Possession - 15

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Kang SeokChul trốn lui trốn lủi bấy lâu nay, ngay cả cảnh sát còn tìm không ra, nay lại tự mình xuất đầu lộ diện, chắc chắn là kế hoạch từ trước, và đương nhiên tôi sẽ là một phần trong đó..

Làm việc với ông ta tuy không lâu, nhưng cũng đủ để tôi biết. Ông ta đến cảnh sát còn không bắt được thì sợ cái gì, cái mạng tôi cũng chỉ là một cái gai trong mắt ông, hô người một tiếng liền có thể đem tôi đi phanh thây..

Tôi chỉ sợ vì bản thân mình, mà liên lụy tới những người khác. Trước kia tôi là đâu có ai, chỉ cần bảo vệ cái mạng này là được, nhưng bây giờ thì khác, ngoài bản thân mình ra, tôi còn một mối lo nữa..

Tôi không muốn chết, tôi không muốn dính dáng đến những chuyện quá khứ nữa, tôi muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi muốn được cảm nhận sự che chở đó.. cảm nhận tình thương đó, tôi còn chưa đền đáp được cho anh điều gì.. vậy nên tôi muốn sống, muốn ở bên cạnh anh..

Tôi nhìn ngó xung quanh một lượt, dường như không có ai thèm để ý tới tôi. Nhanh chân bắt taxi về nhà, trong lòng tôi nôn nao đến lạ. Ông ta không đơn giản như vậy, để lộ việc mình ở đâu cho cảnh sát chắc chắn không thể nào,.. Tôi bắt đầu lo ngại, liệu không phải Jungkook sẽ..

Nhanh chân bước xuống xe, từ xa tôi đã thấy anh lái xe về nhà. Jungkook nhìn thấy tôi liền kéo vào lòng, mau chóng nhét vào trong nhà

Jungkook dường như rất lo lắng liền lớn tiếng một trận

- ai cho em tự ý ra khỏi nhà..?

- tôi..

- sao không trả lời, em đâu có quen ai mà phải đi ra ngoài... hay là Han MinHyun..??

- không phải, tôi chỉ là-

- lời tôi nói em dường như bỏ ngoài tai ?

Jungkook nói xong liền bỏ ra ngoài, trước đó không quên khóa cửa thật chặt nhốt tôi bên trong.

Tôi ngồi trong nhà cũng không yên, Jungkook chắc chắn lại đến sở cảnh sát rồi.. Tôi còn chưa kịp giải thích cho anh nghe mọi chuyện, Jungkook hình như giận thật rồi, anh không nói không rằng đã bỏ đi..

Dạo này anh thường xuyên đến sở cảnh sát, công việc gần như bận rộn hơn. Kang Seokchul một lần nữa lại lặn mất tăm, chỉ vừa xểnh ra một cái liền có thể bốc hơi không dấu vết. Mọi người ai cũng đều đau đầu ngay cả Jungkook cũng vậy. Mấy lần tôi thấy anh trong thư phòng, đều trông rất mệt mỏi, râu cũng đã lởm chởm xung quanh, tinh thần đi xuống rất nhiều. Vụ án mãi chưa được thực thi vì không thể bắt được người, bên anh chắc chắn cũng bị khiển trách nặng nề.. Jungkook vẫn vậy, thủy chung không nói một lời nào với tôi, khuôn mặt lại thờ ơ như trước..

Sáng sớm nay trên cục báo có người nhìn thấy Kang Seokchul, anh liền tức tốc thay đồ, tôi bị anh đánh thức cũng nhổm dậy, cuộc điện thoại kia có vẻ trợ lý anh rất vui mừng khi có thông tin của ông ta, vậy nên giọng nói có chút lớn.

Tôi thấy anh sắp ra khỏi phòng, liền nói một tiếng khiến anh khựng lại bước chân

- Jungkook!.. cẩn thận một chút..

Anh quay lại nhìn tôi, rốt cuộc đã bao lâu tôi không nhìn thấy ánh mắt này

- ở yên nhà đợi anh về!

Lòng tôi chợt ấm lên đôi chút, đến lúc tiếng xe anh đi, khóe mắt không chịu được mà ướt mi mắt. Tôi thực lòng là thương anh..

_____

Tôi đang ở trong bếp, chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài vọng vào cứ ngỡ là anh mà vui vẻ đón nhận

- anh về sớm vậy-- K-Kang.. Seok..Chul..

- đã lâu không gặp, Kim Ami!

- ô-ông.. sao có thể vào đây, không phải cửa nhà đã khóa..?

- một chút mánh khóe liền có thể mở được..

Nói rồi ông liếc nhìn thuộc hạ của mình. Hai tên to lớn liền đi tới chỗ tôi mà bắt lấy. Hiểu rõ, tôi vùng vẫy không ngừng, bất quá cắn vào tay hai tên đó, liên tục la hét.

- con chó này mày cắn tao ?!?!

Một tên lấy bình nước ngay cạnh đó, đập thẳng vào gáy tôi, máu theo đó chảy ra rất nhiều, lênh láng một vũng, tôi liền không chịu được mà ngất đi..

______

Jungkook mãi mới về đến nhà, tin tức hôm nay lại công cốc, tới địa chỉ lại thấy không có người, chỉ trách đã bị ông ta lừa một vố. Trong lòng anh bỗng bất an lạ thường, làm mấy nghề này, những mánh khóe nhử địch chắc chắn luôn được dùng, không phải chứ..?

Anh xin phép về trước, chiếc xe lao nhanh trên đường. Về tới nhà lại thấy cửa khép hờ chứ không khóa. Vào bên trong vẫn không một tiếng động, gọi tên cũng không ai trả lời, anh theo quán tính vào trong bếp, xung quanh bừa bộn không tả được, ngay dưới chân máu lại chảy một vũng lớn, khiến anh hốt hoảng một phen. Chạy lên phòng cũng không có người, Jungkook người rối tung, nhanh chóng điều động xe cảnh sát.

______

Kang Seokchul cùng đồng bọn đem tôi đến nhà kho bị bỏ hoang. Nơi này thật sự quá hoang vu, không lấy một bóng người, hình như đây cũng là nơi ông ta trốn suốt thời gian qua, chẳng trách đến cả cánh sát tìm cũng không ra.

Hai tên to con kia ném tôi vào một căn phòng nhỏ, xung quanh gỉ sét toàn bộ, khiến tôi ớn lạnh một phen, đèn cũng không có, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào.. Tay chân tôi đều bị trói chặt, miệng lại bị bịt kín bằng băng dính, không thể nói trọn vẹn. Ông ta đứng trước mặt tôi, hai tay đặt phía sau lưng, dương dương tự đắc.

Kang SeokChul ngồi xuống trước mặt tôi liền kêu thuộc hạ chụp một tấm ảnh. Cậu ta khó hiểu lên tiếng

- ông định để người đến đây sao, sao không giết quách nó đi, chắc chắn nó đã khai ra hết mọi thứ rồi!

- một con chó khi mất đi sự trung thành, đương nhiên phải giết chết trước khi nó có ý định cắn chủ, nhưng cô ta may mắn, lại vớ được Jeon Jungkook, cậu ta mấy lần đã để ý đến tôi, nhưng vì không có chứng cứ rõ ràng nên mới chẳng thể ngay thẳng đến bắt giam tôi..

- cô ta đằng nào cùng sẽ chết, nhưng mà không phải đây là con mồi béo bở sao..?

- ý ông là..?

- diệt Jeon Jungkook mới là quan trọng, cậu ta rất nguy hiểm, động đến cô ta, có lẽ còn căng thẳng hơn.. vậy nên bắt sống Kim Ami để cậu ta mò tới đây, sau đó liền bắn chết cô ta trước mặt Jeon Jungkook, cậu ta không lẽ lại không đứng ra đỡ ?

Tôi nghe được từng chữ ông ta nói, nước mắt không nhịn được rơi xuống thành hàng, tôi biết ngay thứ ông ta muốn không chỉ là cái mạng nghèo này của tôi.

- dùng chút tiền là có thể mua chuộc được vài tên nhân chứng, sáng nay chắc đồn cảnh sát cũng loạn lắm, mãi mới thấy tung tích ta cơ mà.. haha

Kang Seokchul đắc ý mà cười lớn. Ông ta rõ ràng tung hỏa mù để đánh lừa cảnh sát, sau đó liền quang minh chính đại vào nhà mà bắt tôi đi.

Tôi dẫy dụa như muốn nói, ông ta cũng để yên, kêu thuộc hạ bỏ miếng dán xuống

- Kang Seokchul! ông có muốn thì giết mình tôi đây này!

- con điếm mày câm! Cái loại phản bội như này đáng lẽ phải để tao hãm hiếp rồi giết chết mới hả dạ, tao cho mày công việc để sinh sống, để bây giờ mày theo thằng nhãi kia phản bội tao.. hơ, loại người như mày mà thằng nhóc kia cũng để mắt tới, mày không nghĩ cậu ta chỉ đang lợi dụng mày thôi sao..?

- ông đừng có mà nói nhảm. Ông nói ông cho tôi cuộc sống.. hay là ông lấy đi hết tất cả, dồn tôi vào đường cùng để phải theo ông..? Tôi đã quá sai rồi, bây giờ không thể tiếp tục sống như vậy nữa, ông.. cái loại cầm thú phải chết không nhắm mắt! Ông đã giết bao mạng người rồi.. làm nhiều chuyện thất đức như vậy.. sao có thể sống nhăn răng.. Tôi cũng đã phải chịu hình phạt cho những gì tôi đã làm, bây giờ đến lượt ông..!

- sắp chết nên nói hơi nhiều phải không..? chúng mày liệu đã ngủ với nhau chưa..? Cái loại như mày, chắc đã lên giường mua chuộc cậu ta..

Trong lòng tôi có chút chột dạ, không phải ngay từ đầu là như vậy sao.. tôi theo như lời ông ta nói, là loại người đó sao.. đến cuối cùng vẫn là không thể rũ bỏ vết nhơ đó ra sao..? Ông ta dường như thành công thu phục lòng tôi qua lời nói của mình, phải làm cho tôi xuống tinh thần, từ đó mới có thể đoạt được hai mạng người..

Kang Seokchul thấy tôi im bặt, không vo ve bên tai nữa, liền thả lỏng người

- vì con điếm như mày mà tao sống không bằng chết, trốn lui trốn lủi..

Ông ta nâng tay lên xoa nhẹ thái dương, sau đó liền đứng lên rời đi cùng hai tên thuộc hạ, trước khi đi, một tên trong đó không quên dán lại băng dính trên miệng tôi, còn cố tình tát tôi một bạt tai đến hằn năm ngón, tôi chỉ biết nằm gục ra đó, những cái đánh này, cũng đã quá quen khi ở đó rồi.. Anh ta đứng dậy, khóa chặt cửa rồi đi ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp