[Pokchya] Thiên thần mắt tím - Chap 34: John

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tên Ma cà rồng tiến lại gần chỗ Junho hơn. Răng nanh tên đó dài ra nhìn trân trân vào cái cổ đang được quàng khăn kín mít của cậu một cách thèm thuồng.

"Không biết mùi vị máu của người bên cạnh Lee Eun Sang sẽ thế nào nhỉ? Sẽ hấp dẫn lắm đây.

"BỤP" Junho ném chiếc cặp của mình về phía hắn rồi nhanh chân chạy vào trong hẻm. Hi vọng không có ngõ cụt.

Xui xẻo thay cho Junho, phía trước là một ngõ cụt cộng thêm với việc cậu muốn rời khỏi tổ chức không muốn làm thợ săn nữa nên súng dao cậu đã để hết ở nhà.

"Đi đâu vậy người đẹp?"

Bàn tay hắn ta bất chợt đụng vào khăn quàng cổ của Junho trêu chọc.

Xoay người tung một cú đấm về hắn ta nhưng hắn ta lại tránh được thuận thế làm tuột cái khăn quàng cổ của ra. Nhất thời hắn ta ngây ngất. Đưa chiếc khăn lên mũi ngửi hắn ta hít hà say mê mùi hương của cậu. Hắn ta có thể cảm nhận được mùi máu của cậu hấp dẫn nhường nào.

Túm lấy bàn tay Junho một cách dễ dàng, hắn ta đè cậu vào tường gục đầu vào cổ cậu liếm mút.

"Buông ta ra"

Cậu dơ chân đạp trúng đùi khiến hắn đau đớn, tính xoay người chạy thì lại bị hắn ta túm được đè vào tường lần hai.

"Buông ta ra tên khốn"

Cậu giãy dụa bất lực, móng tay cào trúng mặt hắn ta một phát khiến máu trên mặt hắn chảy ra.

Một mảng yên tĩnh đáng sợ...

Khẽ nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào cái con người đang im lặng như tờ trước mặt bất giác khiến cậu run rẩy.

Hắn ta lúc này quệt ngang vết máu đang chảy rồi bất giác nhìn cậu đầy mưu toan. Nở một nụ cười qủy dị hắn tay túm cả hai tay cậu chế trụ trên đỉnh đầu khiến cậu thể nhúc nhích. Liền sau đó gục đầu vào cổ cậu.

"Không... buông tôi ra"

Cậu nhúc nhích thân thể, bàn chân dơ lên tính đạp vào xxx của hắn ta thì lại bị bắt lại.

"Có bản lĩnh. Ta rất thích những người em."

Hắn cười đểu vùi mình vào cổ cậu tận hưởng làn da trơn mềm. Khẽ lè lưỡi liếm quanh cổ cậu khiến hắn ta điên cuồng.

Rùng mình! Đó là cảm giác của Junho khi bị lưỡi hắn chạm vào. Cảm giác ghê tởm khiến cậu muốn ói. Không thể nhúc nhích tay chân, cậu lắc lắc cái đầu phản kháng khiến hắn ta nhíu mày.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

Cậu đang cố kéo dài thời gian để tìm ra sơ hở của hắn ta. Như vậy mới có thể trốn thoát.

"John. Ta tên John. Em muốn hỏi gì nữa?"

Hắn ta cũng hào phóng mà cho cậu biết. Biểu hiện thích thú nhìn cậu.

"Junho...mày phải bình tĩnh, phải kiểm soát nỗi sợ của mày lại. Phải bình tĩnh... bình tĩnh."

Trong đầu cậu một giọng nói vang lên khiến tâm trạng cậu ổn định đi một chút.

"Được... được rồi! John, trước hết anh buông tôi ra đã được không?"

Cậu mềm mỏng ngước đôi mắt tím lên nhìn hắn ta có chút tội nghiệp.

Kì lạ thay hắn ta buông ra thật. Cậu phải kìm chế niềm vui sướng để khỏi chạy đi như vậy sẽ hỏng việc mất.

"Sao nào người đẹp?"

Hắn ta đút tay vào túi quần nhìn Junho đầy ngạo nghễ. Hắn ta cảm thấy cậu rất thú vị. Mọi con mồi trước đây khi gặp hắn đều la hét cầu xin tha mạng nhưng người này còn dám đánh lại. Về điều này hắn ta rất thích.

"Tại sao anh đi theo chúng tôi?"

Vừa hỏi cậu vừa dịch chuyện thân thể của mình về phía đầu con hẻm. Trời mùa Đông tuyết rơi phủ kín cả đường mà phía sau lưng cậu lại đầm đìa mồ hôi vì sợ. Lần đầu tiên cậu chạm măt với một Ma cà rồng qúy tộc cự li gần đến thế này.

"Vì tôi là Ma cà rồng"

Câu trả lời thật muốn cho cái dép tống vào miệng hắn. Cậu lại lắp bắp...

"Ai sai... à không tại sao chỉ vì anh là Ma cà rồng mà đuổi theo chúng tôi?"

Cậu rối trí hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn khiến hắn ta phì cười.

"Bởi vì em là con mồi...."

"Tại sao tôi lại là con mồi?"

Nói đến đây cậu khựng lại che miệng. Thật ngu ngốc! Nói thế này khác nào muốn nói "Máu tôi thơm lắm anh mau đến uống đi". Bước chân cũng từ đó mà di chuyển về phía đầu hẻm nhanh hơn.

Nhanh như cắt chặn đứng lối đi của cậu, đôi mắt hắn ta đã nhiễm một màu đỏ, răng nanh cũng dài ra.

"Không"

Cậu hốt hoảng đẩy hắn ta sang một bên muốn chạy lại bị tóm về đẩy lên tường nghe cái "rầm". Lưng bị va đập mạnh khiến cậu đau nhói, chưa kịp hoàn hồn đã nhận ra hắn đang há miệng về phía cổ cậu muốn cắn.

"Khônngggggg!!! Cứu tôi với" Cậu tuyệt vọng hét lên.

Cậu đã cảm nhận được chiếc răng nanh của hắn ta chạm vào cổ chuẩn bị xuyên xuống động mạch.

"Khônggggg"

"Pằng" một tiếng súng vang lên làm hắn rên lên một tiếng ngã khuỵ xuống đất trước sự bất ngờ của Junho.

Đứng trên hẻm có một người đàn ông mặc áo măng - tô dài đến đầu gối, đeo một cái kính đen che hết cả nửa khuôn mặt đang cầm khẩu súng chĩa vào John.

"Khốn khiếp"

Hắn ta chửi thề một câu rồi nhanh chóng bịp vết thương ở tay nhảy lên mái nhà chạy mất. Trước đó còn không quên để lại một câu đầy hứa hẹn.

"Người đẹp... hẹn gặp lại"

...

Cậu vẫn sững sờ nhìn người đàn ông đó. Có cảm giác giống như đã gặp ở đâu đó rồi. Cái cảm giác quen thuộc này là sao chứ? Không hiểu sao linh cảm cậu cho biết người đàn ông này không xấu.

"Ông là ai?"

Người đàn ông nọ khẽ nhích chân muốn lại gần cậu ....

"JUNHO"

Giọng Jimin từ đâu đó vang lên làm bước chân ông ta dừng lại.

"JUNHO, CẬU Ở ĐÂU?"

Người đàn ông nhận thấy Jimin sắp tiến lại gần con hẻm có chút sốt ruột quay lại nhìn Jin một cái rồi nhanh chóng kéo sụp mũ xuống bỏ đi.

"A này... chờ đã"

Junho chạy đến đầu hẻm nhưng không thấy người đó đâu nữa. Trong lòng ập lên một khoảng hụt hẫng. Sao cậu có cảm giác người đó rất quen.

"Junho... cậu không sao chứ?

Jimin hốt hoảng chạy đến nhìn Junho, kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không. Cậu ta đã vất vả lắm mới có thể đánh lạc hướng cái tên Ma cà rồng kia rồi nhanh chóng quay trở lại đây. May mà cậu không sao! Jimin thở dài nhẹ nhõm ngồi xuống dựa lưng vào tường nghỉ ngơi. Thật không thể xem thường thực lực của hai anh em sinh đôi đó. Xem ra bá tước Frank muốn tạo phản thật.

"Tôi nghĩ đã đến lúc cậu giải thích cho tôi mọi chuyện."

Junho bất chợt lên tiếng làm cho Jimin khựng lại. Nhìn cậu nghiêm túc.

"Được"

...

Chương trước Chương tiếp