- Quan Vi Ha Chuong 67 Tieu Phi

Tùy Chỉnh

Lâu Cảnh hơi nheo nheo mắt, nhìn tiểu thư Dương gia bị xô đẩy lên phía trước, vóc dáng mảnh mai, mi thanh mục tú, đúng là có vài phần tương tự với Dương Hưng, quần áo vẫn chỉnh tề, có lẽ mấy ngày nay cũng không gặp phải cái gì khổ sở.

"Đây chính là thiên kim của quận thủ, còn có hai thủ hạ của ngươi." Tên trùm thổ phỉ đứng sau lão Tứ nửa bước, "Chỉ cần thả chúng ta rời đi, nhất định sẽ không thương tổn đến một cọng tóc nào của bọn họ."

Tuy rằng Tứ đương gia cảm thấy hành vi này có chút hèn hạ, nhưng không thể không nói, đây đúng là một biện pháp tốt, lúc trước sang sông nhặt được hai thị vệ bị thương, thầm nghĩ mang bọn họ về để tra hỏi, kết quả là cái gì cũng không hỏi được, đang định thả đi, cũng không dự đoán được là còn có tác dụng như vậy.

Hai người này mặc quần áo giống nhóm U Vân vệ như đúc, vừa nhìn đã biết bọn họ chính là thân binh của Trấn Nam tướng quân. Không bảo vệ tốt cho Dương tiểu thư, bất quá là đắc tội với quận thủ quận Cửu Xương, mà hy sinh hai người thị vệ, thì chắc chắn sẽ khiến tướng sĩ rét lạnh nhân tâm. Thử hỏi, ngay cả thân vệ của mình chết sống thể nào cũng không để ý, vậy thì người này có thể đối xử tử tế với cấp dưới được sao?

Lâu Cảnh nhướng mày, nhìn về phía hai người bị dây thừng trói chặt, lạnh lùng nói: "Thị vệ bị địch bắt giữ thì không đáng nhắc đến." Lời vừa dứt, bàn tay đã nâng lên, Vân Lục và Vân Thập Nhị cầm cung tiễn trong tay chợt búng người dựng lên, hai mũi tên màu đen vọt thẳng về phía hai Vân vệ.

Tứ đương gia kinh hô một tiếng, che trước người tên râu quai nón, nhanh chóng lui về phía sau.

Vân Tứ và Vân Ngũ không tránh cũng không né, đột nhiên khom người, giơ hai tay bị trói sau lưng lên, vừa mới tiếp được tên bay tới, dây thừng liền phựt một tiếng rồi đứt đoạn. Vân Ngũ tung chân đá ngã tiểu lâu la bên người, đoạt đao trong tay hắn; Vân Tứ lao sang kéo Dương tiểu thư, đồng thời cúi đầu, lưỡi đao của Vân Ngũ đã vung qua đây, lướt qua Vân Tứ giết chết một tên lâu la khác.

Vài tiểu lâu la không kịp phản ứng, nháy mắt đã bị tàn sát hầu như không còn.

Ngược lại, Tứ đương gia phản ứng rất nhanh, vươn tay muốn bắt hai người kia lại, nhưng tên của Vân Lục đã lập tức bắn đến, khiến hắn không thể không nghiêng người né tránh, trong nháy mắt này, Vân Tứ và Vân Ngũ đã nhanh chóng mang theo Dương tiểu thư nhảy vọt vào đội ngũ của quan binh.

"Cám ơn các ngươi." Lúc này Dương tiểu thư mới nhẹ nhàng thở ra, không còn dáng vẻ trấn định như vừa rồi, đôi mắt ngập nước, hướng hai U Vân vệ nói lời cảm tạ.

"Đưa Dương tiểu thư xuống núi đi." Lâu Cảnh hơi nhếch môi, quét mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của tên trùm thổ phỉ, "Bây giờ đầu hàng còn chưa muộn đâu."

"Hừ, lão Đại, chúng ta liều mạng, giết một đường máu đi ra!" Hai mắt Tứ đương gia đỏ đậm, cửu hoàn đao trong tay bởi vì nắm quá chặt mà đương đương rung động.

"Ta đếm đến ba, rồi sẽ đánh lên núi, một!" Lâu Cảnh không nhanh không chậm mà nói.

"Lão Tứ, ta có huynh đệ như ngươi, chết cũng không tiếc!" Gã râu quai nón vỗ vỗ bờ vai của Tứ đương gia, thở dài, đi đến nước này, bọn họ đã thua rồi.

"Hai..." Lâu Cảnh lập tức rút trường thương ra.

"Đại ca, huynh đệ cùng ngươi đồng sinh cộng tử!" Lão Tứ nâng đại đao lên, nhằm thẳng vị trí Lâu Cảnh lao đến, "Đại ca, ta ngăn cản quan binh, ngươi đi mau!"

Cửu hoàn đao còn chưa gần người, đã bị Vân Nhất chặn lại.

"Lại là ngươi!" Tứ đương gia thấy Vân Nhất, toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên, người này quá mức khó chơi, một khi đánh nhau liền không ngừng được, biết làm thế nào để giết ra một đường sống đây?

Quan binh cầm trường mâu trong tay nhanh chóng xông lên trước, bảo vệ Lâu Cảnh vào giữa.

"Giết!" Lâu Cảnh hạ lệnh.

Các tướng sĩ lập tức phấn chấn tinh thần, ào ào lao lên.

"Đợi đã!" Tên trùm thổ phỉ đột nhiên hét lớn một tiếng, "Sơn trại núi Cửu Kỳ đầu hàng!"

"Muộn rồi." Lâu Cảnh ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, thong dong mà nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của tên râu quai nón, tựa hồ đến tận bây giờ mà người này vẫn còn không hiểu rõ, đến tột cùng là ai cầu ai, đầu hàng chỉ là một loại ân huệ mà thôi, cũng không phải chiến thuật, liền lạnh mặt nói: "Một tên cũng không để lại!"

"Giết--" Nhất thời, tiếng quan binh hò hét hô giết vang động cả sơn cốc. Con đường đá này quá nguy hiểm, vô ý một cái là sẽ bị té xuống, tên trùm thổ phỉ vừa đánh vừa lui, mang theo thủ hạ không còn nhiều lắm rút về phía sơn trại trên núi.

Tuy rằng cái sơn trại này được tính là trại lớn, nhưng đếm từ đầu đến đuôi cũng chẳng tới ba trăm người, xuống núi quy phục mất hơn một trăm, còn lại hơn trăm người căn bản là không đủ cho quan binh giết, cho nên phải nhanh chóng rút lui về cửa đá.

Lâu Cảnh cũng không cho bọn họ đạt được ý định, Vân Lục và Vân Thập Nhị giương cung, mũi tên nhắm ngay tên trùm thổ phỉ đang chạy trước nhất, vùn vụt lao tới.

Tên râu quai nón cả kinh, một phát bắt ngay lấy Tứ đương gia bên người, dùng cơ thể hắn để chặn mũi tên.

Cửu hoàn đao đỡ được một mũi tên, nhưng một cái tay khác lại bị Đại đương gia kéo lấy, có muốn hành động cũng không được, nhất thời bị một mũi tên bắn trúng. Tứ đương gia sững người, mở to mắt khiếp sợ mà nhìn đại ca kết bái dùng chính mình làm lá chắn.

Hai canh giờ sau, Lâu Cảnh cưỡi hãn huyết bảo mã, sau ngựa buộc Tứ đương gia bị trói gô, thong dong tự tại mà trở về nơi đóng quân.

Tiêu Thừa Quân khoanh tay đứng trước cửa quân doanh, mỉm cười nhìn tư thế oai hùng cao ngất của Trấn Nam tướng quân, chiến thắng trở về.

Trận chiến kết thúc thắng lợi, Trấn Nam tướng quân chỉ dùng một ngày một đêm để tiêu diệt hết đám sơn phỉ nhiều năm khó trị trên núi Cửu Kỳ, khiến tướng sĩ trong quân đều rất thán phục.

"Khó trách tuổi còn nhỏ như vậy mà đã được phong làm tướng quân nhị phẩm, quả nhiên là xứng đáng a!" Vương Trực nhìn bữa trưa nghèo nàn trước mắt, liền chạy đi hỏi thăm thương thế của Lâu Cảnh, lúc trở về liền nhịn không được mà thở dài.

"Đừng nhìn nữa." Trương Nhiễu đem một xấp danh sách đưa cho Vương Trực, "Quân sư đưa sổ sách đăng kí đến đây, nhanh đi kiểm kê đám tân binh của ngươi đi."

Số sơn phỉ biết cưỡi ngựa không nhiều lắm, huống hồ triều đình đã định ra số lượng kỵ binh nhất định, không thể tùy ý tăng thêm, cho nên hầu hết sơn phỉ mới thu nạp lần này sẽ được phân về Bộ binh, tự nhiên cũng do Bộ binh giáo úy quản lý.

Vương Trực nhìn mớ sổ sách đăng kí dày cộp kia, nhịn không được mà nhăn nhó, "Trước kia cũng không phải là chưa từng thu sơn phỉ, phỏng chừng là vài ngày nữa sẽ trốn mất một nửa thôi."

"Chưa chắc đâu." Trương Nhiễu lắc lắc ngón tay, "Ngươi nhìn cái này đi." Nói xong, hắn lại chỉ chỉ một tập giấy khác nằm dưới chồng danh sách đăng kí.

Vương Trực lấy ra nhìn, không khỏi sửng sốt, "Đây là, danh sách quân tịch!"

Như thế nào mà hắn lại quên, Trấn Nam tướng quân quản lý binh quyền bốn quận phía Nam, hoàn toàn khác với Võ Vệ tướng quân không có thực quyền. Ở bốn quận phía Nam này, vô luận là quân đội hay là quân tịch, hết thảy đều do Lâu Cảnh quản hạt, đem mấy người này nhập vào quân tịch, bất quá chỉ là nâng tay mà thôi, chẳng mất bao nhiêu thì giờ.

(Quản hạt:管轄 đứng đầu trông coi.)

"Có quân tịch, những người đó sẽ không trốn sao?" Trong đại trướng, Tiêu Thừa Quân ôm chén trà trong tay, cùng Trấn Nam tướng quân uống trà sau bữa ăn.

Trong quân còn có rất nhiều sự tình cần phải chỉnh lý, bọn họ dự định ở lại một ngày để chuẩn bị, khi hoàng hôn sẽ đưa Dương tiểu thư trở về, sáng sớm ngày mai sẽ nhổ trại.

"Thông thường, khi chiêu an xong thì cũng chỉ phân đám sơn phỉ này vào nhóm tạp binh, cơ bản là cũng không khác gì với binh dịch." Lâu Cảnh cầm bút, nhanh chóng viết xong một phong thư, lấy ấn tướng quân ra, ấn xuống mặt giấy một cái đại ấn đỏ tươi, gọi tín binh đến, bảo hắn nhanh chóng chuyển thư đến tay thứ sử Giang Châu.

(Binh dịch: gần giống như mình đi nghĩa vụ quân sự bây giờ ấy, tín binh: binh sĩ chuyên phụ trách vận chuyển thư từ.)

Tiêu Thừa Quân hiểu rõ, việc chiêu an, trước giờ đều do người cầm quân là tướng quân thực hiện, mà quân tịch lại do thứ sử trông coi, tướng quân tuyển mộ sơn phỉ về, quân tịch lại chậm chạp mãi không xong, đương nhiên là những tạp binh mới tới kia sẽ cảm thấy bất an, cũng bị những binh sĩ có quân tịch khác khinh thường, cho nên sẽ tìm cơ hội đào tẩu, tiếp tục đầu nhập vào các sơn trại khác làm sơn tặc.

"Đại tướng quân, Dương tiểu thư cầu kiến." Thị vệ ngoài cửa chợt bẩm báo.

Tiêu Thừa Quân cau mày, nữ tử sẽ không tùy tiện xin gặp mặt nam tử, đặc biệt là nữ tử chưa xuất giá, huống hồ vị thiên kim nhà họ Dương này cũng sắp trở thành tiểu nương của Lâu Cảnh, tại sao lại lén lút muốn hẹn gặp riêng như thế?

(Xuất giá: lấy chồng, tiểu nương: mẹ trẻ)

"Cho nàng ta vào đi." Lâu Cảnh thuận miệng nói xong, nhất thời cảm thấy ánh mắt của phu quân nhìn hắn chợt lạnh đi ba phần, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, "Cái kia... Chắc là nàng ta có chuyện quan trọng muốn nói, ách...."

Nhìn bộ dáng ngượng nghịu, cẩn cẩn dực dực mà nhìn mình của Vương phi, trong mắt Tiêu Thừa Quân dần dần nhiễm lên ý cười.

"Tiểu nữ ra mắt Trấn Nam tướng quân, ra mắt quân sư." Dương tiểu thư cúi đầu, hướng hai người phúc thân hành lễ.

(Một lễ tiết của người xưa, phụ nữ đặt hai tay lên vị trí thắt lưng, đầu gối hơi cúi xuống một cái, khẽ cúi đầu, phim trung quốc chiếu rất nhiều ^^~)

Lâu Cảnh há mồm, lại không dám nói lung tung, ủy khuất mà nhìn về phía phu quân nhà mình.

"Dương tiểu thư không cần đa lễ." Tiêu Thừa Quân nhịn không được mà cười khẽ, mở miệng mời Dương tiểu thư đứng dậy.

"Tiểu nữ đến đây đúng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng mà... xác thực là có việc muốn nhờ." Dương tiểu thư nói xong, ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh, "Cầu tướng quân, tha cho Lâm đại ca một mạng."

"Ai cơ?" Lâu Cảnh nhíu mày.

"Chính là vị Tứ đương gia trên sơn trại bị tướng quân bắt về đấy ạ." Gương mặt hơi có vẻ non nớt của Dương tiểu thư tràn đầy chấp nhất, "Hắn gọi là Lâm Đại Hổ, là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ."

Phu phu hai người liếc nhau, Lâm Đại Hổ là một nhân tài, sở dĩ Lâu Cảnh chưa giết hắn là vì có ý muốn mời chào, nhưng hắn với vị Dương tiểu thư này là xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Lâu Cảnh nhìn nhìn đôi mắt hàm lệ của Dương tiểu thư, nhất thời cảm thấy, phụ thân nhà hắn còn chưa kịp gặm cỏ non, đỉnh đầu đã được đội một cái nón xanh to tướng rồi. (bị cắm sừng)

Dương tiểu thư cũng tự nhiên nhìn ra thâm ý trong mắt Lâu Cảnh, nhất thời đỏ bừng mặt, "Tướng quân chớ nên hiểu lầm!" Tuy rằng xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể vứt bỏ ân nhân cứu mạng, liền cắn chặt răng, đem sự việc diễn ra trong mấy ngày nay kể lại rõ ràng.

Lại nguyên lai, tên râu quai nón kia bị tóm, đám sơn tặc liền bắt nàng để ép quận thủ phải lấy trùm thổ phỉ ra đổi, ai ngờ lúc tên râu quai nón ấy được thả trở về, gặp nàng xong liền nói phải cưới nàng làm áp trại phu nhân, còn kéo nàng muốn động phòng. Dương tiểu thư nào chịu nổi loại khuất nhục này, lúc ấy liền muốn đâm đầu vào đá tự sát, may mà được Lâm Đại Hổ ngăn lại.

"Ta nói rồi, không được làm nhục thiếu nữ chưa xuất giá, cho dù là đại ca cũng không được!" Lâm Đại Hổ đem Dương tiểu thư ra sau người, kiên quyết che chở cho nàng, bởi vì muội muội (em gái) hắn bị người ta vũ nhục đến chết nên hắn vốn hận thấu loại sự tình này, lúc gặp phải liền xen vào ngăn cản.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi gật đầu, xem ra Lâm Đại Hổ này cũng là một người biết phân biệt đúng sai, "Sao hắn lại làm sơn phỉ?"

"Ta cũng biết không nhiều lắm." Dương tiểu thư thấy quân sư tao nhã, khí chất thanh quý, so với tướng quân sát khí mình đầy bên cạnh thì dễ nói hơn rất nhiều, trên mặt liền thoải mái hơn vài phần, "Chỉ nghe nói muội muội nhà hắn bị một tên làm việc trong nha môn gây hại, dưới cơn nóng giận, hắn đã chém chết tên kia, sau đó bị sung quân đến Giang Châu."

Đất đai Giang Châu cằn cỗi, nhiều người phạm tội bị lưu đày đến tận đây, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến sơn phỉ ở nơi này càng ngày càng đông.

"Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?" Lâu Cảnh bất vi sở động, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Dương tiểu thư, trong mắt nổi lên ánh sáng lạnh, hứ, không ngờ Nguyên Lang nhà hắn lại ôn hòa nói chuyện cùng nữ nhân này như vậy!

(Bất vi sở động: 此番被掳 không có động tĩnh, không bị thuyết phục; tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.)

Dương tiểu thư cắn cắn môi dưới, hít sâu một hơi, "Thế tử xa nhà ngàn dặm, trong nhà không còn người trông nom, ít ngày nữa tiểu nữ sẽ được gả đến Lâu gia... Chi bằng thế tử phân phó."

Lâu Cảnh sửng sốt, hơi hơi nhíu mày, "Việc của phụ thân ta, kỳ thật..." Việc này là Lâu gia làm không đúng, lần này hắn tới Cửu Xương, cũng là vì muốn giải quyết chuyện này, không thể để danh dự của Lâu gia bị phá hủy được.

"Đa tạ thế tử thương tiếc," Trong mắt Dương tiểu thư hiện ra vài phần quyết tuyệt, "Gia phụ đã ký hạ khế ước, tự nhiên là nên thực hiện hứa hẹn, huống hồ... Lần này bị bắt, thanh danh cũng bị phá hủy, gả cho An Quốc công làm trắc thất, là tiểu nữ trèo cao."