Peter Parker x Harry Potter | How the story goes? - 1. Peter Parker

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

"Tony, không còn cách nào khác đâu." Doctor Strange nói xong, cả cơ thể dần tan biến đi theo gió bụi. 

"Ngài Stark."

Chợt Peter cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó kỳ lạ, cậu hoang mang gọi: "Ngài Stark, cháu không cảm thấy ổn lắm."

"Cháu ổn mà." Tony quay lại, đầu óc hỗn loạn, đừng là nhóc chứ.

"Cháu không... không biết chuyện gì đang xảy ra..." Giọng Peter lạc đi, cậu loạng choạng chạy đến và ôm lấy Tony, "Tony... Tony..."

"Cháu không muốn đi, cháu không muốn đi..." Peter nức nở, giác quan Nhện của Peter khiến cậu biết rằng, cậu sắp bị tan biến rồi, "Chú Stark, làm ơn, làm ơn! Cháu không muốn đi, cháu không muốn đi..."

Peter nằm xuống nền đất trên Titan, cậu nhìn chú Stark, chợt nhớ đến điều mà Tony từng nói ở New York...

"Nếu tối nay có người chết thì sao? Chuyện sẽ khác đúng không? Đó là lỗi do cháu. Và nếu cháu chết, chú cảm thấy đó là lỗi của chú. Lương tâm chú không cần thứ đó."

"Cháu xin lỗi..." Peter còn muốn nói nhiều hơn, nhưng tầm nhìn trước mắt mờ ảo dần, hình ảnh Tony Stark dần tan biến đi.

Xin lỗi chú Stark, có vẻ như cháu đã không làm tốt...

.

Năm giây sau, Peter mở mắt ra, nhưng trước mắt cậu không phải là bầu trời hỗn độn ở Titan, mà là một cái trần nhà đơn sơ màu trắng. Peter hoảng hốt bật dậy: "Chú Stark...?"

Không có Tony Stark, không phải Titan. Peter đang nằm trong phòng ngủ cũ của cậu. Giờ đây Peter nhận ra, giọng cậu nghe như giọng của một đứa con nít, khi cậu nhìn thấy chính mình trong gương, suýt nữa Peter hét lên tại chỗ. Bức gương trên tường phản chiếu hình ảnh một cậu nhóc cỡ chừng mười mấy tuổi đầu, đương nhiên Peter nhận ra chính mình, nhưng đây là chính mình khoảng sáu năm trước, không phải Peter Parker mười bảy tuổi.

"Cái gì...?"

"Peter, cháu dậy rồi à?" Là giọng dì May.

Bây giờ phải làm sao đây, trước khi đi, Peter trong mắt dì May là một cậu nhóc mười bảy tuổi, giờ bỗng nhiên thành mười một tuổi thì chắc dì May lại hoảng nữa mất. Lần trước bị phát hiện là Spider Man, mọi chuyện rối tinh lên, Peter phải tốn đến cả tuần để thuyết phục dì May cho mình tiếp tục làm siêu anh hùng.

"Nghĩ đi Peter, mày thông minh mà..."

Được rồi, nghĩ ra rồi, Peter sẽ nói là do lúc đánh nhau, Doctor Strange bị lệch tay ếm nhầm một phép thuật lên Spider Man, hiện tại chưa tìm ra cách giải nên Peter phải trở về Trái Đất để những phù thủy khác nghiên cứu, và đương nhiên rồi, ai lại nỡ để thằng nhóc mười một tuổi đánh nhau với Thanos chứ.

"Dì May..." Peter rụt rè mở cửa, lúc ánh mắt dì May đảo đến cậu, dường như dì không có chút thắc mắc, hay ngạc nhiên nào về việc cháu trai của mình trông nhỏ tuổi hơn trước. 

Nên từ người-nên-ngạc-nhiên là dì May, nay người-ngạc-nhiên lại là Peter.

"Peter, sao thế cháu?" Dì May trông cũng trẻ hơn vài tuổi, "Lại đây ăn sáng đi, hôm nay dì làm món trứng chiên với xúc xích, ăn với bánh mì nướng."

"Dì... May...?" Peter nghiêng đầu hỏi. "Dì có biết có chuyện gì xảy ra không ạ?"

"Nếu cháu muốn nói đến vụ tên điên nào đỗ xe trước cổng nhà thì dì..."

"KHÔNG! Ý cháu là con tàu Donut, nó tấn công New York, cháu đang đi thực tập, rồi cháu ngăn cản cái tên có vẻ ngoài giống Squidward và đi chung với chú Stark ra ngoài không gian rồi..."

"Ngừng! Ngừng! Peter cháu yêu, chắc là con nằm mơ đấy. New York? Chúng ta sống ở London mà." Dì May trấn an, "Cháu xem phim nhiều quá rồi đấy, chắc là một gã nào tên Stark trong bộ phim nào đó hiện vào giấc mơ của cháu thôi."

Peter xem phim nhiều thật, nhưng vụ ở New York và Titan chắc chắn không phải mơ. Mà cái gì cơ, London? Dì May không biết chú Stark là ai?

Được rồi! Peter chính thức hoảng rồi đấy!

"Nếu cháu muốn ăn Donut thì cứ nói, dì sẽ mua cho." Dì May dẫn cậu đến bàn ăn, rồi ra phía ngoài cửa. Món ăn trước mắt nhìn rất ngon miệng, nhưng Peter không có hứng ăn. Rốt cuộc là sao đây?

Peter nhớ rồi, trước đó Thanos có nói về việc hắn chỉ cần búng tay, thì một nửa sự sống trong vũ trụ sẽ ngẫu nhiên biến mất. Không lẽ, lúc hắn búng tay, cậu đã bị chuyển sang một nơi nào khác. Một nơi không có Avengers.

Khoan đã, nếu như thế thì có lẽ Doctor Strange, Quill, cô nàng ăng-ten, Drax cũng sẽ ở đây chung với cậu không? Nếu thật sự là như thế, cậu có thể tìm nhờ Strange tìm cách đưa cậu trở lại Titan, gặp ngài Stark...

Mà nếu không có thì sao...?

"Peter, cháu có thư này." Dì May bước vào với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Sao thế dì?"

"Lúc trước cháu có đăng ký trường nào tên Hogwarts à? Dì tưởng cháu đăng ký vào Stonewall chứ?"

"Ơ cháu...?" Làm sao Peter biết được, cậu mới đến mà.

"Ôi..." Dì May thở hắt ra, "Lại thư rác nữa, cái gì mà trường phù thủy ở đây. Chắc là thằng nhóc nào đó quậy phá bỏ vào."

Phù thủy? Có khi là Doctor Strange gửi đến không?

"Dì May, cho cháu xem bức thư với."

Peter cầm trong tay bức thư có phong bì vàng khá dày và nặng, địa chỉ được viết bằng mực xanh biếc, không có tem. Lật ngược bức thư lại, cậu thấy một dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu: một con sư tử, một con lửng, một con quạ và một con rắn quấn quanh mẫu tự H.

"Gửi Peter Parker

Bàn ăn

6 Sutherland Walk"

Cậu lật đật mở thư ra.

"HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, Đại Phù thủy, Tổng Warlock, Trọng nhân Tối cao, Liên đoàn Phù thủy Quốc tế.)

Kính gởi cậu Peter Parker, 

chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Đối với phù thủy Muggle-born, chúng tôi sẽ liên lạc với cậu sau một ngày để giải thích và giúp đỡ cho cậu về mọi thứ.

Kính thư,

Minerva McGonagall

Phó hiệu trưởng."

Được rồi, có vẻ như Doctor Strange lấy tên giả là Albus Dumbledore (vì Peter biết rằng Minerva là tên phụ nữ), và ngày mai chú ấy sẽ tới dẫn cậu về lại. Mà có cần mất công bịa ra một đống thứ như vậy không nhỉ, nói mai tới gặp là được rồi.

Thế là cứ tự tin với sự suy diễn không căn cứ của mình, Peter đã ăn hết cả bữa sáng, đi dạo vài vòng ở London mà mặc kệ cả bức thư bị dì May bỏ vào thùng rác.

Chương tiếp