Trang chủQuỷ Y Quận Vương PhiChương 60: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành.

Quỷ Y Quận Vương Phi - Chương 60: Thông báo chọn rể, giai ngẫu thiên thành.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Trong phòng khách mọi người nghe Vân Nhiễm nói không khỏi trợn mắt há mồm, nhất thời im lặng không biết nói gì, Vân Tử Khiếu thở dốc, Yến Kỳ từ hôn nữ nhi, sao nàng có thể không tức giận, hơn nữa tiểu tử này có phải quá cuồng vọng không, dám công khai tới cửa thăm viếng, chẳng lẽ hắn không biết trong mắt người Vân gia cực kỳ ghét hắn sao?

Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên trong lòng sung sướng, Tiêu Bắc Dã lên tiếng: "Yến quận vương quả nhiên có được đãi ngộ không giống người bình thường, ha ha."

Tận hết sức lực đả kích tình địch là việc nam nhân nên làm, Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Cơ thái tử đã tiếp lời: "Tiêu thế tử, Yến quận vương sao có thể hưởng cùng đãi ngộ như chúng ta, người ta là đặc biệt được quận chúa Trường Bình chiêu đãi."

Tần Văn Hãn cái gì cũng không nói trên mặt suy trì ý cười ôn hòa, Vân Nhiễm không để ý tới những người khác, ánh mắt châm chọc nhìn Yến Kỳ phía đối diện, vốn nghĩ nam nhân này phải biến sắc mặt, trong lòng đã chuẩn bị chỉ cần hắn biến sắc liền đuổi ra phủ Vân vương, đừng tưởng rằng trưởng quản giám sát ti là có thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng Yến Kỳ cũng không thay đổi sắc mặt, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ tinh xảo như ngọc, thủy chung duy trì nụ cười khéo léo, nhìn Vân Nhiễm ôn nhã lên tiếng: "Bản quận vương hôm nay tới cửa là muốn đưa hạ lễ chúc mừng quận chúa đăng quang vương vị.'

Yến Kỳ nói xong không chờ Vân Nhiễm trả lời đã phân phó thuộc hạ Trực Nhật cung kính tiến vào, Trực Nhật hơi mất bình tĩnh, khó có thể tin người cứu chủ nhân ở Phượng Thai Huyền chính là quận chúa Trường Bình. Chủ tử còn từ hôn của nàng, khó trách quận chúa tức giận, hiện tại Trực Nhật đã muốn đứng về phía Vân Nhiễm.

Trực Nhật cung kính dâng một phần danh sách quà tặng: "Quận chúa, đây là lễ vật chủ tử nhà chúng ta chuẩn bị vì quận chúa."

Chỉ mong quận chúa nhận lễ, sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, khóe môi cười lạnh, Yến tiện nhân lại muốn ra chiêu gì đây, hắn sẽ tốt như vậy sao? Khẳng định là không có khả năng, cho nên đây là cái bẫy hắn muốn nàng nhảy vào, nghĩ nàng sẽ mắc mưu sao?

Vân Nhiễm đưa ta tiếp nhận danh sách quà tặng trong tay Trực Nhật, cẩn thận nhìn qua, khóe môi cười càng đậm, đáy mắt không có nửa điểm lo lắng, danh mục quà tặng này chính là mười vạn lạng bạc trắng, vừa thấy vật này, Vân Nhiễm lại nhớ tới chuyện gần năm vạn lượng ngân phiếu, ánh mắt hơi biến sắc nhìn Yến Kỳ: "Yến quận vương, đây là muốn tái lập bẫy để ta nhảy vào sao? Chuyện bốn vạn năm ngàn lượng ngân phiếu lần trước thiếu chút nữa khiến bản quận chúa vào đại lao ngồi một chuyến, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi cho là bản quận chúa ngốc vậy sao?

Vân Nhiễm cầm danh mục quà tặng trong tay, Trực Nhật sửng sốt không ngờ quận chúa Trường Bình lại nghĩ như vậy, chủ tử nhà bọn họ là thành tâm tặng lễ.

"Quận chúa Trường Bình, gia nhà ta thành tâm muốn tặng lễ."

"Ngươi cùng chủ tử các ngươi là cùng một hội, thực xin lỗi, phủ Vân vương nhà chúng ta không hầu hạ được Tôn đại thánh như chủ tử nhà ngươi," Vân Nhiễm tức giận lên tiếng vốn đang định để hạ nhân đưa Yến Kỳ sang nhà bên dùng trà, giờ đổi thành trực tiếp đuổi ra ngoài.

"Người tới."

Ngoài cửa Phó Trung đi đến, cung kính cúi đầu: "Quận chúa."

Vân Nhiễm chỉ Yến Kỳ, ra lệnh: "Mời Tôn đại thánh này ra ngoài, phủ Vân vương chúng ta không có khả năng chiêu đãi vị khách quý như vậy."

"Này?" Phó Trung im lặng nâng mắt nhìn Yến Kỳ, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, quận chúa khí thế bức người, Yến quận vương nhất định sẽ trở mặt, như vậy sẽ có trò hay để xem.

Trực Nhật nghe thấy Vân Nhiễm nói, còn đang muốn thay chủ tử nhà mình nói chuyện thì Yến Kỳ đã nhanh chóng lên tiếng: "Nếu quận chúa Trường Bình đã không chào đón, ngày khác ta lại đến chào hỏi."

Hắn nói xong phất ông tay áo, tao nhã như hoa trong nước.

"Chúng ta đi thôi." Nói xong dẫn Trực Nhật đi ra ngoài, phía sau mọi người đều ngây ngốc, rất lâu không có phản ứng, đây xác định là Yến quận vương khiến người ta đau đầu sa? Không chỉ đám người Tiêu Bắc Dã, đến Vân Nhiễm cũng kinh ngạc không hiểu, nam nhân này đầu óc bị hỏng rồi sao, trong quá khứ luôn cùng nàng đối chọi gay gắt, hôm nay sao lại tốt thế này, nhưng mà thôi mặc kệ hắn.

Vân Nhiễm quay đầu nhìn vài người trong phòng khách, mọi người đều cười cười nói nói, sớm đã quên Yến Kỳ.

Trên xe ngựa phủ Yến vương, dạ minh châu soi sáng khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo của Yến Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, khiến cả người giống một viên băng ngọc lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy bắt đắc dĩ, tựa vào nhuyễn tháp vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, xem ra nha đầu kia thực sự giận hắn, hiện tại làm thế nào mới có thể xóa tan khoảng cách giữa hai người, Yến quận vương hơi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Ở bên cạnh Trực Nhật nhịn không được lo lắng: "Gia, ngươi xem quận chúa Trường Bình hiểu lầm gia rất sâu, ngay cả người đưa lễ đều không chịu nhận."

Hắn nhìn thấy rõ ràng, quận chúa nhìn ba người kia tươi cười vui vẻ chứng minh quận chúa thích lễ vật tốt, nhưng hiện tại lễ vật gia đưa cũng không chịu nhận, có thế thấy nàng rất giận gia, mâu thuẫn của nàng với gia càng lớn, chủ tử phải làm sao mới hóa giải được đây.

"Đây là do bản quận vương thất sách," Yến Kỳ nâng mắt phất tay áo bảo Trực Nhật lui xuống, Trực Nhật xuống xe lên ngựa, mọi người lên đường trở về phủ Yến vương.

Trong phủ Vân vương, Vân Nhiễm tiễn bước đám người Cơ Kình Thiên ra phủ, xoay người chuẩn bị về viện Như Hương nghỉ ngơi, ngày mai hoàng thượng sẽ phái kiệu loan tới đón nàng, đi dạo phố để dân chúng cùng vui.

Vân Tử Khiếu tới phía sau Vân Nhiễm, Vân Nhiễm thấy kỳ lạ ngừng bước: "Phụ vương, có chuyện gì sao?"

Vân Tử Khiếu nhíu mày nhìn Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, con nói xem đêm nay Yến Kỳ đến phủ đưa hạ lễ là có ý gì? Có khi nào bởi vì biểu hiện của con hôm nay nên hắn thích con?"

Vân Tử Khiếu nhìn khuôn mặt xinh đẹp bức người trước mắt, nhất cử nhất động đều tỏa ra hào quang, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ, bằng không Yến Kỳ tới phủ làm gì?

Vân Nhiễm nghe Vân Tử Khiếu nói xong, không nhịn được nở nụ cười: "Phụ vương, người nghĩ gì vậy, bạch liên hoa kia sao có thể thích con, không có khả năng, nếu thích thì đã sớm thích, hắn sẽ không vì con thành hoa vương mà thay đổi ý định, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, đêm nay hắn tới cửa đưa lễ, nhất định là có mục đích không để cho người khác biết, muốn tính kế con, có điều con sẽ không mắc mưu."

"Như vậy sao?" Vân Tử Khiếu cảm thấy không đúng, ông cảm thấy Yến Kỳ có chút khác thường, nếu như bình thường Nhiễm Nhi đuổi hắn ra ngoài vị Yến quận vương này nhất định sẽ gây sự, nhưng đêm nay hắn lại im lặng không nói gì rời đi, đây không phải là khác thường sao?

Vân Nhiễm thấy Vân Tử Khiếu cần còn ngập ngừng, cười nói: "Phụ vương, người đừng suy nghĩ nhiều, cho dù Yến Kỳ có thích con, con cũng không thích hắn, tiện nhân đó con thấy một lầ muốn đánh một lần."

Vân Nhiễm nói xong liền xoay người bước đi, không để ý đến Vân Tử Khiếu ở phía sau, Vân Tử Khiếu trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh đi xa, xem ra Yến Kỳ đắc tội nữ nhi quá nạng, cho nên hiện tại chỉ cần nghĩ đến nữ nhi đã muốn đánh hắn, Vân Tử Khiếu tất cả những chuyện này đều do Yến Kỳ tự chuốc lấy, mắng một câu đáng đời, xoay người về viện của mình.

Trong viện Như Hương, tràn đầy xiêm y quần áo, Triệu ma ma cùng Lệ Chi đang sửa sang lại, xem ra đêm nay lại không được ngủ cần cả đêm để sửa sang.

Lệ Chi nhìn Vân Nhiễm đi tới, nhanh chóng bẩm báo: "Quận chúa, đồ đạc nhiều lắm, đã đầy chặt hai phòng, nhưng vẫn còn chưa hết, không biết để vào đâu."

Quận chúa nhiều đồ đạc như vậy, sẽ dễ bị bọn trộm cướp nhòm ngó, có thể gặp phiền phức.

"Ngươi đem những đồ vật này sắp xếp lại, lập một danh mục quà tặng đưa cho ta, sau đó đem mấy thứ này phân loại cẩn thận đưa tới cửa hàng của mẫu phi để bán. Mặt khác kiểm tra lại chưởng quầy của tất cả các cửa hàng, trong đó sợ có không ít người của nữ nhân kìa, đều thay mới cho ra, hai ngày này ngươi không cần hầu hạ ta, theo Triệu ma ma làm việc này, Sơn Trà ở lại bên cạnh ta là đủ rồi."

"Ân, quận chúa nô tỳ đã rõ."

Lệ Chi nhận lệnh đi sắp xếp lại đồ đạc, Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà vào phòng tắm rửa qua rồi đi nghỉ.

Ngày hôm sau, trong cũng đã sớm phái kiệu loan chờ trước cửa phủ Vân vương, kiệu loan vốn là xe của hoàng hậu, trong lịch sử hoa vương đều ngồi kiệu loan diễu phố để dân chúng cùng vui, hôm nay Vân Nhiễm thành hoa vương, cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi Vân Nhiễm chuẩn bị tốt, dẫn Sơn Trà xuất phủ Vân vương, ngoài phủ Vân vương đông nghịt ngiowif đang quỳ, trừ bỏ lão Vân vương phi, Vân vương phi cùng Vân Vãn Tuyết đang bị thương không có xuất hiện, những người khác đều có mặt, ngay cả Vân Tử Khiếu cũng xuất hiện, Vân Tử Khiếu dặn dò nữ nhi: "Nhiễm Nhi, hôm nay con có thể ngồi kiệu loan đi diễu phố kinh đô Đại Tuyên, từ sau khi trở về, con còn chưa đi thăm quan kinh thành đâu."

Vân Nhiễm gật đầu, lời này cũng không sai, hôm nay là một cơ hội tốt để di dạo Lương Thành Đại Tuyên, nghĩ vây nàng dẫn Sơn Trà bước lên kiệu loan, mọi người bắt đầu chậm rãi hành động.

Phía trước là mấy trăm thị vệ trong cung, đằng sau là kiệu loan hoa lệ, phía sau lại có thêm mấy trăm thị vệ, những người này đi theo để bảo vệ Vân Nhiễm.

Bên trong kiệu loan có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mông lung uyển chuyển thướt tha động lòng người, loại cảm giác thần bí này lại càng làm Vân Nhiễm thêm hào quang rực rỡ, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng hoan hô.

"Quận chúa Trường Bình."

"Chúng ta yêu người."

Tiếng sau to hơn tiếng trước, cực kỳ cuồng nhiệt, tâm trạng Vân Nhiễm rất tốt, vén rèm tơ lên nhìn dân chúng hai bên đường, không ngừng vẫy tay, nàng làm động tác như vậy lại càng khiến dân chúng kích động, không ngừng hoan hô.

Xe ngựa đi vòng quanh ngã tư đường rồi đi thẳng xuống dưới, Vân Nhiễm trước còn hưng phấn mỉm vười, cố gắng làm một hoa vương gần gũi với dân chúng, nhưng sau lại có chút buồn chán, lui vào trong xe ngựa không ra, rõ ràng là tránh ở trong xe ngựa ngủ ngon. Mặc cho bên ngoài tiếng hô vang trời, nàng vẫn hăng say ngủ.

Trà lâu sát bên ngã tư đường, có người đang hứng thú nhìn người trong xe ngựa, mơ hồ có thể thấy người nọ đang nằm ngủ trong xe, tư thế không nói, mặc kệ bên ngoài hoan hô liên tục, người bên trong vẫn bất động, ngủ yên.

Trong gian phòng hai người nhìn người bên trong kiệu loan, một người gầy, tuấn dật như trúc, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn nữ tử trong kiệu loan. Lại nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, phảng phất như gió trăng, quận vương có chuyện gì đây? Sẽ không có hứng thú với nữ tử trên kiệu chứ, bằng không làm sao có thể giải thích nguyên nhân hắn chạy tới đây uống trà.

Nghĩ đến khả năng như vậy, Sở Văn Hiên có chút kinh hãi, không có khả năng đi, nếu quận vương thích nữ nhân này, lúc trước vì sao lại từ hôn, hiện tại lại trốn ở đây nhìn người ta, thật sự là rất vô lý.

Yến Kỳ thu hồi tầm mắt, nhìn Sở Văn Hiên đối diện: "Biểu hiện của ngươi là có ý gì đây."

Sở Văn Hiên nhanh chóng khôi phục sắc mặt, cung kính cười nói: "Không có gì, chỉ là ta kinh ngạc tư thế ngủ của quận chúa Trường Bình, nàng hiện tại là hoa vương, là tài nữ mỗi người Đại Tuyên đều thờ phụng, nhưng lại ngủ thật khiếm nhã."

Yến Kỳ nâng mày, thản nhiên nói: "Đây là theo bản năng, đã muốn ngủ còn phải chú ý đến tư thế tao nhã, làm sao có thể ngủ thoải mái tự nhiên."

Sở Văn Hiên nghe Yến quận vương nói xong, nội tâm sôi trào mãnh liệt, xem ra quận vương thật sự thích quận chúa Trường Bình, xong rồi xong rồi, hiện tại hắn thích người ta thì có ích gì, đã đắc tội với người ta, thích cũng không có chỗ để thể hiện.

Yến Kỳ liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Sở Văn Hiên, nâng tay gõ đầu hắn một cái: "Ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì, lần trước bản quận vương bị thương ở Phượng Thai Huyền có nhớ không? Chính nàng đã cứu bản quận vương."

"Lại có chuyện như vậy?"

Sở Văn Hiên kinh ngạc, hóa ra là có chuyện như vậy nếu người ta đã cứu quận vương, quận vương sao còn từ hôn.

"Lúc đó nàng dịch dung, cho nên làm sao ta nhận ra là nàng là người cứu ta."

"Hiện tại quận chúa Trường Bình đã ghi hận với quận vương, quận vương làm sao để hóa giải mối thù truyền kiếp này đây." Sở Văn Hiên quan tâm hỏi, ánh mắt Yến Kỳ sáng như ngọc, thần thái động lòng người: "Dĩ nhiên là làm cho nàng hết giận, chỉ cần nàng hết giận, sẽ không so đo mấy chuyện cũ với bản quận vương."

"Kia?" Sở Văn Hiên đang muốn nói chuyện, Yến Kỳ đã cắt ngang lời hắn, hắn có việc, chuyện của Vân Nhiễm hắn sẽ giải quyết.

"Đại hôn của hoàng thượng, theo đạo lý, Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia nên phái người vào kinh chúc mừng, ngươi nói xem lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?"

Sở Văn Hiên chính là con vợ kế phủ Cẩm thân vương, ở Lương Thành nổi tiếng không tài không công danh sự nghiệp, trên thực tế không ai biết đó chỉ là lớp vỏ bọc, hắn là người thay Yến Kỳ làm việc, chuyện này bắt đầu từ một lần Yến Kỳ cứu hắn, từ đó về sau hắn triệt để thay đổi, một lòng đi theo Yến Kỳ. Người trong phủ Cẩm thân vương vẫn nghĩ hắn là tên A Đấu ngày xưa thua không dậy được, lại không biết hắn đã thoát thai hoán cốt, hiện tại cũng là một nhân vật lợi hại không kém so với thể tử phủ Cẩm thân vương Sở Văn Hạo.

Sở Văn Hiên nâng mi, khí tức u ám bao phủ quanh người, trầm ổn bẩm báo.

"Ta đã nhận được tin, Hoài Nam vương phái thế tử Dung Dật Thần đem theo lễ vật vào kinh, đi theo hắn còn quận chúa Vũ Dương Dung Giai Vân, theo tin tức tin cậy Hoài Nam vương muốn thể hiện lòng trung thành, quyết định đưa Dung Giai Vân tiến cung làm phi tử của hoàng thượng."

"Lão hồ li này cũng thật giảo hoạt, lần trước chúng ta đánh rắn động cỏ, lại khiến lão lòi ra cái đuôi, Lâm gia cũng bị hắn đẩy ra làm kẻ chết thay."

Ánh mắt Yến Kỳ u ám, ngón tay gõ gõ trên bàn, Sở Văn Hiên tiếp lời: "Chỉ sợ trong thời gian ngắn hắn sẽ không có hành động."':

"Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia phái ai tới."'

Yến Kỳ hỏi hướng đi của hai nhà còn lại.

Hoài Nam vương Dung gia, Tây bình vương Hàn gia, Giang dương vương Viên gia là tam đại gia tộc cùng hai đại vương phủ Yến Vân có căn cơ thâm hậu, tổ tiên bọn họ cũng là tùy tùng của tiên hoàng Đại Tuyên, ba gia tộc kia đều là đại tướng đắc lực của thái tổ hoàng đế, sau lại mạo hiểm mất đầu diệt tộc làm phản, một lòng trợ giúp thái tổ hoàng phản tiền triều, sau khi thái tổ hoàng đăng cơ, liền ban vương khác họ cho tam đại gia tộc, cắt đất phong không để họ ở lại kinh thành.

Tổ tiên của tam đại gia tộc rất trung thành, an phận thủ thường ở đất phong, nhưng theo dòng thời gian, hiện tại, Dung gia Hàn gia, Viên gia đã muốn xưng bá một phương, mỗi gia tộc đều thành chư hầu, thậm chí Hoài Nam vương Dung gia còn có ý làm phản. Lúc trước Yến Kỳ nhận được tin, phủ Hoài Nam vương tàng trữ sản xuất binh khí, Yến Kỳ nhận chỉ âm thầm đi Phượng Thai Huyền điều tra, không ngờ lão hồ li Hoài Nam vương lại đẩy lên người hoàng thương Lâm gia, khiến Lâm gia làm kẻ chết thay, còn lão ta rút lui an toàn.

Ngoại trừ phủ Hoài Nam vương, Tây bình Hàn Gia, Giang dương Viên Gia, đều có dã tâm bừng bừng đang ẩn dấu chưa có hành động, cho nên hiện tại hoàng thượng cố ý diễn trò khiến cho tam đại gia tộc rục rịch.

Hiện tại Đại Tuyên, nhìn bề ngoài thì mưa thuận gió hòa, thái bình an khang, kỳ thật bên trong đã bắt đầu khởi động sóng ngầm, chỉ hơi mất cảnh giác, Đại Tuyên có khả năng sẽ tai ương ngập đầu rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài.

"Tây bình vương phái nhị công tử Hàn Minh Ngọc đến chúc mừng, đi theo còn có nữ nhi của Tây bình vương quận chúa Lan Lăng Hàn Minh Châu, Tây bình vương cũng có ý để quận chúa Lan Lăng tiến cung làm phi tử."

Ánh mắt Yến Kỳ thâm thúy, khóe môi cười hờ hũng không đợi Sở Văn Hiên lên tiếng đã tiếp lời: "Thật là một đám biết tính toán, nói vậy Giang dương vương cũng tặng nữ nhi vào kinh, bọn họ nghĩ thật là tốt, đưa một nữ nhi vào kinh để trấn an hoàng thượng, chẳng lẽ người lại không nhìn ra."

Sở Văn Hiên hơi nhíu mày, cung kính bẩm báo: "Đúng vậy, Giang dương vương phái tới thế tử Viên Bưu cùng muội muội là quận chúa Tê Nghi tiến đến kinh thành, cũng muốn đưa nữ nhân này vào cung."

Yến Kỳ gật đầu, ánh mắt thâm thúy lại bắn ra hàn khí lạnh lẽo, khóe môi cười như nước, chẳng qua nụ cười lại tràn đấy ý châm chọc.

"Xem ra cả một đám đều có tâm tư."

Sở Văn Hiên há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, Yến Kỳ nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

"Theo thuộc hạ nhận đươc tin, quận chúa Lan Lăng của Tây bình vương không giống với người thường, nghe nói lúc nàng sinh ra, có mây ngũ sắc, hoa cỏ trong viện đều nở, người này từ khi sinh ra trên người đã có mùi thơm kỳ lạ, thông minh dị thường, tám tháng biết nói, một tuổi biết làm thơ, năm tuổi xuất khẩu thành thơ, vị quận chúa Lan Lăng này không những thông minh còn rất lương thiện, gần gũi với dân chúng Tây bình được dân chúng yêu mến, từ nhỏ được Tây bình vương sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, lần này đưa nàng vào kinh là nhị ca Hàn Minh Ngọc, cũng là một người cực kỳ thông minh."

Yên Kỳ hơi nhíu mày, về vị quận chúa này hắn cũng từng nghe thấy, rất thần bí, theo suy nghĩ của hắn, chỉ sợ Tây bình vương đã sớm có mưu tính, chuẩn bị một nữ nhi tốt như vậy tiến vào cung, cho nên sớm vì nàng tung hỏa mù, nếu thật sự là vậy chứng minh dã tâm của Tây bình vương không nhỏ.

"Umh, bọn người kia khi nào thì tới kinh thành?"

"Chậm nhất là ngày mai nhất định sẽ tới kinh thành." Sở Văn Hiên khẳng định, hắn đi cùng huynh đệ Hà Minh Ngọc về kinh, nhưng hắn thúc ngựa trở về trước hai người kia còn dừng lại nghỉ ngơi, cho nên ngày mai mới vào kinh.

"Umh, trong mấy ngày này ngươi để ý đến bọn họ một chút."

"Thuộc hạ đã biết," Sở Văn Hiên gật đầu, Yến Kỳ đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn Sở Văn Hiên cười nói: "Khó có dịp ngươi trở lại, trở về thăm phụ thân ngươi đi."

Mẫu thân Sở Văn Hiên là một di nương đã sớm qua đời, hắn ở phủ Cẩm thân vương không được coi trọng, nhưng tốt xấu gì Cẩm thân vương gia cũng là cha hắn, theo lý hắn nên trở về thăm ông.

Sở Văn Hiên nhớ tới phủ Cẩm thân vương, lông mày liền nhíu lại, quanh thân tỏ ra bất đắc dĩ, bở vì mỗi lần hắn trở về, phụ vương lại nhéo lỗ ta nhục mạ, nói hắn vô năng cả ngày chơi bời lêu lổng, khiến đại ca Sở Văn Hạo phải thay hắn gánh vác mọi chuyện. Ông lại không biết, Sở Văn Hiên hắn là nhị giáo đầu của Thất Sát tổ chức tình báo lớn nhất Đại Tuyên, mọi chuyện của Thất Sát Lý đều do hắn quyết định, Yến quận vương làm chủ tử nhưng lại rất ít quản những chuyện này.

Nhưng trong mắt phụ thân, căn bản chính là không học vấn, không nghề nghiệp, hắn cũng không thể nói cho ông hắn là giáo đầu của Thất Sát, nếu hắn tiết lộ tổ chức tình báo chẳng những phủ Yến vương gặp chuyện không may, phủ Cẩm thân vương bọn họ cũng bị liên lụy cho nên hắn chỉ có thể giả làm người vô năng.

"Cứ nghĩ đến đi gặp lão nhân kia ta liền đau đầu," Sở Văn Hiên lấy tay xoa đầu.

Yến Kỳ sung sướng cười rộ lên, mở cửa đi ra ngoài, chuyện của Sở Văn Hiên, hắn tin tưởng hắn ta có thể xử lý tốt.

Trong một căn phòng khác trà lâu, lúc này đang có ba người đang ngồi nghiêm túc nhìn nhau như hổ rình mồi.

Cơ Kình Thiên nước Đông Viêm, Tần Văn Hãn của Nam Ly, Tiêu Bắc Dã của Tây Tuyết.

Ba người này vốn đi ra ngoài xem Vân Nhiễm du thành, sau lại đụng phải nhau, giờ khắc này đang ngồi nhìn đối phương không vừa mắt.

Tiêu Bắc Dã châm chọc Tần Văn Hãn: "Minh vương gia, sẽ không có ý với quận chúa Trường Bình chứ."

Tần Văn Hãn trầm tĩnh cười nói: "Yểu Điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Tần Văn Hãn vừa trả lời, Cơ Kình Thiên hừ lạnh một tiếng sắc mặt cực kì khó coi, ba người nhìn nhau chằm chằm, trong mắt đều hiện rõ sự quyết tâm.

Cuối cùng Cơ Kình Thiên quét mắt nhìn Tiêu Bắc Dã cùng Tần Văn Hãn trầm ổn lên tiếng: "Nếu mọi người đều có ý theo đuổi quận chúa Trường Bình, như vậy liên cạnh tranh công bằng, quận chúa thích gả cho ai, nhưng người còn lại cũng không được phá đám."

Cơ Kình Thiên phong độ lên tiếng, Tần Văn Hãn lập tức đồng ý, ánh mắt Tiêu Bắc Dã lại hơi mị lên, có vẻ lo lắng, lạnh lẽo nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn, hắn cảm thấy hai người này da mặt cũng thật dầy, một người lúc trước tính kế Vân Nhiễm, một người hờ hững, hiện tại thấy Vân Nhiễm đoạt hoa vương, lại cùng nhau đến tranh đoạt.

Tiêu Bắc Dã cuồng dã cười: "Da mặt các ngươi cũng thật dầy."

Sắc mặt Cơ Kình Thiên trầm xuống, lo lắng nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã, cả căn phòng lạnh lẽo, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã đối đầu, ánh mắt như mưa giông chớp giật, hung hăng chém giết như muốn dùng mắt đả bại đối phương.

Ở bên cạnh Tần Văn Hãn ngồi yên vô sự thưởng trà xem náo nhiệt, mắt thấy một hồi tranh đấu sắp xảy ra, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

Có người đẩy cửa tiến vào, tư thái như lan như trúc, mặt dầy ôn nhuận miễn cưỡng lên tiếng: "Đã xảy ra chuyện gì, muốn đánh nhau sao?"

Yến quận vương đi tới chỗ Tần Văn Hãn, ý cười nhẹ nhàng nhìn Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, cao hứng bừng bừng chờ hai người đánh nhau.

Hai người kia vừa thấy người tới, tâm tình liền khó chịu, thu lại địch ý trước đó cùng chung chí hướng kết thành đồng mình, nhìn Yến Kỳ, ánh mắt hẹp dài của Tiêu Bắc Dã tùy ý lên tiếng: "Chúng ta có đánh gì đâu, chẳng qua đang quyết định xem ai theo đuổi quận chúa Trường Bình thôi."

Tiêu Bắc Dã một lời vừa định nhìn Cơ Kình Thiên: "Chúng ta cạnh tranh công bằng, xem ai có thể giành được trái tim quận chúa Trường Bình."

"Được," ánh mắt Cơ Kình Thiên khẽ nhúc nhích, trầm ổn đáp ứng, ánh mắt Tần Văn Hãn ở bên cạnh sáng rực.

Vốn muốn xem náo nhiệt, Yến Kỳ nghe thấy lời Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên ý cười ôn nhuận không đổi, nhưng trong ánh mắt lại có tia sắc bén bắn lên người Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên, quận chúa Trường Bình không có khả năng gả cho ba người này, hoàng thượng sẽ không đồng ý gả, nàng là người phủ Vân vương của Đại Tuyên, hoàng thượng sao có thể đồng ý gả nàng cho nước khác, trừ khi phủ Vân vương giao ra hai mươi vạn binh quyền, nhưng Vân Tử Khiếu sẽ đồng ý làm như vậy sao?

Ánh mắt Yến Kỳ liễm diễm cười ôn hòa: "Hóa ra giương cung bạt kiếm là vì quận chúa Trường Bình, chỉ sợ phải làm các vị thất vọng."

"Thất vọng? Tốt xấu gì chúng ta cũng có cơ hội, nhưng Yến quận vương ngay cả cơ hội cũng không có."

Tiêu Bắc Dã châm chọc nhìn Yến Kỳ, nam nhân này vẻ mặt thanh cao không nhiễm bụi trần, hắn muốn xe rách sắc mặt của nam nhân này, đường rằng mình không biết hắn ta cũng động tâm với quận chúa Trường Bình, hừ, đáng tiếc hắn ta ta từ hôn nàng, hiện tại đã không còn cơ hội, đáng đời.

"Ai nói ta động tâm muốn theo đuổi cưới nàng?"

Yến Kỳ đứng dậy, tao nhã vô song cười nhìn Tiêu Bắc Dã còn nói: "Tiêu thế tử nghĩ hơi nhiều rồi."

"Chẳng lẽ Yến quận vương không thích quận chúa Trường Bình?" Tiêu Bắc Dã hỏi ngược lại Yến Kỳ, Yến Kỳ nâng mày: "Không hề thích, ta chỉ thưởng thức nàng."

"Vậy ngươi còn nói không động tâm?" Tiêu Bắc Dã trừng mắt, Yến Kỳ nhíu mày: "Không lẽ thưởng thức cũng là thích một người, là phải theo đuổi, làm bằng hữu đơn thuần không được ah?"

"Bằng hữu, ngươi cho rằng Vân Nhiễm sẽ làm bằng hữu với ngươi?" Tiêu Bắc Dã mở to mắt trêu tức Yến Kỳ: " Yến quận vương, ta không thể không nói ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi, quận chúa Trường Bình chán ghét ngươi, cực kỳ ghét, cho nên vĩnh viễn sẽ không làm bằng hữu với ngươi, cho nên người vẫn nên tỉnh dậy thì hơn."

"Trên đời không có gì là tuyệt đối," Yến Kỳ không biến sắc, ánh mắt còn sáng hơn sao, tuyệt đối không lo lắng Vân Nhiễm từ chối làm bằng hữu với mình, trên đời có nhiều việc khó nói, huống chi chỉ cần chuyện hắn muốn làm nhất định sẽ làm được.

Tiêu Bắc Dã còn muốn nói tiếp, Yến Kỳ đã lên tiếng: "Tốt rồi, bản quận vương chúc các vị may mắn, trời đã không còn sớm, các vị nên trở về, để Yến mỗ đưa các vị về dịch cung?"

Ba người trong phòng đứng dậy, nhìn người nay vân đạm phong khinh, vẻ mặt đắc chí, tao nhã vô song, người người đều có một loại xúc động muốn xé rách mặt hắn.

Nhưng nghĩ lại không động thủ, ba người đứng dậy, vung tay đi thẳng ra ngoài cửa.

Trong kiệu loan Vân Nhiễm ngủ thẳng đến khi trời đất quay cuồng cảm thấy đói bụng mới tỉnh lại, vừa ngẩng đầu thấy kiệu vẫn còn đang đi quanh thành vẫn còn chưa kết thúc, Vân Nhiễm đã chịu không nổi hỏi thái giám trong cung: "Còn phải đi bao nhiêu phố nữa, ta đói chết rồi."

Hoa ra đi dạo phố để dân chúng chúc mừng là chuyện cực khổ như vậy, sớm biết vậy nàng đã giả vờ ốm, du phố cái gì.

Tiểu thái giám trước kiệu vừa nghe tiếng quận chúa, nhanh chóng cung kính nói: "Bẩm quận chúa, đây là phố cuối cùng rồi."

Vân Nhiễm nghe vậy, mắt sáng rực lên, tinh thần cao hưng thở dài nhẹ nhõm, tạ ơn trời cuối cùng cũng được giải thoát. Thật sự là hành hạ người, nếu không vì trăm vạn lượng ngân phiếu, nàng sẽ mặc kệ loại cực hình hình này, nhưng nghĩ chỉ còn một con phố, hoa vương như nàng tốt xấu gì cũng nên gần gũi dân chúng một chút, nàng sửa sang lại đầu tóc quân áo, chuẩn bị sắm vai một hoa vương có trách nhiệm, vén rèm xe, khuôn mặt tươi cười vẫy tay với dân chúng bên ngoài, mọi người nhìn thấy động tác của quận chúa, lập tức hoan hô.

"Quận chúa Trường Bình chúng ta yêu ngươi, Quận chúa Trường Bình người thật đẹp."

Vân Nhiễm dùng sức nói to, hỏi dân chúng họ có mệt không, khát không, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước không.

Nàng ngủ cả một ngày còn thấy mệt, bọn họ không thấy sao? Hơn nữa nàng cũng rất đói bụng, tìm chút chuyện để làm để quên đi cơn đói, Vân Nhiễm càng hăng hái vẫy tay hơn.

Bên ngoài tiếng hô càng cuồng nhiệt, nhưng cũng rất nhanh đã hết một tuyến phố, dân chúng dần dần thưa thớt, phía sau bị binh lính ngăn lại, kiệu loan đi thẳng về hướng phủ Vân vương.

Đợi nàng xuống của liền nhìn thấy trước cửa có xe ngựa của phủ Cẩm thân vương, Tiêu diêu vương, phụng quốc công, vài gia tộc quyền quý đều có mặt ở đây làm gì vậy?

Phía sau tiểu thái giám trong cung hành lễ: "Nô tài hồi cung phục chỉ."

Vân Nhiễm phất tay: "Về đi, thay ta cảm tạ hoàng thượng."

Tạ hắn khiến nàng mệt như vậy, nếu có ai dám nhắc tới chuyện nàng ngồi kiệu loan dạo phố, nàng nhất định sẽ trở mặt với người đó.

Đằng sau xe ngựa, Sơn Trà nhanh xuống xe hầu hạ Vân Nhiễm, Vân Nhiễm chỉ tay vào mấy chiếc xe ngựa ngoài cửa: "Đây là có chuyện gì?"

Sơn Trà đưa mắt nhìn nhanh lên tiếng: "Có khi là nhà khác tới chúc mừng quận chúa trở thành hoa vương năm nay."

"Chắc là như vậy," Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà đi vào cửa lớn, Phó Trung vội vàng dẫn người ra đón, vừa thấy Vân Nhiễm đã cung kính hành lễ: "Nô tài gặp qua quận chúa."

"Đứng lên đi, các nhà kia tới đây là có chuyện gì?"

"Bẩm quận chúa, những người này tới phủ Vân vương thay công tử nhà họ cầu hôn."

"Cầu hôn?" Vân Nhiễm không để ý lắm, trong vương phủ có vài vị tiểu thư chưa gả, nhưng Phó Trung lại nhanh chóng lên tiếng: "Đối tượng bọn họ cầu hôn là quận chúa."

Vân Nhiễm ngừng bước, thiếu chút nữa ngã ngửa, đối tượng là nàng? Nàng nổi tiếng như vậy sao?

Sơn Trà hưng phấn, nhanh chóng hỏi Phó Trung: "Phó quản gia, ngươi nói bọn họ tới đều muốn cưới quận chúa sao?"

Ánh mắt Phó Trung hơi u ám, trên mặt bất động thanh sắc, cung kính trả lời: "Đúng vậy, bọn họ đều muốn cưới quận chúa, Vương gia đang tiếp đón ở phòng khách, phân phó nô tài ở đây chờ quận chúa, nếu quận chúa trở về, mời quận chúa đến phòng khách trước, vương gia giao cho quận chúa quyết định chuyện này."

Phó Trung vừa dứt lời, Vân Nhiễm phất tay: "Ngươi đi bẩm báo với vương gia, ta đói sắp chết, cả ngày du thành chưa ăn gì, chờ ta ăn xong rồi tính tiếp."

"Ân," Phó Trung cung kính đáp lời, Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà quay trở về viện của mình, vừa tới cửa đã phân phó Lệ Chi, "Nhanh chóng chuẩn bị cho ta chút đồ ăn, đói lắm rồi."

Buổi sáng ra ngoài ăn không nhiều, cả ngày cũng chưa ăn gì, hiện tại nàng có cảm giác có thể ăn hết một con lợn sữa.

Lệ Chi nhanh chóng đi ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị đồ ăn, lại quay trở về hỏi Sơn Trà: "Đây là làm sao, không phải để dân chúng cùng vui sao? Sao lại đói như vậy?"

"Cả ngày ngồi kiệu có thể không đói sao? Đừng nói quận chúa, ta cũng đói muốn chết, chỉ có đám người điên cuồng ở ngoài mới không đói, người người đều hô vang tuyệt không có biểu hiện đói mệt."

Vân Nhiễm để cho Sơn Trà lui xuống ăn chút gì đó, đợi Sơn Trà đi rồi nàng hỏi Lệ Chi: "Chuyện hôm nay sắp xếp thế nào rồi."

"Những thứ cần cất vào thủ khố đã cất cả rồi, cơ bản đã sắp xếp xong, sáng sớm mai nô tỳ sẽ kiểm tra lại các chưởng quầy, nếu không được liền thay người, đem lễ vật tới đó đặt bán, thu được bạc nô tỳ sẽ giao lại cho quận chúa."

"Umh," Vân Nhiễm hài lòng gật đầu Lệ Chi làm việc nàng rất yên tâm.

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Vân Nhiễm ăn như hổ vồ sói nuốt, Lệ Chi nhanh chóng hầu hạ nàng, rót trà sợ nàng bị nghẹn.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Vân Tử Khiếu đi đến, Vân Nhiễm đã ăn được không ít, ngẩng đầu nhìn Vân Tử Khiếu.

"Phụ vương, những người đó đi rồi sao?"

Vân Tử Khiếu lắc đầu: "Một người đều không chịu đi, đều đang chờ con ở phòng khách."

Vân Nhiễm buông đũa, Lệ Chi đưa khăn qua cho nàng lau tay: "Bọn người kia đầu óc bị hỏng ah, vì sao lại muốn cưới con?"

"Còn không phải vì con thành hoa vương sao? Yến quận vương từ hôn, hoàng thượng lại không có ý chỉ để con tiến cung, bọn họ liền nhanh chóng hành động, Cẩm thân vương gia thay mặt con trai Sở Văn Hạo cầu hôn, Tất phi phủ Tiêu Diêu vương thay con trai bà là Tiêu diêu vương, lão quốc công phủ phụng quốc công thay cháu trai lão cầu hôn, phu nhân tướng quân phủ hộ quốc tướng quân thay con trai nàng cầu hôn, ngươi xem nên gả cho người nào?"

Vân Tử Khiếu có chút đau đầu, xem ra nữ nhi nổi tiếng cũng không phải là chuyện tốt, đám người kia cũng không dễ đối phó, gả hay không gả đều phiền phức.

Vân Nhiễm vừa nghe liền đau đầu, trực tiếp nhìn Vân Tử Khiếu: "Khiến bọn họ trở về thôi, con tạm thời chưa muốn lập gia đình."

Vân Tử Khiếu nhíu mày, kỳ thật hắn vẫn nghĩ nữ nhi sẽ chọn một người để gả, bằng sự thông minh của nữ nhi, gả đến nhà nào cũng sẽ vui vẻ, hơn nữa hiện tại hoàng đế chưa hạ chỉ, nếu nữ nhi không nhanh chóng lựa chọn, đợi đến lúc hoàng thượng hạ chỉ yêu cầu nàng tiến cung có thể sẽ phức tạp.

"Nhiễm Nhi, con xem thích ai trong số bọn họ, phụ vương thấy con có thể lựa chọn gả cho một người, nếu bây giờ con không chọn, đến lúc hoàng thượng hạ chỉ muốn chọn cũng không được?"

"Chọn, con biết chọn ai, Sở Văn Hạo, Sở Tuấn Nghiêu? Tần Dục Thành, hay là Đường Tử Khiên, con không thích bọn họ," Sở Văn Hạo là thế tử phủ Cẩm thân vương, vẻ mặt lúc nào cũng như có thâm cừu đại hận, là cánh tay đắc lực của hoàng thượng nàng không thích, hơn nữa hắn cũng không có ý với nàng, Sở Tuấn Nghiêu hình dáng mập mạp như ông ba phải, nàng không thích nổi, tính tình lại càng không ưa, về Tần Dục Thành nàng đã sớm cự tuyệt hắn, cuối cùng còn lại Đường Tử Khiên thì người ta đã có người trong lòng.

Vân Tử Khiếu nghe Vân Nhiễm nói, im lặng không biết nói gì, tuy rằng nữ nhi rất xuất sắc nhưng ánh mắt có phải quá cao không, một đám này đều là nam nhân tuấn tài của Lương Thành nàng đều không nhìn trúng ai, về sau biết gả cho ai?

"Nhiễm Nhi, có khi nào con thích Tiêu Bắc Dã hay là Cơ Kình Thiên không? Bọn họ không phải người Đại Tuyên, nếu con muốn gả hoàng thượng sẽ không đồng ý."

Vân Tử Khiếu đau khổ nói, chỉ sợ Vân Nhiễm nhìn trúng bọn họ.

Vân Nhiễm khoát tay: "Phụ vương người đừng suy nghĩ nhiều, thật sự ai con cũng không thích, người đừng quan tâm tới chuyện này nữa, nếu con thích ai, nhất định sẽ nói cho người, không gạt người."

"Nhưng con người này không thích, người kia cũng không thích, chẳng lẽ về sau không định lập gia đình."

"Không lấy chồng thì có làm sao? Con càng vui mừng được tự do tự tại."

Vân Nhiễm không để ý, nàng vốn không muốn lập gia đình, nhưng Vân Tử Khiếu lại bị dọa, ông không thể tưởng tượng được cảnh giới của Vân Nhiễm, Vân Tử Khiêu buồn rầu lên tiếng: "Nhiễm Nhi, con sao có thể không lấy chồng? Vẫn nên để phụ vương giúp con chọn một người phù hợp, dạy dỗ tốt biết nghe lời, rồi gả con ra ngoài."

Vân Nhiễm nghe xong bật cười: "Phụ vương, sao con thấy hắn giống con chó nhỏ vậy."

Cổ đại làm gì có nam nhân thập nhị tứ hiếu, huống chi người ta còn là công tử nhà quyền quý, trong lòng đều có chủ nghĩa nam nhân tự cao tự đại.

"Phụ vương, người không cần phải bận tâm, vẫn nên đem bọn họ đuổi về, nói con đi dạo phố cả ngày mệt mỏi."

Vân Nhiễm đứng dậy đến bên Vân Tử Khiếu lắc lắc tay đẩy ông đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu cũng không có cách nào đành phải trở về.

Trong phòng khách vương phủ, Vân Tử Khiếu vất vả mất sức chín trâu hai hổ mới đuổi được đám người kia đi, vừa quay lại một đám khác lại đi tới, lần này là phủ thừa tướng, phủ Tĩnh xuyên hầu, phủ Vũ An hầu, phủ phụng quốc tướng quân.

Vân Tử Khiếu khổ không nói nên lời, chuyện gì đây, thật là đau đầu, mà Vân Nhiễm dấu mặt đẩy lại cho ông, ông mất cả buổi tối đánh võ mồm mới đuổi được đám người đi, những người này trước khi đi còn nói sáng sớn mai lại tới.

Vân Tử Khiếu chỉ nghĩ tới đã thấy đau đầu, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài.

Kết quả Vân Nhiễm đang ngủ say quản gia Phó Trung liền đến bẩm báo chuyện các nhà đến cầu thân.

"Quận chúa, quản gia phái người tới báo, hôm nay các đại gia tộc lại tới đây?"

Vân Nhiễm mơ màng vạch chăn, phất tay: "Để phụ vương tiếp đón bọn họ đi, đem những người này đuổi ra ngoài."

Sơn Trà cứng đờ cung kính bẩm báo: "Quản gia nói, vương gia đã ra ngoài từ sáng sớm, không có trong phủ, chuyện này giao lại cho quận chúa định đoạt."

"Cái gi?"

Vân Nhiễm mở to hai mắt thầm mắng lão hồ hi, người ta mới cầu hôn một chút, đã đau đầu. Nàng thật sự không hiểu mình thành hoa vương sao các nhà lại tích cực cầu hôn như vậy.

"Quận chúa, hiện tại phải làm sao?"

Vân Nhiễm nâng mày, vẻ mặt đăm chiêu, cuối cùng nghĩ ra một cách, phân phó Sơn Trà lấy giấy bút tới, nàng dựa vào thành giường, nhanh tay như rồng bay phượng múa, viết xuống một thông báo chọn rể, sau đó hạ bút nằm xuống giường, lệnh cho Sơn Trà mang dán thông báo này trước cửa.

"Ngươi đem tờ thông báo này dán trước cửa phủ, cũng nói cho quản gia để cho các đại gia tộc nhìn xem họ có phù hợp không, nếu đáp ứng liền tiến vào không thì quay trở về."

Sơn Trà gật đầu nhìn thông báo trên tay, có nhiều chữ nàng ta không đọc được nên không biết trên đó viết gì, còn hỏi lại: "Cái này sẽ có tác dụng chứ quận chúa?"

"Nhất định có tác dụng, đừng làm phiền, ta muốn đi ngủ."

Vân Nhiễm phất tay, Sơn Trà cầm thông báo chọn rể đi thẳng ra ngoài, dán trước cửa phủ Vân vương, sau dó nói cho quản gia Phó Trung: "Quận chúa nói, ngươi để cho bọn họ xem thông báo chọn rể, nếu đáp ứng được các yêu cầu thì ở lại, không làm được thì quay trở về."

Phó Trung kinh ngạc, quay lại phòng khách truyền đạt lời của quận chúa cho các đại gia chủ, vài người kích động nhanh chóng đi ra cửa phủ Vân vương xem thông báo.

Ngoài cửa phủ Vân vương có một tờ thông báo.

"Không thông phòng, chưa nạp thiếp. Không vụng trộm yêu đương, chỉ thú nhất thê, giữ mình trong sạch."

Trước của phủ Vân vương tập trung rất đông người, không ít người rung đùi đắc ý đọc to nội dung thông báo chọn rể, cuối cùng người người đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, quận chúa Trường Bình lại có thể đặt ra điều kiện như vậy. Thử hỏi nhà nào có thể đáp ứng được, đến giữa trưa một bóng người cũng không thấy tất cả đều rời khỏi, phủ hộ quốc tướng quân cũng không dám ở lại, tuy rằng hiện tại Đường Tử Khiên không có thông phòng, chưa nạp thiếp, nhưng sau này khẳng định sẽ nạp, sao có thể cả đời chỉ cưới một nữ nhân, quận chúa Trường Bình là cố ý khiến người ta khó xử. Ai có thể đạt được tiêu chuẩn như nàng đề ra,

Trong viện Như Hương, Sơn Trà đem tình hình bên ngoài bẩm báo lại cho Vân Nhiễm, nàng không nhịn được cười lăn ra giường, cuối cùng cũng được yên tĩnh, xem ra biện pháp này thật hiệu quả, sau này sẽ không có ai tùy tiện tới phủ cầu hôn nàng.

Đến buổi chiều, một tờ thiếp canh được đưa tới viện Như Hương, trên có ghi bát tự của Yến quận vương cộng thêm bốn chữ: "Giai ngẫu thiên thành"

Chương trước Chương tiếp