- Phuong Dao Da Cam Chuong 4 1

Tùy Chỉnh

Tác giả: Leem
Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại địa chỉ https://www.wattpad.com/user/94trang

***

Trăng khuyết rồi lại tròn, con trăng đầu tháng từ lúc cong cong như mảnh lưỡi liềm dần dần đầy đặn thành chiếc gương bạc tròn trịa, chiếu sáng bầu trời. Lúc ấy đương là giờ Tý, Nguyên Phương vừa chép xong một cuốn cầm phổ, toan thổi tắt đèn đi ngủ thì tự nhiên khói trắng từ cây đàn tỏa ra như sương giá phủ tràn mặt đất, cụm khói cuộn lại, xoay tròn, Mộng Dao nhẹ nhàng bước ra từ trong đó, điềm nhiên như thể vừa mới bước khỏi cửa kiệu hay xe ngựa, cười thật đẹp nhìn chàng:

-Chàng lại thức khuya rồi, Lý công tử.

Nguyên Phương khêu thêm bấc đèn cho sáng, giơ tay tao nhã mời cô nương trước mặt an tọa, đoạn đứng trước mặt nàng, đầu hơi cúi, tay vòng lại thành một cái lễ:

-Tại hạ chỉ là một cầm sư, ước mong cả đời này của tại hạ chỉ là được chơi đàn. Có lẽ không dưng mà chúng ta lại gặp gỡ nhau, Lý mỗ thật lòng thật dạ muốn được cô nương chỉ giáo, là yêu tinh được tạo nên từ tinh hoa của cây đàn, tại hạ nghĩ trên đời này chẳng ai có thể tinh thông cầm nghệ được hơn cô nương.

Mộng Dao ngồi bên ghế, ánh đèn vàng khiến khuôn mặt nàng có thêm phần sinh khí, không còn nhợt nhạt, lạnh lẽo như băng giá. Ánh đèn phả lên tường, nhưng trên tường chỉ có bóng phản chiếu của chiếc ghế, không hề có bóng của nàng, cũng như việc nàng nói dối nàng là cầm tinh để gạt chàng cũng không thể phủ nhận được sự thật nàng là một hồn ma. Thường thì ma quỷ nếu giữ được thần trí minh mẫn sẽ nhớ được những việc lúc trước, làm được những việc khi còn sống thường ưa thích. Đồng tiểu thư năm xưa còn sống thích nhất là làm gì? Đá gà, chọi dế, bám đuôi Tiểu Hổ lang bạt khắp nơi để giúp khám nghiệm tử thi. Đến khi đặt chân lên đất Trường An thì đổi mục tiêu sang nấp sau Vương đại công tử phong hoa tuyệt đại mỗi lần tra án. Thấy chàng đứng trước mặt mình lúc này, tự dưng Mộng Dao nhớ đến năm xưa Vương Nguyên Phương bám theo nàng ra ngoài Cảm Nghiệp tự, kiêu ngạo như chàng vì để thắng Địch Tiểu Hổ mà sẵn sàng bái nàng một lễ, xin nàng dạy cho cách khám nghiệm tử thi. Tình cảnh hôm nay hệt như năm đó, nhưng nếu năm đó nàng sảng khoái gật đầu thì hôm nay nàng lại ngồi trân trân như tượng đá. Không phải là vấn đề là ma hay là quỷ, vấn đề quan trọng là nàng không biết đàn…không biết đàn…có hiểu hay không? Bảo Đồng Mộng Dao nàng to mồm cãi láo, bắt nạt đám công tử bột hay mổ xẻ tử thi nàng không ngại, nhưng bắt nàng dạy đàn, trời ơi, quả là làm bậy không thể sống mà. Mộng Dao hắng giọng, bắt đầu nói đông tây:

-Lý công tử không cần đa lễ, không cần đa lễ. Ta dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu, thật đấy, chỉ là một tiểu yêu tinh thôi mà, mới được thành hình còn cần hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, chàng xem, đến bây giờ còn chưa hóa được thực thể, cái đàn to như thế này ta làm sao cầm được, chàng nói có đúng không?

-Chẳng phải lần đầu chúng ta gặp nhau, cô khiến cây đàn xoay lòng vòng rồi mới hiện ra đó thôi, ta nghĩ cây đàn vốn là bản thể của cô, cô chỉ cần muốn là có thể điều khiển nó như ý chứ?

-Cái này..cái này…à..ừm chỉ là phản xạ thôi chàng biết đấy, phản xạ, phản xạ.

Nguyên Phương nhìn nàng nghi ngờ nhưng không hỏi nữa, Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên chàng nói:

-Lý mỗ chẳng dám đòi hỏi gì nhiều, dẫu cô nương không thể chỉ dạy, nhưng hy vọng chúng ta có thể giống như Bá Nha với Tử Kỳ, tại hạ chơi đàn, cô nương có thể lắng nghe góp ý, làm một đôi bạn tri âm, Lý mỗ đã thoả lòng.

Mộng Dao gượng gượng cười, miệng lý nhí:

-Được thôi, được thôi.

Rồi nàng nói lảng sang chuyện khác:

-Nhang hôm trước huynh mua của tiệm nào đấy, thật là thơm.

Nguyên Phương ngớ người:

-Nhang? Ta đọc trong thoại bản thấy yêu quái chỉ tu luyện bằng cách hút tinh khí con người hoặc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, cô nương còn muốn hưởng cả nhang khói nữa sao?

Toi rồi, Mộng Dao tự phỉ nhổ trong lòng, Mộng Dao à Mộng Dao, chỉ vì ham ăn nhất thời mà lòi đuôi hồ ly à nhầm đuôi ma, phi, phi ma làm gì có đuôi. Lúc này nên làm như thế nào? Đương nhiên là lấy công làm thủ, nàng lướt đến bên cạnh chàng, giọng điệu ngả ngớn, ngón tay lướt qua xương gò má chàng lành lạnh:

-Ta nói, chàng gợi ý như vậy, là muốn ta hút tinh khí của chàng sao?

Nguyên Phương nghe thấy vậy, da gà lập tức nổi lên, chàng vội nhích sang bên cạnh:

-Lễ tiết không thể phế, tuy Nguyên Phương xuất thân thanh lâu nhưng mà theo quan niệm của ta nam nữ nếu không phải loại quan hệ kia thì vẫn nên duy trì khoảng cách, huống hồ ta là người cô nương lại là yêu, không nên, không nên.

Mộng Dao cười khoái chí, tên này vẫn không biết cách cư xử với phái nữ như vậy, chẳng khác kiếp trước chút nào. Tự tin, nàng chợt nghĩ ra lý do nói dối:

-Đùa chàng chút thôi. Chàng biết  cái gì gọi là tín ngưỡng không? Tức là khi con người thành tâm thờ cúng một vật hay một người nào đó thì tự nhiên sẽ khiến vật hay người đó dù còn sống hay đã chết có được sức mạnh. Như là cách con người thờ bức tượng đất ở miếu thổ địa ấy, không thờ thì chỉ là bức tượng đất thôi, còn nếu thờ cúng thì thần linh sẽ hiển linh vào bức tượng đó, phù hộ cho những người đến khấn vái. Tương tự, nếu chàng thờ cây đàn, ta sẽ được hưởng lợi từ đó.

-Vậy, ta chỉ cần thắp nhang thôi, có cần chuẩn bị đồ lễ hay không?

-Tất nhiên, ngày rằm mồng một nếu có đồ cúng thì càng tốt.

-Được, ta đã ghi nhớ, cô nương, ta còn chuyện này muốn nói..

-Một câu cô nương, hai câu cô nương, chàng không thấy mệt à, từ nay chỉ cần gọi ta là Mộng Dao, ta cũng gọi chàng là Nguyên Phương.

Nàng nghĩ, chỉ cần gọi như vậy, khoảng cách trong lòng nàng sẽ vợi đi một chút.

-Được Mộng Dao, nàng cũng biết, chủ nhân thực sự của cây đàn là Nhược Ngôn, nếu nàng muốn, ta sẽ nói chuyện này cho con bé biết.

Mộng Dao phân vân, nàng từ tốn đáp lời:

-Thú thực, những chuyện xảy ra trước đêm rằm tháng trước, ta hoàn toàn không nhận biết. Thời gian qua, náu trong cây đàn, những chuyện về thế giới bên ngoài đối với ta đều rất mơ hồ, ta không muốn quá nhiều người biết. Hơn nữa, ta nghĩ, chỉ có chàng mới khả năng nhìn thấy ta.

Nguyên Phương ngạc nhiên, Mộng Dao bắt đầu từ từ giải thích:

-Bởi vì chàng đã làm vương máu vào thân đàn, cây đàn nhận chủ, nói cách khác, chỉ mình chàng có khả năng trông thấy ta.

Nguyên Phương cầm tách trà, uống một hơi cạn sạch rồi bắt đầu sắp xếp lại các dữ kiện. Chàng vào một ngày đẹp trời tự dưng động lòng trắc ẩn giúp một cô nhóc, làm hỏng đàn, rồi được bồi thường một cây đàn khác. Cây đàn kia hóa thành giai nhân đang ngồi trước mặt chàng lúc này, và lý giải vì sao chỉ có chàng mới nhìn thấy được nàng ta. Nghĩ sao cũng thấy như thiên phương dạ đàm, không thể tin được.

Mộng Dao xua xua tay trước mặt chàng:

-Hoàn hồn, hoàn hồn, Nguyên Phương..

Nguyên Phương mỉm cười, cảm thấy động tác vừa nãy của nàng có phần đáng yêu, y như một tiểu cô nương hoạt bát chứ không như yêu tinh trăm năm tuổi. Mộng Dao thấy chàng mỉm cười, nàng cũng an lòng. Thú thực là nàng sợ. Nàng sợ nàng nói ra rồi, chàng sẽ coi nàng là ma quỷ hại người mà đuổi nàng đi, sợ nàng nói ra, chàng lại không tin vào đoạn tình tiền kiếp. Ngay cả chính bản thân nàng cũng mơ hồ, ham muốn nói chuyện với chàng, muốn gần gũi với chàng là do chàng là Vương Nguyên Phương hay là Lý Nguyên Phương. Như bây giờ cũng tốt, tất cả bắt đầu lại từ đầu, nàng không biết chút tình kiếp trước, kiếp này còn giữ được chăng? Chỉ hy vọng, nếu không thể thành gia nhân thì nguyện một đời tri kỷ, mãi mãi kề bên, vậy cũng mãn nguyện, thực sự mãn nguyện rồi.

-Mộng Dao!

-Cho chàng nói, chỉ được nói ba câu nữa thôi, ta sắp biến mất rồi!

Nói đến đây, tay của nàng đã hóa thành khói trắng, dần dần bị hút vào cây đàn, Nguyên Phương trông thấy cảnh ấy, tự dưng trong lòng thấy vô cùng hoảng hốt, tựa như cảnh chàng bất lực nhìn nàng rời khỏi vòng tay đã từng xảy ra trong quá khứ. Kì lạ thật, họ mới là lần thứ hai gặp nhau, tính cả hai lần mới chưa được một canh giờ. Vậy mà có cảm giác như hai người từng có mối liên hệ từ kiếp trước, kiếp này gặp nhau là lẽ đương nhiên để trả nốt ân tình nặng nợ. Đến khi hình bóng của Mộng Dao dần mờ khuất, chàng mới thốt lên được thành lời:

-Mộng Dao, bao giờ chúng ta mới có thể gặp nhau?

Qua làn khói trắng, Mộng Dao tưởng chừng thấy lại thiếu niên tài tuấn đêm đó ở Cảm Nghiệp tự, cẩn trọng nhìn vào mắt nàng, có chút bối rối, có chút lo lắng của chàng trai lần đầu rung động.

-Phân ly lần này, nàng có muốn gặp lại ta nữa hay chăng?

Cô nương mái bằng đáng yêu, mắt mở to ngơ ngác mà giọng nói đầy rõ ràng, khẳng khái:

-Đương nhiên muốn!

Công tử tao nhã cúi đầu, khóe miệng cong cong một nụ cười ngượng nghịu:

-Ta…cũng vậy”

Hồi tưởng kết thúc, nàng cố gọi với theo, trước khi tan biến dưới tầm mắt của chàng;

-Tháng sau, mười lăm, hẹn chàng dưới ánh trăng tròn.

-----
Viết được một lúc đọc lại thấy toàn hội thoại hội thoại, tính sửa nhưng không biết làm sao, đành up luôn vậy :). Truyện lần này văn phong lẽ không được trau chuốt như những truyện trước, mong mọi người thông cảm :(