[Pokchya] Thiên thần mắt tím - Chap 18: Chột dạ

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Phải nói rằng sự có mặt của Cater làm huyên náo tất cả. Gã đi lại tự nhiên như coi đây là nơi ở của gã, liếc mắt đưa tình với Junho chọc tức Yohan. Mọi người nhẫn nhịn vì đây là người cung cấp vũ khí cho bọn họ. Hay nói cách khác vũ khí của gã có chất lượng tốt nhất, uy tín nhất trong giới ngầm. Vậy nhưng cái điều khó hiểu ở đây là tại sao gã phải ở đây?

"Yohan, tại sao anh ta lại ở đây?"

Rose lí nhí hỏi Yohan, thật sự cô cảm thấy nuốt không trôi. Cùng ngồi trên một cái bàn ăn với một người suýt nữa cưỡng bức mình quả thật rất, rất khó chịu. Hơn nữa nhìn gã xem, thảnh thơi như không có chuyện gì.

Khẽ liếc mắt lạnh lùng nhìn Rose, hôm qua anh đã cố gắng nhẫn nhịn để mà không bùng phát. Giây phút anh nhìn thấy Junho bối rối trong hành lang tại quán bar anh đã cực kì tức giận.

Một người thanh thuần, xinh đẹp động lòng người không nên đến đó. Trong quán Bar này toàn là những thành không đàng hoàng, ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì anh không chắc sẽ để yên cho Rose - cô nàng đi gây phiền phức.

"Cater cũng là một thợ săn! Rất cần thiết cho việc hạ gục tên Lee Eun Sang II"

Miếng bò bít- tết đang đưa lên miệng bỗng dừng giữa chừng, bàn tay Junho run run, đôi mắt lay động khi nghe Yohan nói.

Kỳ thực trong thâm tâm cậu cảm thấy mối nguy hại cho Eun Sang. Dẫu biết rằng thật nghịch lý, thế nhưng trong lòng cậu hi vọng việc của cha cậu không liên quan gì đến hắn ta. Ít nhất cậu biết được hắn sẽ không làm hại cậu.

Biểu hiện khác lạ của Junho đều rơi vào đáy mắt màu hổ phách của Cater phía đối diện. Khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý, gã nhìn cậu đầy thích thú

"Tôi sẽ tìm ra Lee Eun Sang."

Nhận thấy ánh mắt gã dán về phía mình, Junho điều chỉnh tâm trạng, buông chiếc dĩa xuống đĩa. Đôi môi đỏ hồng của cậu nhếch lên, đôi mắt thạch anh nhìn thẳng vào gã

"Vậy thì tốt"

——————

Nằm dài người uể oải ra bàn trong căn tin, Junho không để ý đến hình tượng mà thản nhiên nằm xuống bàn như một người không hồn mặc cho từng đám sinh viên đi ngang qua nhìn chằm chằm kì dị. Cậu lại bị mất ngủ! Mọi chuyện không đơn thuần chạy theo một đường thẳng nữa mà càng ngày càng lộ ra những khúc cua khó lý giải.

Cậu nên bắt đầu từ đâu đây?

"Dạo này cậu..sao vậy?"

Jimin không biết từ đâu đến trước bàn ngồi xuống, như thường lệ cậu ta ôm một đống sách trong thư viện và một số đồ lỉnh kỉnh khác khiến cho người khác cảm giác cậu ta là chân sai vặt cho cậu vậy.

Không buồn nhìn Jimin, cậu khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi. Một vài cọng tóc phủ xuống một bên má hấp dẫn lạ kì. Giọng nói ngái ngủ, mệt mỏi

"Chỉ là thiếu ngủ, cậu lại quầy mua hộ tôi chai sữa được chứ?" mở một bên mắt ti hí lên, cậu nhìn Jimin nhờ vả.

"Không thành vấn đề, tôi cũng đang đói."

Nói rồi Jimin đứng dậy hoà vào đám đông đang chen chúc phía quầy hàng kia.

Nhìn bóng dáng Jimin thấm thoáng trong đám người. Junho nhìn không chớp mắt.

Thì ra Jimin cao to như vậy! Cái lưng rất rộng,'trong phút chốc hình ảnh người áo choàng đen ra tay cứu cậu hôm bữa bỗng hiện về. Tại sao cậu lại cảm thấy Junho rất giống người thần bí đó.

Ý nghĩ đó vừa khơi mào liền bị cậu dập tắt không còn khói. Jimin làm sao có thể là người áo choàng đen đó được! Jimin chỉ là một người nhút nhát nhưng chân thành. Là một người bạn của cậu mà thôi. Đôi môi không tự chủ mà bật lên một tiếng cười nhẹ.

"Cười gì thế?"

Đặt khay đồ ăn và chai sữa lên bàn, Jimin nhìn cậu khó hiểu.

"Không, không có gì"

Đưa cho cậu chai sữa và một phần bánh Hambeger, Jimin nhanh chóng xử lý phần của mình.

Đang nhai nhồm nhoàm bánh trong miệng bất chợt cậu ta ngước mắt lên nhìn Junho.

" À phải rồi! Cậu nghe chuyện sáng nay chưa?"

"Chuyện gì vậy?"

Tay mở nắp chai sữa đưa lên miệng, Junho nhàn nhạt trả lời.

Nhìn ngó xung quanh như đề phòng ai đó nghe lén, Jimin ghé sát khuôn mặt về phía trước nhỏ giọng:

"Có người ăn trộm Sách Cấm"

"Phụtttt" đang uống sữa, Junho không kìm được mà phun ra ngoài, bắn lên hết mặt Jimin. Không để ý hình tượng bị mọi người nhìn thấy, cậu chồm lên túm tay Jimin lắm bắp

"Cậu... cậu vừa nói gì?"

Dùng tay vuốt sữa, Jimin giờ mới hoàn hồn mà nhìn cậu chớp mắt lia lịa.

"Cậu... cậu bình tĩnh đã" với tay lấy khăn giấy trên bàn ra lau, Jimin nhướn lông mày vào chiếc ghế ra hiệu cậu ngồi xuống.

Nhận thấy hành động thất thố của mình, Junho ngượng ngùng ngồi xuống, đôi môi lí nhí

" Xin lỗi! Cậu kể đi."

"Sáng nay tôi nghe thủ thư đang tức giận trình báo với hiệu trưởng vì nghe nói một cuốn sách trong tủ "Sách Cấm" đã không cánh mà bay. Bả dám chắc có ai đó đã lấy trộm. Học viện sẽ điều tra."

Khẽ nuốt nước bọt khan, hiện tại trong lồng ngực cậu, trái tim như muốn rớt ra ngoài. Mồ hôi lưng đầm đìa thấm ướt chiếc áo cậu đang mặc.

Hình như trong thư viện có camera, như vậy việc cậu lấy cuốn sách sẽ nhanh chóng bị phát hiện.

Nhưng hiện tại cậu cần cuốn sách đó. Tâm trí rối bời bàn tay vô thức cầm chai sữa thật chặt.

Nhìn dáng vẻ mất hồn của cậu, Jimin không kìm lòng được mà hỏi han. Con ngươi loé lên tia giảo hoạt

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao"

Cúi đầu cố gắng tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại đang thấp thỏm không yên. Đúng là làm điều mờ ám thật đau tim.

——————

Bước nhanh trên đường vội vã, Junho sực nhớ ra là cuốn sách vẫn để ở giường. Ngộ nhỡ ai đó đi vào rồi thấy được, cậu cũng không biết phải nói sao. Dù cho điều đó là bình thường.

Đường phố buổi tối rạo rực, sôi động, cậu không để ý mà đi nhanh về phía trước.

Chợt đi qua một con hẻm, cậu nghe thấy một âm thanh khàn đặc vọng ra yếu ớt

"Cứu tôi với"

Là giọng của một cô gái! Nghe giống như mất đi hết khí lực. Cầm chắc khẩu súng trong tay, cậu bước vào hẻm.

Cuối con hẻm có tiếng đàn ông văng tục

"Fu*k, mày câm họng cho tao"

Khẽ nhíu mày trước hình ảnh phía trước, đôi mắt của Junho phừng lên một ngọn lửa tức giận.

Dưới nền đất dơ bẩn một cô gái tầm 16-17t đang nằm loã thể co rúm. Trên thân chỗ nào cũng có dấu vết bị làm nhục bởi ba tên thanh niên to như voi.

Cô gái đau đớn rên rỉ lại bị một tên trong số chúng dơ chân đạp vào bụng.

"Đoàn..nggg" tiếng súng vang lên,
một tiếng hét như lợn bị chọc tiết rống lên

"Ai?" mấy tên đồng loạt quay về phía cậu trợn trừng mắt. Cô gái đang nằm dưới đấy cũng giật mình ngước đầu nhìn.

Chỉ thấy trong bóng tối bước ra một thiếu niên xinh đẹp động lòng người.

"THẰNG KHỐN"

Tên bị bắn tức giận lao về phía cậu

"Đoàng.." tiếng súng thứ hai vang lên và cái tên đó nằm la hét om xòm, quằn quại dưới đất. Mùi máu tanh sộc lên nồng nặc.

"Đại... đại ca... bình tĩnh" một trong hai tên đứng ra giải hoà.

"Nhanh chóng cút ra khỏi đây nếu không tôi sẽ bắn."

Một tia nham hiểm, hai thanh niên bỗng nhìn về phía cậu gian xảo

"Chi bằng lo cho thân cậu trước đi."

Không kịp tiêu hoá lời bọn chúng nói, nhanh như cắt, cậu bị một lực mạnh đằng sau ôm lấy. Ngay lập tức một chiếc khăn bịp vào mũi cậu. Một mùi hương bay vào, sau cùng, cậu ngất đi.

"Hahaha, được đó Law."

Hai tên thanh niên không để ý tên nằm dưới đất sắp chết vì mất máu mà lại gần cái tên đang ôm Junho cười dâm tà.

"Ôi đẹp quá"

"Mẹ, tao không nhịn được nữa rồi."

Nhìn cậu bằng ánh mắt thèm rỏ rãi. Bàn tay chúng dơ lên định xé áo cậu thì.....

"Dừng tay."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tức giận vì bị phá đám 3 tên gắt lên nhìn về phía thân ảnh chùm áo choàng kín mít đứng trên nóc mái nhà mà há hốc miệng.

"Mày"

Ánh mắt sắc lạnh liếc qua. Sau một hồi chỉ còn nghe thấy tiếng la hét và máu tanh nồng chảy ra từ những vết chém.

Ném áo choàng lên cô gái đang loã thể vì sốc, Jimin lại gần bế Junho lên mất hút trong con hẻm tối tăm.

Chương trước Chương tiếp