[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận - Chương 65

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

65.
Trôi qua thêm nhiều ngày nữa, thuyền rốt cục cũng cập bến Man Châu.

Đến Man Châu thì chuyển qua đi bằng xe ngựa, đi tầm sáu canh giờ mới đến Vân huyện.

Sáng sớm hai ngày trước khi chuẩn bị đến Man Châu, Tạ Quyết phân phó người ra roi thúc ngựa đi Vân huyện, thông báo cho nhạc phụ nhạc mẫu rằng bọn hắn tầm khoảng lúc nào sẽ đến Man Châu.

Cho nên Ông Cảnh Vũ còn ở trong phòng, liền nghe được Phồn Tinh hứng phấn bừng bừng từ ngoài phòng bước nhanh đến, nói là đã gặp qua gia chủ cùng chủ mẫu.

Ông Cảnh Vũ nghe vậy liền vội vàng đứng dậy đi tới cửa sổ, vén mành cửa sổ tàu lên.

Xa xa nhìn lại liền trông thấy trên bến tàu có hai thân ảnh quen thuộc, vui thích lập tức hiện lên trên mặt, rối ít mang đấu lạp đeo lên sau đó vội vàng từ trong phòng đi ra, ra buồng nhỏ trên tàu đi tới bên trên boong thuyền.

Tạ Quyết cũng đang ở trên boong thuyền, trông thấy nàng từ trong thuyền đi đến, liền biết nàng cũng nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu.

Nhũ mẫu ôm Lan ca nhi từ phía sau đi đến, Tạ Quyết liền ôm đến trên tay.

Vừa đến trong ngực phụ thân, Lan ca nhi hưng phấn đưa tay nhỏ khua khua vài cái.

Tạ Quyết sờ lên cái mũ tiểu hổ trên đầu hắn, sau đó mới ôm hắn đi đến bên cạnh thê tử.

Ông Cảnh Vũ nghe được tiếng Lan ca nhi cười, cũng quay đầu nhìn về phía nhi tử.

Lan ca nhi khoảng bốn tháng, dáng dấp trắng trắng mập mập, lại phối với cặp con ngươi sáng long lanh, linh động cực kì.

Nàng cũng giơ tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập, cười nói: “ Rất nhanh liền nhìn thấy ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ, Lan ca nhi có phải cũng rất vui vẻ không? ”

Lan ca nhi giống như đáp lại, phát ra âm thanh làu bàu.

Một khắc sau thuyền lại gần bờ, phu thê Ông gia vội vàng hướng phía thuyền nữ nhi bước đến.

Ông Cảnh Vũ bước chân cũng rất nhanh.

Lần trước gặp mặt đến nay cũng đã bốn tháng, lâu như vậy, tự nhiên là nhớ.

Đến gần, mẫu nữ hai người kéo tay đối phương, Ông Cảnh Vũ hướng phụ mẫu gọi: “ A nương, a cha! ”

Tạ Quyết ôm Lan ca nhi từ phía sau bước tới, thê tử đội đấu lạp*, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được nét mặt nàng bây giờ, là bộ dáng của một tiểu cô nương.

( *斗笠: Đấu lạp, một loại mũ trúc có khăn lụa chùm lên trên).

Ở trước mặt hắn, thê tử tính tình trầm liễm, cho dù nàng thực tế đã hai lăm hai sáu tuổi, bây giờ ở trước mặt phụ mẫu, cũng chỉ là là một tiểu cô nương không chịu lớn.

Liễu đại nương tử ân cần hỏi nữ nhi: “ Từ Kim Đô đến Man Châu đường xá xa, có mệt hay không? ”

( còn)

Chương trước Chương tiếp