào dành cho nam nhân này cả.

- Sáng nay cậu đã đến công ty? 

Hắn đột nhiên mở lời hỏi.

- Vâng.

- Cậu đã ăn trưa chưa?  Có muốn..

- Cảm ơn chủ tịch, tôi có hẹn rồi ạ.

- Oh...tiếc thật!!

Jihoon đến giờ cũng không hiểu, tại sao người luôn bận trăm công nghìn việc như Daniel lại có thời gian đến thăm Jinyoung. Không phải ngày đó, sau khi lợi dụng em trai cậu để uy hiếp cậu xong thì hắn đã bỏ mặc sống chết của Jinyoung đi sao? Cậu thật sự rất muốn hỏi hắn, nhưng lại không biết hỏi như thế nào cho đúng. Cùng lắm là hắn trả lời qua loa thôi

Hai người không nói gì thêm, Daniel không biết từ lúc nào đã mở một bản nhạc, trong xe vang lên bài hát tiếng Anh khá cũ, giọng nữ trong bài hát uyển chuyển mềm mại, thanh âm ám muội như một khúc tình ca hướng người yêu lấy lòng.

Dần dần, Jihoon bị loại âm nhạc ám muội bao phủ bắt đầu cảm giác cả người không dễ chịu, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn thân ảnh phản chiếu của Daniel trong gương, cậu phát hiện gương mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn rất điềm đạm, cặp mắt đen sâu thẳm như hồ nước phẳng lặng lại nhu hòa, tựa hồ cảm giác quỷ dị lúc trước vốn không hề tồn tại. 

- Cho tôi xuống giao lộ phía trước, nơi đó chỉ cách nhà tôi vài mét , tôi muốn tự đi về một mình.

-Tại sao không muốn tôi đưa cậu đến trước cửa nhà?

Daniel khẽ cười nói tiếp

-Tôi ngược lại rất muốn đưa cậu về tận nhà rồi mới đi.

Jihoon không thích khẩu khí đùa giỡn này, nụ cười nhã nhặn lộ vẻ vô hại, như thể người đang nói chuyện với hắn có cỡ nào thân mật, làm cậu nhớ lại hình ảnh thời học sinh của cả hai trước kia.

"Đây không phải là Kang Daniel , đây chỉ là lớp vẻ bề ngoài để che đậy con người thật của hắn mà thôi. Hắn không phải là người dễ dàng đối xử tốt với một ai đó. Vậy lý do khiến hắn đối xử ôn nhu với mình như vậy là gì?. Từ trước đến nay mình vẫn luôn suy nghĩ hắn có phải là người đa nhân cách hay không?  Tâm tư hắn thật sự rất khó đoán, nhưng dù sao mình cũng phải thật cẩn thận mới được "

-Chỉ là muốn tự mình đi một chút.

Xe dừng lại ở giao lộ phía trước cách đó không xa, Jihoon mở cửa xe bước xuống và không quên cúi đầu cảm ơn.

- Tạm biệt Chủ Tịch, hẹn gặp lại ngài.