- Pokchya Thien Than Mat Tim Chap 3 Cham Mat

Tùy Chỉnh

Cuộc họp đã giải tán nhưng Junho vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn trân trân vào màn hình laptop, một bàn tay đặt lên vai cậu, giọng nói của Yohan như dụ hoặc

"Nhớ cho kỹ, đấy chính là người đã giết cha em.... không bao giờ được quên!"

Đôi vai nhỏ nhắn run lên, phải... sẽ không bao giờ quên. Bàn tay của Yohan luồn vào mái tóc xuôn mềm của cậu, thoang thoảng mùi hoa Lavender đưa lên mũi hít thật sâu, tâm trạng thật thoải mái...

Người con trai này rất quan trọng với anh, trên hết anh cần cậu để tiêu diệt tên Eun Sang kia, anh tin rằng sẽ không có người con trai nào có thể cưỡng lại sắc đẹp này. Vẻ đẹp của cậu làm họ say, bao gồm cả anh.

Bàn tay Yohan nâng cằm cậu lên bằng một động tác hết sức yêu chiều, anh nhìn m cậu đầy trìu mến, đôi mắt thạch anh trong veo, chiếc mũi thanh tú, đôi môi, nhìn vào đôi môi đỏ hồng kia, đôi mắt anh hiện lên vẻ ham muốn, bàn tay câng cằm cậu cao hơn, môi anh dần hạ xuống....

Tâm trí cậu đã quay về với thực tại, vào cái lúc môi anh hạ xuống chỉ còn 0.001cm, cậu nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, nụ hôn rơi nhẹ trên má, trái tim cậu thở phào nhẹ nhõm.

Yohan mất hứng đứng cách xa cậu, trong giọng nói vẻ lạnh lùng thế chỗ ánh mắt trìu mến ban nãy

"Mau đi tập luyện đi, em cần phải mạnh mẽ hơn nữa."

Sau đó Yohan rời khỏi phòng, bàn tay quệt ngang qua miệng, có chút tiếc nuối khi không hôn được vào đôi môi đỏ hồng kia.

Junho đã thay đổi, không còn là cậu bé yếu mềm khóc lóc thảm thiết khi ôm xác cha vào ba năm trước nữa, cậu đang dần phản kháng, anh nhận ra điều đó khi cậu từ chối nụ hôn của anh. Tốt! Nhưng dù sao anh cũng không cho phép.

Yohan rời đi rồi cậu mới thả lỏng bản thân, đôi bàn tay vì nắm chặt mà toàn mồ hôi. Cậu ghét Yohan thế này! Yohan bây giờ không còn là Yohan của ba năm trước nữa. Anh độc đoán, nguy hiểm, ở gần anh cậu lúc nào cũng khẩn trương, lo sợ. Ba năm qua, cậu luôn nghe theo lời anh nhưng cậu tuyệt đối sẽ không bán rẻ thân thể mình, cậu luôn có dự cảm rất tốt trước những nguy hiểm, cậu tạo cho mình một hàng rào toàn gai để không ai có thể làm hại cậu. Ba năm qua cậu nhận ra một điều, cậu cũng chỉ là một công cụ để Yohan tiêu diệt Ma cà rồng mà thôi! Cậu chấp nhận điều đó, vì mục đích cuối cùng của cậu là trả thù cho cha cậu, vậy nên sau khi xong chuyện cậu sẽ rời khỏi đây và bắt đầu một cuộc sống mới.

—————

Sau 2 tiếng luyện tập vật vã, mệt mỏi, nhìn bàn tay đang sưng phồng do cầm súng bắn quá lâu, cậu nằm xuống sàn tập nghỉ ngơi

"Kỹ thuật của em rất tốt!"

Một người đàn ông tầm 40t, có bộ râu quai nón xồm xuề, đôi mắt xanh lơ, khuôn mặt nhìn rất phúc hậu đang cười tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Là Yohan dạy"

"Cậu ta là một thợ săn hiếm gặp mà có kỹ thuật tốt như vậy đấy!" Người đàn ông gật gù tấm tắc khen ngợi.

Đúng vậy! Đó cũng là lý do cậu đi theo Yohan ba năm, suy cho cùng cũng là lợi dụng lẫn nhau, không phải sao? Nhưng mỗi lần cậu hoàn thành nhiệm vụ anh ta giao thì cũng xem như cậu trả nợ rồi chứ?

"Thầy Athur"

"Ừ"

Nhìn lên bầu trời trong xanh qua tấm kính trên trần nhà, Junho nở một nụ cười, trong lòng đang bùng lên một ngọn lửa mong muốn tự do

"Sau khi kết thúc chuyện này chúng ta rời khỏi đây nhé! Chỉ em và thầy"

Athur là người cậu coi như cha mình, là người thân của cậu, ông dạy cậu rất nhiều điều, những kinh nghiệm mà một thợ săn cần phải có...cho nên cậu muốn ông đi cùng cậu.

"Tất nhiên rồi! Nếu như ta còn sống."

Cả hai đều cười phì, họ trò chuyện với nhau đủ thứ, về cuộc sống, về bóng đêm, về ngày mai...

—————

Đường phố London rạo rực, những ánh đèn neon đủ màu sắc lập loè trong màn đêm náo nhiệt. Nhưng đâu ai biết, trong một con hẻm tại thủ đô London này đang diễn ra một màn đầy máu tươi.

"Tách" một giọt máu phía trên rơi xuống gần đôi giày của Junho. Phía trước mắt cậu có hai xác người, đang lăn lộn ôm cổ gào thét đau đớn, họ chưa chết nhưng chỉ ít phút nữa thôi họ cũng giống như cái tên đang vục đầu vào cổ một nạn nhân khác ngay trên đầu cậu.

"Pằng...pằng" bắn hai phát vào hai người đang rên la quằn quại kia, cậu ngước mắt tìm tên cấp E, nó đã biến mất.

"Bịch" một xác người rơi xuống, đó là một thanh niên, mắt trợn ngược, động mạch ở cổ bị cắn đứt, máu tươi không ngớt trào ra, xác định chết ngay tại chỗ chứ không phải vết cắn nhẹ như hai người nằm ở kia.

Đề phòng nhìn xung quanh, tâm trạng cậu cảnh dác, cậu biết nó vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Qua nhiều năm bản năng sinh tồn của lũ cấp E trước những thợ săn được chúng phát huy hiệu quả không ngờ, có nguy hiểm chúng sẽ ẩn nấp chờ thời cơ đánh úp.

"Grraà .aaoo" con vật cấp E từ trên mái nhà đang lao xuống gần chỗ Junho

Xoay người lăn vài vòng trên mặt đất tránh đi con quái vật, một chân qùy trên mặt đất, bằng một động tác nhẹ nhàng, cậu giơ súng lên nhắm vào tim con quái vật đang chực lao vào cậu lần hai..

"Pằaaa..ngggg" tiếng súng nổ vang lên, viên đạn bạc bay với vận tốc lớn ghim vào trong tim con quái vật, và giống như ba năm trước, sinh vật này bị thiêu đốt cho đến chết.

Cậu dựa vào tường thở hổn hển, vuốt nhẹ những giọt một hôi trên trán, cậu đâu biết trên mái nhà có một bóng hình vừa đáp xuống, không một tiếng động.

"Khá đấy!"

Junho giật mình, lời nói của ai đó phát ra, cậu xoay người dơ khẩu súng lên, đôi mắt cậu giãn ra, cái người trên mái nhà kia... là hắn, là cái người trong giấc mơ, là người đã giết cha cậu. Chính là hắn - Lee Eun Sang II.