- Out Of Bounds Edit 04

Tùy Chỉnh

Tầng hầm rộng rãi mà hiu quạnh, phía trên có cánh cửa sổ nhỏ. Là chút nhân từ còn sót lại của Tiêu Chiến, để như vậy ban đêm sẽ có ánh trăng hắt vào.

Vương Nhất Bác ngồi ở trên giường, hắn không nghĩ chỗ ở của những tên hạ đẳng nhất trong thành vẫn còn tốt hơn nhiều chốn ngoài thành, mà cái này cũng chưa chắc là chỗ cho người ở.

Tiếng bước chân từ ngoài vọng tới, là tiếng giày da sải đều trên nền xi măng. Cánh cửa sắt cũ mèm nặng nề mở ra, bản lề đã gỉ sắt từ lâu, tạp âm vang lên miễn cưỡng coi như tiếng còi báo hiệu.

Tiêu Chiến tiến lại gần nhìn bàn cơm, vẫn y như đúc lúc buổi sáng, chỉ là đã nguội lạnh.

"Cậu muốn bỏ đói mình thì về cùng tôi làm gì." Tiêu Chiến cầm lấy miếng sandwich trên mâm, quỳ một chân lên giường. Anh lại dùng chút lực đè lên khoảng giữa hai chân hắn, ước chừng có thể hủy hoại nơi này nếu anh dùng hết lực. Tay anh siết mạnh vào cái cằm đang run rẩy của Vương Nhất Bác, ép cậu ta mở miệng nuốt sạch chỗ bánh vào bụng. "Tôi phải nuôi cậu cho béo tốt một chút, khỏe mạnh lên, đừng để đến một ngày biến thành con ma bệnh."

Vương Nhất Bác chậm rãi tiêu hóa mẩu sandwich, hắn biết Tiêu Chiến mang mình về là để dưỡng thành một cái kho máu.

Trên tay hắn là một bộ còng mới, không còn đống xích sắt hoen gỉ. Hắn nhận lấy miếng sandwich từ tay Tiêu Chiến, từ tốn ăn hết sạch.

Tiêu Chiến lại đưa sữa lạnh tới, người kia lại từ từ uống hết cạn.

"Nhất định phải đút thì cậu mới ăn sao?"

Vương Nhất Bác lấy tay áo chùi chùi miệng. "Anh đút ăn mới ngon."

Tiêu Chiến nhíu mày, sự ngoan ngoãn đột ngột của Vương Nhất Bác làm anh bất ngờ. Dẫu sao thì ánh mắt hắn vẫn thành thật hơn cái miệng, dù đã mất đi tia khinh thường chán ghét, chung quy vẫn giống bãi nước đọng vô tình.

Anh khẽ cười thầm, đàn bà được đưa từ bên ngoài thành vào cũng không phải chuyện hiếm lạ. Chính là bộ dáng này đây, từ điềm đạm đáng yêu biến thành một con thú hoang khát tình, luôn lo sợ một ngày lại bị ném về cái xỏ xỉnh cũ, mặc nhiên chấp nhận đủ loại đối đãi đốn mạt.

Anh không có hứng thú chơi loại "đồ chơi" này. Ngày trước bị hạ thuốc, anh vẫn còn đủ từ bi mà để mắt tới đám người ngoài kia.


.


Bầu không khí bên trong rạp chiếu phim tư nhân ảm đạm vô cùng, cô nàng mấy tháng trước Tiêu Chiến còn chết mê chết mệt giờ đang nằm trong lòng anh, nũng nịu một hai gọi "anh Chiến~". Anh bực bội đẩy đầu cô ra, vành mắt nàng đã chẳng mấy chốc mà đỏ hoe.

Tiêu Chiến miễn cưỡng dỗ dành một chút. Không một nụ hôn, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.

Anh để cho người kia tự đổi phim. Một cặp nam nam quấn quít âu yếm nhau, cô gái kia lập tức say sưa thưởng thức, dường như chút dỗi hờn trước đó đã bay biến mất hút. Tiêu Chiến đỡ đầu nhìn, trông hai cánh môi ấp ủ lên nhau trên màn ảnh, lại nghĩ đến khung cảnh ấm áp lan ra trong khoang miệng ngày ấy.

Chín mươi lăm... loại hòa hợp này còn có thể mê mị tới vậy.

Anh liếm liếm môi, bảo đối phương xem hết rồi thì về, lần sau không cần hẹn nữa, ngay tức khắc rời khỏi nơi đó, cũng không có ý định để tâm tới tiếng nức nở sau lưng.

Con em nhà giàu hầu hết đều từng thử trò này, nam nữ ăn sạch. Nào có ai lại bỏ lỡ những bông hoa xinh đẹp chỉ vì mấy thứ đạo lí phù du kia chứ? Anh chưa từng thử với đàn ông, cùng lắm thì bây giờ thử một chút có lẽ được.

Nghĩ kĩ thì, Vương Nhất Bác thực sự trông rất vừa mắt, hơn nhiều so với lũ nam nhân ẽo ợt của đám hồ cẩu bằng hữu kia, anh không cần phải phí sức đi tìm người nữa.

Cảm giác hoang dại từ Vương Nhất Bác như chất xúc tác tiêm nhiễm vào khuôn thước của Tiêu Chiến. Dĩ nhiên nếu cậu ta cuối cùng cũng chỉ là một con mèo nhu nhược, anh cũng chẳng ngại chơi đùa một lần rồi vứt đi.


.


Tiêu Chiến tiến vào tầng hầm, liếc qua người kia một cái, chậm rãi tiến tới bên cạnh cậu ta.

Anh đón lấy cằm của Vương Nhất Bác, nhẹ giọng mở lời.

"Đã nếm mùi đàn ông bao giờ chưa?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

 "Anh chưa từng nói với tôi còn muốn thử chuyện này."

Anh ấn người đối diện vào một nụ hôn, Vương Nhất Bác không hề cử động, cũng không phản kháng, ngẫu hứng dày xé cánh môi anh, lúc tách ra đã lấm lem chút máu.

Thần hồn anh đã bán mình cho hoan lạc rồi.

"Tôi cũng không nghĩ tới, chẳng phải lần trước cậu cũng có ý đó sao," đầu gối anh đỉnh đỉnh vào hạ bộ Vương Nhất Bác. "Cần tôi cho cậu chút thuốc không?"

Vương Nhất Bác trầm tĩnh lắc đầu, nhẹ nhàng chặn lại hành động của Tiêu Chiến, ngẩng đầu nhìn anh. "Anh chê tôi bẩn à?"

Tiêu Chiến cảm thấy bé con này có chút đáng yêu.

Bàn tay anh chu du trên khối da thịt săn chắc của đối phương, từ phần bụng đến bả vai, tìm không ra một chút dư thừa. Anh thỏa mãn liếm láp hầu kết của Vương Nhất Bác, có vẻ đã kiếm về được một bảo bối rồi.

Từng lớp quần áo của Vương Nhất Bác được lột bỏ, bị vướng lại ở còng tay, Tiêu Chiến cũng không định gạt đi. Vương Nhất Bác dồn dập hôn lấy đối phương, từ miệng xuống tới cổ, vồn vã đay nghiến nhiều lần.

"Cởi đồ đi." Vương Nhất Bác bảo Tiêu Chiến – với quần áo chỉnh tề trên người.

Tiêu Chiến thờ ơ đồng thuận, cũng không phải cưỡng gian thì ngại ngần gì.

Anh cởi áo, quay sang bảo Vương Nhất Bác: "Hầu hạ tôi cho tốt, cậu sẽ không thiệt thòi đâu."

Đáp lại là thinh lặng. Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, tỉ mỉ để lại vài vết tích trên xương quai xanh của anh. Chiếc còng tay như nam châm hút hai tấm thân càng dính chặt vào nhau, Vương Nhất Bác vẫn đang mặc quần, người kia lại trần như nhộng.

Hắn cúi đầu cắn lên đầu ngực anh, cảm giác dị hoặc bỗng ập tới, Tiêu Chiến muốn thoát ra mà không thành, lại càng bị cậu ta ép gần hơn.

Bàn tay thô ráp của Vương Nhất Bác thuận theo eo xuống tới cánh mông anh, rồi nơi nhạy cảm kia được bao bọc bởi một khoảng ấm nóng. Anh bỗng hiểu được vì đâu lại sinh ra kiểu quan hệ thế này. Khoái cảm từng nhịp từng nhịp dạt khắp thân thể. Anh nhớ tới vẻ mặt đêm hôm đó của Vương Nhất Bác, lại nhìn bộ dạng của hắn lúc này, thầm cười đắc ý.

Vẫn chưa tới hồi kết, Vương Nhất Bác vẫn đang dùng miệng. Tiêu Chiến túm lấy tóc hắn, chưa hề có ý bảo dừng lại.

Tiêu Chiến bị nhấc bổng lên giường. Anh giữ thái độ lạnh tanh thử xem cậu ta sẽ làm gì. Vương Nhất Bác vẫn còn mải mê để lại vài vết tích rải rác khắp cơ thể đối phương, lại mò lần tách hai chân anh ra.

"Con mẹ nó cậu làm gì?" Tiêu Chiến máy móc chất vấn.

Vương Nhất Bác hôn lên mặt anh, dọc theo xương hàm tiến tới bờ môi, răng cậu ta dừng lại trên cánh môi mềm mại mà cấu xé.

"Làm tình cùng đàn ông chẳng phải thế này à? Thế tại sao anh lại tìm tôi?" Hắn hỏi. "Muốn ở trên tìm con gái là được mà."

Đầu lưỡi hắn du dưa len lỏi vào răng Tiêu Chiến, quả nhiên bị anh cắn ra máu. Hắn lại dùng đầu lưỡi lấm láp máu tô vẽ lên đôi răng thỏ kia.

"Tôi làm anh sướng, nếu anh không thoải mái thì có thể giết tôi."

"Chơi lớn như vậy sao?"

Vương Nhất Bác đang rúc mặt vào ngực anh lúc này ngẩng lên, ý cười trên môi dường như lại mang theo chút khinh khỉnh ngày trước; ánh mắt nhuốm màu trần trụi, trong đêm trăng như phủ thêm ánh bạc.

"Chẳng phải anh thích tôi thế này sao?" Hắn lại cắn thêm một cái lên vành tai người kia.

Quần vải thô ráp ma sát với hạ thân Tiêu Chiến. Bờ môi kia vẫn chưa buông tha khuôn mặt anh, mỗi một vết tích đều phảng phất mùi máu tươi.

Toàn thân anh dần mềm nhũn, ghé vào tai hắn thầm thì. "Không cao hứng tôi sẽ giết cậu."

Vương Nhất Bác khẽ đáp. "Ừ."

Ngón tay của hắn tiến dần vào vùng sâu qua kẽ mông. Tiêu Chiến không thoải mái bèn cắn lên khắp bả vai hắn, in lại mấy vết răng trên đó.

Vương Nhất Bác cảm giác thịt của mình bị sắp cắn xé ra hết rồi, ranh mãnh thúc vào điểm nhạy cảm của đối phương, làm anh ngân nga rên rỉ.

"Sao anh lại giống mèo hoang thế này?" hắn chậm rãi ra vào ở phía dưới, ở trên lại dùng lưỡi trêu đùa đôi răng thỏ một lát. "À không, giống thỏ hoang mới đúng."

Tiêu Chiến nhẹ giọng nức nở, đuôi mắt có chút phiếm hồng, lại càng giống với lời hắn.

Hắn ghì eo anh thấp xuống. Tiêu Chiến cơ hồ định trốn chạy mấy lần đều không thành, dù đã được Vương Nhất Bác khuếch trương kĩ càng nhưng vẫn đau. Anh vừa đau đớn vừa la rầy dọa lấy mạng hắn.

"Giết đi."

Vương Nhất Bác cũng chẳng vừa, làm anh quen được mấy phút đã mạnh bạo dần lên. Nơi da thịt va chạm vang lên tiếng nước ấm nóng. Hắn lại trắng trợn cắn xé ngực anh, cố ý mặc kệ thứ đồ vật đang sưng đỏ kia, một mực nhắm vào vùng thịt mềm mại nóng bỏng. Đã vậy còn không quên tấn công vào điểm mẫn cảm trước ngực, hại Tiêu Chiến rên la không thành tiếng.

"Chậm chút nào."

Hắn mặc kệ, ôm anh bảo: "Anh kêu lớn như thế, không sợ bị bên ngoài nghe thấy sao?"

"Kệ đi," Tiêu Chiến quàng cổ đối phương rồi hôn. "Chẳng ai dám ho he gì đâu."

"Đệch," Vương Nhất Bác thầm mắng một câu, say sưa với đầu lưỡi của anh, mím môi nói: "Mẹ nó anh là con thỏ tinh à?"

Tiêu Chiến bật cười trước mấy từ này, vừa nhàm chán lại buồn nôn.

Hắn đặt Tiêu Chiến xuống giường, tay đè lên xương quai xanh người kia. Còng tay sáng loáng trên cổ anh kêu leng keng, hắn thầm nghĩ nếu xích cổ anh ta lại hẳn sẽ rất tuyệt. Nghĩ là vậy, Vương Nhất Bác lại càng động mãnh liệt hơn, kéo anh ngày càng gần với mình, như vậy còn có thể vào sâu hơn nữa.

"Tôi bắn vào trong nhé."

Hắn cúi đầu nhìn đôi mắt ửng đỏ của đối phương, Tiêu Chiến lắc đầu, hắn cũng lắc đầu.

"Cậu muốn chết hả?"

"Cái mạng này của tôi cũng không đủ cho anh giết."

Tiêu Chiến nhìn tinh dịch của mình thoát ra ngoài. Phía sau lưng một mảng tê dại bỗng lan ra khắp da thịt, cả người anh chợt run rẩy liên hồi. Vương Nhất Bác nắm chặt tay anh, một luồng nhiệt nóng trào ra khỏi thân thể, bỗng lại có thêm một dòng chất lỏng khác bắn vào. Tiêu Chiến thầm cảm thán, thật giống với trải nghiệm ngày đó, chỉ là chút ngứa ngáy kia giờ đã không còn.

Anh lần mò áp vào đôi môi Vương Nhất Bác, thoáng chốc nghe thấy cậu ta hỏi tên anh là gì, anh mới nhớ vẫn chưa từng cho hắn biết tên mình.

"Cậu cần biết tên của tôi sao?" Anh âu yếm mấy sợi lông tơ tinh tế trên mặt Vương Nhất Bác.

Thật giống một bé nhỏ.

"Phòng tới lúc tôi chết còn có người để mà trăn trối."

"Cậu thế này chỉ làm tôi mất mặt thêm thôi."

"Ồ."

Vương Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu, an tĩnh ghé vào lồng ngực anh nhận lấy vuốt ve.

"Tên tôi là Tiêu Chiến." Anh nói.

.