- Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu Chap 23 Lam Sao De Tra Thu

Tùy Chỉnh

Việc học của Park Jihoon cũng tương đối tốt vì sự thật cậu đã 25 tuổi rồi , nhưng hiện tại cậu đã là học sinh năm cuối , chỉ còn chưa đầy một năm nữa là có thể ra trường và chuyên tâm theo đuổi ước mơ của mình nhưng dạo gần đây thành tích hơi sa xút, có lẽ vì chuyện gặp lại Kang Daniel cũng nên.

Vào buổi trưa, Jihoon cùng Lee Daehwi ngồi ăn trong căn tin nhưng cậu lạ là không có tâm trạng, bởi cứ nghĩ đến việc làm sao trả thù Kang Daniel

- Park Jihoon , cậu lại ngẩn người ra rồi, dạo này tình trạng này nhiều lắm nha.

Daehwi khó hiểu hỏi Jihoon, từ sau khi đi tiệc tùng gì đó với người anh trai của cậu là Park Woo Jin thì cậu bạn cứ để hồn vía trên mây, có lần mém suýt thì ngã xuống cống nữa chứ ?

-Làm sao để trả thù một người.

Jihoon vẫn còn đang trong suy nghĩ nên khi nói ra cũng chỉ là bất giác mà thôi. Daehwi nghe xong cũng không ngạc nhiên, vì có thể lại có kẻ hiếp đáp Jihoon nên cậu nhóc mới nói muốn trả thù mà thôi.

- Phải xem người đó ra sao ? mà rốt cuộc ai chọc cậu vậy ?

Nghe Daehwi nói thế, cậu nghĩ Daehwi đã hiểu lầm nhưng có thể cần thêm lời khuyên cũng hay.

- Là một người có thế lực lớn, mình chỉ muốn làm cho hắn sống không yên thôi.

Giết hắn là chuyện trong mơ cũng không thấy nhưng khiến hắn thân bại danh liệt cũng đủ làm cho cậu và em trai yên lòng rồi.

- Vậy cậu bảo anh trai cậu đi, hay cái tên suốt ngày đu bám cậu như ruồi cũng được kia kìa, dù gì thế lực của hắn cũng không phải nhỏ mà.

Jihoon thở dài trong vô vọng nếu có thể thì cậu cần gì đau đầu như thế. Cậu hiểu rất rõ Daniel là người như thế nào. Nói về độ tàn án và độc đoán thì hắn có lẽ hắn là số một, còn nói thủ đoạn, một khi hắn đã muốn thì chắc không ai có thể qua hắn đâu .Dù cho có là Woo Jin hay Choi In woo dùng thế lực để đàn áp hắn thì có khác gì chuyện lấy trứng chọi đá đâu chứ.

Vì mãi suy nghĩ mà chuông điện thoại reo lên rất lâu mà Jihoon vẫn không để ý, Lee daehwi thấy cậu ngẫn ngơ người nên khẽ gọi

-Nè Park Jihoon, có điện thoại kìa!!!

- Alo, Park Jihoon xin nghe...Ah!! anh hai??

~~~~~~~~~~~

Tại NW entertainment ,Jihoon không về thay đồ mà mặc bộ đồ đồng phục trường nghệ thuật SOPA trực tiếp đến trụ sở để tập luyện luôn , trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười mỉm nhàn nhạt, cử chỉ tao nhã, thanh âm nhu hòa, thái độ làm việc đứng đắn, kiên nhẫn và chịu khó, tinh thần trách nhiệm cao nên được quản lý khá coi trọng, tính tình hiền lành lương thiện cũng rất được nhiều đồng nghiệp yêu mến, chỉ vẻn vẹn có mấy ngày mà những thực tập sinh khác trong cùng công ty đều trở nên thân thiết với Jihoon, điều này làm cho người vẫn luôn sống trong sự đau khổ buồn tủi như cậu đây lần đầu tiên chân chính cảm nhận được, cuộc sống vẫn tươi đẹp biết bao.

Jihoon như thường ngày chăm chỉ luyện tập vũ đạo cùng nâng cao khả năng ca hát . Jihoon có cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng lắm , từ sau khi có một người đàn ông lạ cúi đầu nói gì đó vào tai quản lý, quản lý cứ thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cảnh giác ở xa liếc nhìn về phía cậu.
Jihoon không biết cậu đã làm sai điều gì để cho quản lý không vui, vừa nghi hoặc vừa đồng thời tiếp tục ra sức chịu khó làm việc để chứng tỏ bản thân cậu rất nỗ lực cố gắng.

Bên trong một căn phòng ở khu vực cấm địa không gian rộng lớn u ám, có 7 8 người đang lười biếng ngồi, thân thể to lớn biểu lộ ra khí tức lạnh lẽo bất kham, đó đều là những kẻ mang thân phận đặc biệt trong hắc đạo.

Những người này ngầm để Kang Daniel ngồi vào vị trí chính giữa, hắn ngồi bên trong sopha ở phía sâu, chân tay hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt lười biếng như có như không nhìn về người đàn ông râu ria ở phía trước đang cúi đầu khom lưng cười cười. Hắn mặc áo sơmi đen hơi mở hàng nút áo trên, lồng ngực màu đồng như ẩn như hiện, gương mặt hắn ở trong bóng tối không nhìn thấy rõ lắm, toàn thân phảng phất như đều bao phủ ở bên trong bóng tối lạnh lùng u ám.

-Chủ Tịch Kang , tôi mang HyeJin tới rồi.

Người đàn ông râu ria khúm núm, mặt đầy nịnh nọt, đem con gái của mình trên mặt trang điểm phấn son đẩy về phía trước một cái.

Đôi mắt đẹp của Hye Jin nhìn quanh bốn phía, sống mũi cô cao thẳng thanh tú, làn môi căng mọng gợi cảm mê người, chiếc khăn lụa đỏ quấn quanh phía trước cổ, tăng thêm mấy phần quyến rũ, chiếc váy nhung bó màu trắng vẽ nên vóc dáng với những đường cong eo nhỏ mông nở hấp dẫn, đôi mắt mang theo mị nhãn trong sáng khi nhìn về phía Kang Daniel thì lộ ra ở đáy mắt một mảnh si mê, không giống như là đang bị cha mình bán cho hắn làm tình nhân mà là chính mình tự nguyện đặc biệt vì hắn mà tới.

-Chủ Tịch Kang.....

Thanh âm của Hye Jin rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống tích cách ngang ngược bướng bỉnh ngay thường, cô tiểu thư được nuông chiều từ bé giờ phút này lại trở nên ngượng ngùng, ánh mắt yếu đuối quyến rũ chiếu lên người Kang Daniel , ngũ quan tuấn mỹ tinh anh, khuôn mặt đẹp trai giống như được điêu khắc tỉ mỉ không có bất kỳ lỗi sai sót nào, làn môi mỏng hơi nhếch lên, sống mũi thẳng một đường dọc, đôi mắt sâu thẳm giống như vực sâu không thấy đáy, ma lực vô biên

Kang Daniel ho một tiếng, im lặng không nói gì, bên trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

-Ông có thể trở về, khoản tiền trợ giúp tập đoàn XX ngày mai sẽ chuyển tới giúp ông giải quyết nợ.

Con ngươi Kang Daniel đen như mực không có bất kỳ màu sắc gì, thanh âm trầm thấp vừa dứt, người đàn ông râu ria liền liên tục gật đầu cúi người rời khỏi căn phòng cách biệt này.

-Kris , mang nữ nhân này đi tìm Chủ Tich Yoon , nói cho ông ta biết cô gái này là lễ vật tôi tặng ông ta.

Kang Daniel bẻ bẻ cái cổ cứng ngắc, khóe mắt hơi rũ xuống một nửa trầm giọng nói. Hye Jin không thể tin nổi vào những gì nghe được lúc nãy, Chủ Tich Yoon ? Lẽ nào là ông trùm bất động sản ở thành phố Seoul tài sản hơn trăm triệu nhưng đã hơn 50 tuổi? Hye Jin còn chưa kịp mở miệng xin tha, liền bị thủ hạ Kris của Daniel kéo một tay lôi ra ngoài.

Kang Daniel xoa nắn lông mày, mắt nhắm lại có vẻ hơi mệt mỏi

-Để giới truyền thông đăng tải mấy bài báo về chuyện con gái của lão già kia , cứ bịa đặt thêm mắm dặm muối bất kể cái gì cũng được, tôi muốn ông ta trước khi chết phải hoàn toàn thân bại danh liệt

Kang Daniel thanh âm dù mệt mỏi cũng vẫn giữ lại mấy phần tàn nhẫn.

Tửu lượng của Daniel rất tốt, nhưng lần này lại uống đến say, khuôn mặt hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì là đang có chút men say, ánh mắt âm u chăm chú nhìn ly rượu trong tay, không biết là đang suy tư chuyện gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, làn môi mỏng mấp máy vài chữ, thoáng một hơi liền uống cạn sạch ly rượu.

Lai Kuan Lin ngồi bên cạnh Kang Daniel nghe rất rõ ràng lời hắn nói, lời hắn nói chính là," Ong Seong Woo, tôi muốn giết em!"

Sự tồn tại của Seong Woo có ý nghĩa với Kang Daniel như thế nào, Kuan Lin phi thường hiểu rõ.

Seong Woo chính là điểm yếu duy nhất của Kang Daniel , hắn có thể yêu cậu ta, có thể hận cậu ta, có thể cho cậu ta một cuộc sống xa hoa trong thế giới tăm tối mục nát, cũng có thể cho cậu ta cả tinh thần lẫn thân thể cùng lúc chịu sự giày vò ngược đãi, nhưng Kang Daniel mãi mãi cũng sẽ không cam lòng giết cậu ta.

Từ giết xuất phát từ miệng hắn, có nghĩa là hắn đối với sự ra đi mãi mãi của Seong Woo đã phát tiết đến cực hạn rồi.