- Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu Chap 40 Do Than Kinh
Yoo Joon thấy Lai Kuan Lin kéo tay Jihoon muốn đi ra khỏi phòng, hắn nhướng mày với Daniel
thật của Daniel cho lắm, mặc dù quen biết lâu nhưng anh thấy ở Daniel có một cảm giác rất bí ẩn và bất an. Cho nên anh không biết có nên yên tâm giao Jihoon cho hắn không nữa. Nhìn khuôn mặt gầy gò của Jihoon, Woo Jin lại thực sự không đành lòng mở miệng hỏi. Thấy Jihoon hơi ngượng ngùng, anh chuyển sang hướng của Kuan Lin đang ngồi bên cạnh hóng chuyện. - Cậu không có việc để làm à, ngồi đây làm gì. - Ôi chao Woo Jin, cậu đuổi tôi a?? Tôi đích thân đưa em trai bé bỏng của cậu đến gặp cậu vậy mà cậu đuổi tôi. Woo Jin nghe hắn nói liền nhăn mặt, đưa tay xua xua hắn ngầm ý bảo hắn mau đi ra chỗ khác đi. Kuan Lin làm ra vẻ mặt uỷ khuất rồi cũng đứng dậy đi qua bàn bên cạnh ngồi. Mặc dù tỏ ra như thế nhưng Kuan Lin rất nghe lời Woo Jin. Park Woo Jin là bạn cấp 3 của Kuan Lin, ban đầu hai người họ cũng chả phải thân thiết gì nhưng trong một lần tai nạn, Woo Jin đã cứu hắn một mạng, từ đó Kuan Lin rất coi trọng Woo Jin. Cũng nhờ mối liên kết của hắn mà Woo Jin quen biết với Daniel. Rất hợp tính nhau là vậy nhưng sau này hắn và Kang Daniel buộc qua Mỹ sinh sống, trong khoảng thời gian đó thì có một vài biến cố đã xảy ra, để được như hôm nay Daniel và Kuan Lin đã phải đánh đổi rất nhiều, cũng chính vì hoàn cảnh như thế mà buộc tâm tính của họ phải trở nên tàn độc để có thể tồn tại được trong thế giới đầy cạm bẫy hiểm trở này. Sau khi trở về Seoul, Kuan Lin nghĩ Woo Jin vẫn không thích hợp gia nhập vào trong hắc bang nên tốt nhất vẫn là quan hệ bạn bè bình thường. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Sau khi trò chuyện chán chê, Lai Kuan Lin chở Jihoon về lại biệt thự của Daniel, trước khi rời khỏi Kuan Lin vẫn không quên khuyên nhủ Jihoon. - Cậu nhớ lời hồi nãy tôi nói rồi chứ, nếu muốn sống thì đừng cứng đầu, cho dù cậu có là nhị thiếu gia tập đoàn JH đi chăng nữa thì việc lấy cái mạng của cậu cũng rất là đơn giản. Tôi mong cậu đừng làm liên luỵ những người bên cạnh cậu. Chiếc xe đã đi mất hút, bây giờ cả người rất mệt, cậu rất muốn về ngâm mình trong nước nóng, sau đó đánh một giấc thật thoải mái mới được. Vừa vào trong sãnh, một luồng khí lạnh lẽo lan khắp phòng, Jihoon rùng mình một cái đi nhanh lên lầu, chắc tại trời lạnh, với việc trò chuyện khá lâu nên Jihoon đã quên mất thời gian , xem sơ đồng hồ mới biết gần 2 giờ rồi. - Đứng lại!! Âm thanh phát ra từ chỗ ghế sofa, giờ cậu mới phát hiện Kang Daniel đang ngồi ở đó, vì không có đèn nên cậu không thấy vẻ mặt tối sầm của hắn. - Tôi thấy hơi mệt, tôi ngủ trước. Vừa đi vài bước thì bị ai đó kéo mạnh, cả người ngã vào lòng hắn, ngước mắt nhìn thì chạm vào đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của hắn. Hắn phát điên rồi sao ? Tay hắn siết chặt eo Jihoon, tay kia sờ lên mặt cậu - Đúng là yêu nghiệt, bất cứ nơi nào cũng có thể câu dẫn đàn ông. Jihoon cứng người, sao đó hiểu được chuyện gì, cậu cười lạnh. -Chủ tịch Kang , theo như tôi biết thì ngài là người bảo tôi đi phục vụ Giám đốc Lai thì phải ? Bảo cậu hầu bạn hắn, giờ nói cậu câu dẫn, hắn là loại người gì chứ ? Cằm bị siết chặt, Jihoon nhíu mày nhìn hắn. -Cậu rất thích đối chọi với tôi phải không ? tôi đã cảnh báo cậu, cậu đoán xem làm như thế sẽ có hậu quả gì ? Daniel bình thản nói, cậu quả thật là yêu nghiệt, mới đây vừa hoan ái cùng đại minh tinh vivi xong, giờ ở cạnh cậu, hắn lại có phản ứng. Mùi rượu cùng mùi thuốc lá phà lên khuôn mặt trắng nõn, Jihoon càng nhăn mày "Không biết hắn đã uống bao nhiêu chai rượu rồi." -Chủ tịch Kang , tất cả là ngài bảo tôi, không phải tôi đã rất nghe lời đó sao ? rốt cuộc ngài muốn tôi phải làm như thế nào nữa đây? - Rất nge lời ? ... Nếu đã nghe lời như thế, vậy bây giờ làm cho tôi thõa mãn đi. Jihoon trừng mắt, tay đặt lên ngực hắn giữ khoảng cách. -Chủ tịch Kang , hiện giờ tôi rất mệt, ngài tha cho tôi lần này được không ? tôi ... Chưa nói hết câu đã bị hắn đặt xuống sofa, Jihoon hoảng sợ đảy hắn ra nhưng tay bị chế trụ. -Kang..... Á!! Một vật nóng hổi mạnh mẻ xâm nhập, cậu cắn chặt răng, không biết khi nào hắn đã xé mất quần dài của cậu, mặt mày cậu nhíu chặt, thật sự rất đau. - Mệt sao ? tôi không nghĩ với khả năng của Lai Kuan Lin sao có thể để cậu dễ dàng ra về thế được. Lời nhục mạ liên tiếp phun ra từ miệng hắn. - Kỹ thuật trên giường kém đến thế, thôi thì để tôi dạy cho cậu, sau này còn có thể dùng thân thể của cậu giúp tôi kí kết hợp đồng. -Câm miệng, anh là tên cầm thú ... cút ra khỏi người tôi ngay. Jihoon đã cố gắng chịu nhục nhã lắm rồi nhưng sự chịu đựng đã đến giới hạn, Jihoon hét lớn, tay bị chế trụ trên đỉnh đầu không cựa quậy được, cậu chỉ có thể dùng sức hét lên nhưng môi lại bị hắn chặn lại, không phải hôn mà là cắn, mùi máu tanh cũng chảy trên khóe miệng rất đau. -Ưm ... cầm ... thú ... súc ...sinh ... Á ... Kang Daniel vung tay tát cậu một cái lực đạo không hề nhẹ khiến mặt cậu nghiêng qua một bên. Sau đó hắn ra vào càng lúc càng mãnh liệt, khiến Jihoon không thể la hét được nữa mà chỉ kêu đau nhưng chỉ ít phút sau, tiếng rên rỉ lại vang lên bởi động tác hắn bắt đầu chậm lại, và cũng có thể hắn đã đâm tới điểm mẫn cảm của cậu. - Sao không mắng nữa đi ? ... hừ, nam nhân phóng đảng vẫn tì tiện như thế, miệng lần nào cũng cứ bảo không nhưng thân thể lại cắn chặt tôi như thế ... hèn hạ. Hắn thật sự phát điên, khi thấy cậu bị Lai Kuan Lin kéo đi, hắn cư nhiên muốn đuổi theo nhưng vì hai chữ " Động Tâm " kia mà hắn đã bỏ ngay ý định điên khùng đó. Cứ nghĩ cùng vivi hoan ái xong sẽ quên hết những chuyện làm hắn đau đầu nhưng lại càng khiến hắn phiền lòng hơn thế là tự lái xe đi tìm cậu.
Thấy Jihoon cười nói vui vẻ với Lai Kuan Lin mà nụ cười đó chưa bao giờ có với hắn, hắn lại đâm ra tức giận. Tại sao? Tại sao ai cũng có thể chỉ có một mình hắn là không? Hắn chắc hẳn biết rõ vì sao bản thân mình cảm thấy tức giận? bởi vì cậu là đồ chơi của hắn, tất cả của cậu chỉ dành cho hắn, hắn không muốn ai đụng vào đồ chơi của mình, trừ khi hắn chơi chán cũng tự mình hủy diệt chứ không muốn bố thí cho ai khác, kể cả bạn thân cũng không thể. Nghĩ như vậy, Daniel lật Jihoon lại, nâng mông cậu cao lên, tay nắm lấy đầu tóc cậu ấn mạnh xuống nệm, lực bỗng mạnh hơn, cứ thế mà đâm ác liệt. Hắn phải cho Jihoon bài học, cho cậu biết nếu là món đồ chơi thì phải biết nghe lời, chọc giận hắn sẽ không có kết quả tốt. Jihoon nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tái nhợt, thấm ướt ra giuờng, thân dưới như bị xé rách ra, rất đau nhưng sao miệng cậu lại kêu ra nhưng tiếng đáng khinh như thế, cắn chặt môi, nhắm mắt chịu đựng. "Vì lí do gì mà mình cố chữa lành vết thương rồi để cho hắn cứ hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến mình như vậy chứ? " -Kêu lên cho tôi. Thấy Jihoon cắn môi, Daniel nắm tóc kéo ngược ra sau, bóp mạnh cằm cậu, lực phía dưới không vì thế mà chậm lại. -Kang Daniel , tôi hận anh, tôi nguyền rủa anh không có kết cục tốt.....Anh chết không được tử tế!!! Hắn không lấy làm tức giận, nhếch môi châm chọc. - Hận tôi, cậu cứ hận đi, nguyền rủa tôi, cậu cứ việc, mạng sống là của tôi, trừ khi tôi muốn chết, không ai có quyền lấy mạng của tôi hết. Đúng rồi, sao chắc có thể chết đơn giản như vậy được. Nếu có thì kết cục của hắn nhất định chỉ có sống không bằng chết mà thôi. -Anh nhất định sẽ có báo ứng ... Á. Vừa nói một câu thì hắn lại nhanh hơn, Jihoon lại hét lớn, mà hắn thì cười khoái trá. Ba tiếng trôi qua, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, phóng thích thứ dơ bẩn bên trong cậu, từ từ rút ra rồi đứng dậy, chỉnh lại quần áo, lại nhìn Jihoon, mặt lạnh băng. -Tránh xa Lai Kuan Lin ra, nếu không nghe lời ... đừng trách lần sau tôi không nương tay. Quăng xong một câu, hắn đi lên lầu, hướng về phòng làm việc. Jihoon nằm đó bất động, hạ thân đau nhức, cả người không chút sức lực.Cậu rốt cuộc đã làm cái gì, không phải đều do hắn muốn thế sao ? hắn muốn cậu lên giường với Kuan Lin, bây giờ bảo tránh xa Kuan Lin ra, hắn bị điên phải không ? tính tình hắn như trang sách, cứ lật mãi như thế dù cậu có ba đầu sáu tay cũng không theo kịp, nhưng giờ ... còn cách nào sao ? Cố gượng dậy đi lên nhưng lại trược xuống, chân cậu run rẩy, thật không đứng nỗi rồi. -Cậu Park Jihoon!! Quản gia Kim từ đâu chạy ra, đở lấy Jihoon. Từ lúc Jihoon bước về ông đã biết và những gì nghe thấy kể cả nhìn ông cũng không bỏ sót, không biết chủ tịch sao lại như thế ? không biết Jihoon đã làm chuyện gì khiến hắn nổi giận như vậy. Chẳng lẽ hắn muốn chuyện kia lặp lại một lần nữa. -A .. máu . Bất chợt nhìn lên ghế sofa là một vệch máu lớn, lại nhìn Jihoon đã thấy quần cậu cũng dính một ít. - Cậu Jihoon, để tôi đi gọi bác sĩ. - Không cần ... chú Kim, chú đỡ cháu lên phòng được không ? cháu rất mệt. Jihoon yếu ớt nói, giọng có chút khàn khàn có thể do đã hét lúc nãy. - Nhưng ... -Cháu không sao ? chú làm ơn giúp cháu với. Quản gia Kim đành làm theo, dìu Jihoon lên phòng. Đi vào trong phòng, cậu bảo chú Kim đi ra, sau đó lấy một bộ quần áo, chật vật đi vào nhà tắm.
Dòng nước chảy xuống khắp người khiến thân thể cậu thoải mái hơn, kì cọ thật sạch sẽ, hạ thể hơi đau nhưng cố gượng tắm cho xong, cũng không suy nghĩ nhiều. Đi ra phòng, Jihoon ngồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, vẻ mặt không cảm xúc, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên như chỉ là vô thức, cả người cậu tựa như một con búp bê mất đi trí giác, ngồi đó ngắm trăng. Không biết đã bao lâu, cửa phòng mở ra, Kang Daniel đi vào nhìn người con trai đã ngủ trước mắt, hồi nãy hắn đang trong phòng xem các hạng mục, thì quản gia Kim đi vào nói với hắn nguyên trạng của cậu. Ông khuyên nhủ Daniel đủ thứ, lúc đó Daniel mới nhận ra là hắn đã quá vô lý, nhưng chỉ là hắn không kiềm chế được bản thân, giờ thấy cậu như thế, hắn bổng thấy hơi có chút mềm lòng. Đi đến bên giường xốc chăn lên, Daniel nằm xuống ôm Jihoo vào lòng, cảm thấy từng khắc hơi thở êm dịu từ người kia tạo ra làm cho hắn nhận được một làn hơi ấm quen thuộc dễ chịu. Daniel nhanh chóng rơi vào giấc ngủ Cảm nhận người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, Jihoon đột nhiên mở mắt, môi cười nhạt, đôi mắt càng sâu thăm thẳm hơn. Lạnh lùng thầm quăng cho hắn một câu: "Đồ thần kinh"