- Ongnielwink Nguoc Lieu Co Con Kip De Tha Thu Chap 44 Tan Cung Cua Su Co Don

Tùy Chỉnh

Giằn co một hồi Daniel vẫn không thể tháo chiếc nhẫn trên tay Jihoon ra. Hắn điên cuồng và bất lực, hắn chỉ còn nghĩ đến cách đơn giản kia thôi. Lòng chợt nhẹ nhõm kỳ lạ, Daniel bắt đầu nở một nụ cười man rợ khủng khiếp nhất. Hắn đừng dậy kéo theo Jihoon cũng đứng dậy theo. Đến bên bếp cầm con dao mà ban nãy Jihoon thái rau củ, đặt bàn tay cậu ngay ngắn trên bàn. Jihoon nhìn thấy động tác này của hắn thì cậu cũng đủ nhận bjết điều gì hắn làm sắp sửa xảy ra. Jihoon hoảng sợ tột cùng, vùng vẫy, miệng không ngừng khẩn thiết cần xin.

- Daniel!! Anh dừng lại đi!! Tôi cầu xin anh!! ........đừng .....ĐỪNG MÀ!!

Tiếng thét cuối cùng Jihoon vang lên cũng là lúc hắn thẳng tay thả lưỡi dao xuống. Mặc dù cố gắng không ngừng giãy giụa nhưng cánh tay cậu vẫn không thể xê dịch đi đâu được. Ngón áp út đã đứt rời ra khỏi bàn tay.

Máu!rất nhiều máu......Máu chảy tràn ra từ ngón tay Jihoon. Máu từng giọt,từng giọt nhỏ xuống bàn rồi nhỏ xuống nền đá cẩm thạch. Máu tanh nồng lan toả vào trong bầu không khí u ám.....

Jihoon lại cô độc gồng mình gánh chịu đau thương, một mình khổ sở oan ức. Cậu chưa bao giờ thấy Kang Daniel nhìn mình bằng ánh mắt khinh rẻ còn hơn cả nhìn một thứ bẩn thỉu nhất trên đời này. Rốt cuộc cậu đã làm gì sai? Thanh xuân của Jihoon bị gắn liền với năm tháng khổ sở bi thương, tương lai như lớp sương mù dày đặc,cậu giống như đang đứng trên một mỏm đá nhỏ nhưng xung quanh bốn bề là nước, mọi thứ đều mơ hồ không biết đi đâu về đâu. À không!! Cậu chẳng còn gì được gọi là tương lai nữa, tương lai cậu đã chấm dứt từ rất lâu rồi.

Hỡi trời cao! Trên đời này còn có loại chuyện con người bị hành hạ như cậu không? Đã cho cậu sống trên đời lại cho người khác chà đạp cậu đến chết đi, đến khi hồi sinh trở lại vẫn bị người khác chà đạp một lần nữa. Cậu chỉ muốn hỏi một câu "Công bằng ở đâu?đây mà gọi là cuộc sống sao?"

Nhất định phải ép cậu muốn chết cũng không chết được,muốn sống cũng chẳng xong. Cậu cũng đâu phải con chuột béo bở để cho mèo thoả sức trêu đùa ,càng ngày cậu càng cảm thấy mình không phải là con người nữa rồi.Cậu chẳng còn gì để mất, chẳng còn gì để mong chờ một cuộc đời tốt đẹp.

-Chủ tịch...ngài nương tay, cậu Jihoon không dám làm chuyện như vậy đâu. Không mau đưa cậu ấy vào bệnh viện cậu ấy sẽ chết mất!

Người quản gia sợ hãi cầu xin Daniel khi thấy máu Jihoon tuôn ra ngày càng nhiều. Một vũng màu đỏ thẫm trên sàn gạch, Jihoon nằm bất tỉnh. Nhưng Daniel lại không quan tâm, hắn chỉ cầm ngón tay đã đứt lìa ra của Jihoon, dùng sức kéo chiếc nhẫn ra ngoài. Lần này chiếc nhẫn đã ngoan ngoãn rời khỏi nó. Như trút được gánh nặng, hắn thở hắt ra một hơi. Lúc này Daniel mới đưa mắt nhìn một người giúp việc cùng người quản gia đang chạy tới đỡ lấy Jihoon.

-Việc của tôi!từ khi nào đến hai người phải quản?

Kang Daniel dùng lực chân lớn, đạp mạnh người giúp việc sang một bên.Cả cơ thể Jihoon cũng theo lực đó mà dịch chuyển .Máu vẫn không ngừng chảy xuống,cả người cậu mơ màng run rẩy kịch liệt,chẳng còn sức lực nói gì nữa,cậu chỉ biết nằm đó chịu đau đớn. Nghe thấy Kang Daniel quát lớn một tiếng ,tất cả mọi người đều lập tức im miệng,sợ hãi cúi đầu không giám nhìn hắn nữa.

-Quản Gia Kim ! Ông ở trong cái nhà này ....cũng khá lâu rồi đấy!

Hắn trừng mắt nói với người quản gia.

-Chủ tịch...tôi....

-Câm miệng!

-Còn thằng đê tiện này nữa! Đem trói trước cổng! Lột sạch quần áo trên người cho tôi! Tùy tiện cho mấy tên đàn ông ngoài đó chơi thế nào thì chơi!

Kang Daniel không một chút do dự phun ra mấy câu, nghe qua thật sự là quá tàn nhẫn. Hắn bây giờ dùng cách độc ác nhất để giày vò cậu. Jihoon đưa mắt đến nhìn chằm chằm mặt Kang Daniel kia,cậu không biết phải nói với hắn như thế nào...loại người này,quá ngang tàn bạo ngược rồi đi. Hắn có quyền gì mà phải đối với cậu như thế?Khốn kiếp ! Kang Daniel...hắn bị điên rồi!!điên thật rồi....!

Hắn muốn đem cậu một thân trần truồn buộc ngoài cổng lớn ,hắn nhẫn tâm mà đành lòng cho mấy tên côn đồ nhếch nhác ngoài kia chơi cậu?cái biệt thự của hắn là ở ngoại thành,ít người qua lại nhưng cũng không phải là không có! Tại sao?tại sao lại dùng cách này để giày vò cậu? Hắn không còn cách nào khác sao?tại sao lại dùng loại hành hạ này?.....Rốt cuộc hắn là muốn như thế nào???

Tất cả mọi người lại một lần nữa sửng sốt,nhìn Kang Daniel rồi lại chuyển tới nhìn con người co ro trong góc cửa. Daniel thật sự tức giận đễn mức nhất định phải làm loại chuyện này ?lời nói cũng thật tùy tiện quá rồi.
Hắn nói xong thì đá mạnh cánh cửa một cái ,hừng hực lửa giận bỏ đi lên phòng. Tâm trạng của hắn lúc này không có cách nào có thể thương lượng được.

Quản gia Kim không ngờ ngài chủ tịch của họ lại tuyệt tình như vậy.
Một người giúp việc nam bước tới chỗ Jihoon đang nằm,bàn tay cứ chạm vào người cậu,cậu lại run lên một cái. Bộ dáng không thể đáng thương hơn. Jihoon kiên cường trong mắt chúng ta đâu rồi,đứng dậy đi nào!Đừng trở thành một kẻ nhút nhát như vậy nữa....

-Chúng tôi...không biết làm thế nào...không thể trái lệnh chủ tịch.... cậu đừng trách chúng tôi..

Người nọ chạm vào cánh tay Jihoon,vẻ mặt cũng thập phần áy náy, thật sự không biết nên thế nào cho phải, bọn họ chỉ là người làm thuê kiếm sống ,không có quyền lên tiếng. Thấy cậu bị Daniel tra tấn đến ra nông nỗi này, quả thật cũng ẩn hiện một nỗi thương cảm.

Jihoon rời khỏi tư thế nằm sấp, hoàn toàn không còn sức chống cự nổi nữa, khẽ gật đầu một cái với người bên cạnh, đôi mắt không hề có một giọt nước mắt nào, cơn hoảng hốt kéo tâm hồn cậu lên tận mây mù rồi. Đầu óc trống rỗng vẫn không hiểu, không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì mắc nợ tên ác ma kia, để khiến cuộc đời của cậu là chuỗi ngày gắn liền với sự chà đạp của hắn . Bất quá! bộ dạng này...thì còn sợ hãi cái gì nữa? vứt ra ngoài đường người ta còn chẳng thèm ngó đến, huống chi trói cậu lại để câu dẫn bọn lưu manh ngoài kia? Từ khi nào mà hắn lại có cái quyền biến cậu từ một cậu con trai nhẹ nhàng thanh tú thành bộ xương gầy yếu cơ chứ ...quả thật Jihoon bây giờ thật sự không còn tư cách nói lời xin lỗi với 'Jihoon' nữa rồi. Tội lỗi tràn ngập tội lỗi, nhất định sau khi rời khỏi trần thế chắc chắn cậu sẽ bị trừng phạt ngay thôi.

Cậu vẫn luôn tự nhắc nhở mình chịu đựng ...haha... phải chịu đến bao giờ đây? Người ta vẫn hay nói một câu thế này. "Chết thì dễ lắm nhưng sao thành người mới là điều khó ". Vậy thì Jihoon cậu xin hỏi, như thế nào mới gọi là sống tốt? Cả một nửa đời của cậu,có một ngày nào là chưa sống đúng với lương tâm mình? Luật nhân quả mà mọi người hay đem ra bào chữa đâu?nó đâu rồi?haha! Không phải thứ cậu nhận lại toàn là những thứ bẩn thỉu sao? Luật nhân quả nào lại tuyệt tình vô lý như vậy? Cái người gây ra chuyện như thế nào lại bình bình yên yên mà sống? Còn Jihoon lại gánh chịu hậu quả? Từ trước đến nay...bất kể chuyện gì xảy ra,số phận đáng ghét kia lại dồn hết qua cho cậu? Cậu vẫn mãi mãi không hiểu được, rốt cuộc mục đích mình sống lại là để làm gì?

~~~~~~~~~~~

Trời cuối tháng 6, những cơn mưa rào bắt đầu đổ bộ về Seoul, từng luồng khí được Jihoon hít vào phổi lạnh đến tê tái,đây hình như là địa ngục phải không? vừa lạnh,vừa tối lại còn mệt và đói,có phải cậu đã chết không?Hôm nay...đường vắng vẻ quá, đúng rồi ở cái thời tiết này đương nhiên chẳng ai muốn ra khỏi nhà.

Cũng may!ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rất ít người qua lại,nếu đông đúc như nội thành, Jihoon cậu biết giấu mặt đi đâu đây. Thân thể bị đem ra chà đạp này đã ướt sũng và tê cứng gần như chẳng còn cảm giác gì,da thịt tím tái cả đi. Từng vết hằn của những sợi dây thừng quấn quanh cổ và chân tay Jihoon đã tụ máu lại.Cậu bây giờ thật giống hình ảnh của một tên tù nhân bị khổ sai đến nặng nề. Cậu tuy sinh hoạt trong ngôi biệt thự như núi vàng núi bạc của Kang Daniel nhưng thân phận không đáng giá bằng một cái dẻ rách.

-Khụ ... Khụ

Đã trôi qua một tiếng đồng hồ, trời vẫn còn đổ mưa, từng làn gió thổi qua đem theo hơi lạnh làm cho Jihoon ho khan kịch liệt. Một ngụm máu nhỏ được Jihoon nhả ra,bắn xuống nền, mấy chốc lại trôi theo dòng nước rồi dần dần biến mất. Bỗng cậu bừng tỉnh,khẽ cựa quậy một cái toàn thân liền đau nhức,lại là vẻ mặt và ánh mắt cam chịu quen thuộc này, suy nghĩ của Jihoon bây giờ chính là cậu cứ chịu đựng thêm một chút nữa thôi,sáng mai liền được thả rồi? Nhưng mạng sống này...còn phải phụ thuộc lớn vào số phận.

Đêm nay, cái lạnh dường như làm cho mọi thứ trong tâm hồn Jihoon đều chết đi,cái lạnh đóng băng trái tim vô vàn vết trầy xước.

-Chủ tịch!!!

Quản gia Kim bẽn lẽn đến trước cửa phòng của Kang Daniel, nhẹ giọng gọi một tiếng.Lúc này Daniel đang nằm trên giường, thất thần vài giây,có lẽ cũng đã nguôi giận một chút,bởi vì tiếng gọi kia nên hắn đã tỉnh táo hẳn,ánh mắt lướt qua cánh cửa rồi lên tiếng

-có chuyện gì?

- Trời mưa lớn không ngớt..!hơn nữa còn có gió...

Quản gia Kim nghe được hắn hỏi liền cẩn trọng nói một câu.

-Không cần cầu xin!các người từ trước tới giờ còn không hiểu quyết định của tôi?

Kang Daniel lên tiếng cắt ngang lời nói của người quản gia ,hắn nhìn qua cửa sổ kính,hắn biết thừa ngoài trời có những giọt mưa đang rơi nên mới thất thần vài giây . Nhưng trong lòng hắn đang có gì đó,từ lúc nói quyết định kia ra hắn lại rất mạnh miệng ,khi lên đến phòng,tắm qua một chút liền cảm thấy hối hận. Daniel hắn biết trời đã bắt đầu chuyển sang thu rồi nên không khí sẽ trở lên lạnh giá, bắt con người kia đứng trong đêm mưa gió rét không phải là có chút tàn bạo quá mức sao?

Nhưng một chút cảm xúc bé tẹo này làm sao khống chế được hắn,hắn là ai cơ chứ? Kang Daniel !là Kang Daniel !Lăn lộn từ trong thương trường đến hắc đạo từng ấy năm, cả đời chỉ yêu duy nhất một người mà lại bị một kẻ tì tiện như Park Jihoon chi phối ư? Ha!nực cười !

Thế nhưng, một chút cảm xúc nhỏ nhoi không đủ để chống lại cả một bầu trời tư tưởng ! Kang Daniel này là vì cái tư tưởng ngu ngốc của hắn đã âm thầm từng chút từng chút một giết chết đi con người đáng thương kia. Hắn là đang tự cao tự đại cái gì? Không nỡ thì cứ nói là không nỡ, tại sao cứ phải sợ người khác coi thường lời nói của mình?

-Chủ tịch!! Chủ tịch Kang Daniel!!

Quản gia Kim nói một lúc không thấy Dạniel trả lời liền gọi dồn.

-Ừ...

Hắn ừ một cái,ra hiệu cho người quản gia biết là mình có nghe thấy.

-Chủ tịch....cả người cậu Jihoon không một mảnh vải...hay người để tôi đem ô đến cho cậu ấy? Nếu không....thời tiết này, cậu ấy lại gầy yếu như thế, tôi....tôi e rằng cậu ấy nhất định không chịu nổi. Tôi sợ...sợ cậu ấy sẽ giống cậu Seong Woo....

Quản gia kim lại thận trọng truyền đạt lời nói của mình đến Daniel.
Hắn trừng mắt một cái, hơi nghiến răng,lại liếc bầu trời đen kịt ngoài cửa kính.Cuối cùng không chịu nổi liền quát.

-Con mẹ nó! Tôi nói không cho mặc gì các người liền lột sạch sao?Một đám ngu ngốc!

Cơn tức giận lại kéo tới làm cho Kang Daniel gầm nhẹ một tiếng. Chửi bọn họ là còn may rồi! Cái người kia đã ở đó gần 6 tiếng đồng hồ, không phải bây giờ không vì mất máu mà chết thì cũng chết vì lạnh rồi đi...Một lũ ngu ngốc đúng là một lũ ngu ngốc mà!

-Chủ tịch!!...người nói không cho mặc quần áo nên mọi người....không dám trái lệnh...tôi...

-Câm miệng!!! Còn không mau lấy ô!!

Hắn quát lớn một trận. Liền vơ cái chăn mình đang đắp,mở cửa đi rồi xuống lầu. Thật là làm hắn tức chết! Nhưng mà....cũng thật vô lý !Hắn chính là không muốn ai chống lại mệnh lệnh của mình nhưng hiện tại không tìm được câu nào để mắng mấy người kia nên vẫn chọn cách mắng vô lý này. Bỏ đi,bỏ đi!Quan trọng bây giờ là kéo tên kia vào nhà.

Kang Daniel vừa dùng chân đạp cánh cửa lớn ra ,một luồn gió lạnh cùng nước nưa liền thổi tạt vào mặt hắn.Hắn nhận ra thời tiết này còn lạnh hơn hắn tưởng tượng. Đêm nay bầu trời đen kịt,không khí khắp nơi ở Hàn Quốc này đã đều chuyển lạnh, vạn vật bắt đầu thay đổi để thích nghi khí hậu thời tiết,cứ vậy lại vô tình đóng băng cả một tấm lòng còn đang đau nhói.

Cái lạnh thấu sương dường như làm cho con người ta tỉnh táo hơn rất nhiều,cũng vô tình đánh thức lương tâm của Daniel. Hắn nhìn một lượt thân ảnh nhỏ bé trần truồn bị cái lạnh ướt át làm cho tím ngắt, ngoài trời này những giọt mưa vẫn rơi,từng mảnh đỏ thẫm đã bị nước mưa thả trôi đi từ bao giờ .Đôi mắt người kia đã dại cả đi,không khác gì một cái xác chết,vết hằn của dây thừng in lên trên da thịt cũng đủ để chứng minh cậu đau đớn đến thế nào,cậu đã điên cuồng muốn thoái khỏi sự ràng buộc ấy như thế nào,ra sức mà vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng chẳng thoát ra nổi,ngược lại còn để lại vô số dấu vết bầm tím đáng sợ