- Quyen 1 Y Thu Che Thien Q 1 Chuong 70 Dao Yeu Thu

Tùy Chỉnh

Không tốn chút khí lực, Hàn Như Liệt đã tìm được tiểu viện của Mộ Chỉ Ly—— Thanh Phù viện. Chỉ là thấy Mộ gia có nhiều tiểu viện như vậy, khi đi vào tiểu viện của Mộ Chỉ Ly, hắn không nhịn được nhíu mày.

Vì sao Mộ Chỉ Ly lại ở một tiểu viện nhỏ như vậy? Từ Tộc Hội lúc trước, có thể nhìn ra Mộ Chỉ Ly là đệ tử xuất sắc nhất trong đám tiểu bối của mộ gia, dựa theo lẽ thường trên Thiên Huyền Đại Lục, nếu thực lực càng mạnh, thiên phú càng cao, đãi ngộ lại càng tốt, vì sao Mộ Chỉ Ly lại không được vậy?

Hàn Như Liệt phát hiện mình còn chưa biết rất nhiều điều về Mộ Chỉ Ly, đi vào gian phòng của Mộ Chỉ Ly, hắn càng nhịn không được kinh ngạc một phen, bởi vì Mộ Chỉ Ly thật quá khác với những nữ tử bình thường.

Gian phòng của Mộ Chỉ Ly có thể nói là sạch sẽ quá mức, ngoại trừ cái bàn, cái ghế cùng giường ra, trong phòng không còn bố trí vật gì khác, tựa hồ gian phòng này chỉ được nàng dùng để nghỉ ngơi, trừ đó ra, không còn bất kỳ tác dụng gì.

Cho dù Hàn Như Liệt hắn chưa bao giờ vào gian phòng của nữ tử khác, nhưng chỉ cần nhìn muội muội nhà mình đã có thể đoán được khuê phòng của nàng như thế nào rồi, phần lớn thời gian đều nghĩ đến chuyện ăn mặc chải chuốt, cho nên thực lực hiện tại của nó mới có thể bình thường như vậy. Có điều nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly chỉ tùy tiện cột tóc lại là xong, có thể thấy được nàng chẳng hề coi trọng phương diện này.

Có lẽ đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, chuyện quan trọng nhất là tu luyện đi, có điều nhìn bộ dáng tùy ý kia của nàng lại hết sức mê người, không chưng diện mà vẫn xinh đẹp mới thật là vẻ đẹp thật sự.

Chỉ là Mộ Chỉ Ly đi đâu rồi nhỉ? Mới chốc lát như vậy, hắn đuổi tới đã không thấy nàng đâu, nhưng cũng không sao, hắn đợi nàng về là được

Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt vào ngồi pha trà chờ Mộ Chỉ Ly trở về.

Khi Hàn Như Liệt đang chờ Mộ Chỉ Ly tại Thanh Phù viện, Mộ Chỉ Ly lại đến tiểu viện của gia chủ. Nàng tin rằng sau khi Tộc Hội kết thúc Mộ Kình Lệ nhất định sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi mình, đợi ông phái người qua gọi không bằng mình trực tiếp qua trước đi cho xong.

Sau khi rời khỏi Tộc Hội, Mộ Kình Lệ liền về tiểu viện của mình, tuy Tộc Hội lần này phát sinh rất nhiều chuyện không đoán trước được, nhưng rất rõ ràng là kết quả cũng không tệ, chỉ là thực lực mà Mộ Chỉ Ly biểu hiện ra thực vượt lên hết thảy mà!

Có điều cái chết của Vương Thiên Tuấn mang đến phiền phức lớn, nhưng đột nhiên xuất hiện chuyển biến, không biết Hàn Như Liệt kia đến tột cùng là có quan hệ như thế nào với Mộ Chỉ Ly, chỉ cần có Hàn Như Liệt, vậy không cần lo lắng chút gì về Vương gia.

Nói như vậy cũng không phải Mộ gia lão sợ Vương gia, dùng thực lực của Mộ gia, hiện tại thật sự không cần e ngại Vương gia, nhưng trong La Thiên thành này trừ hai gia tộc bọn họ ra còn có Tô gia, đợi đến lúc thực lực hai nhà bọn họ suy yếu, Tô gia chẳng phải sẽ nhảy lên thành đệ nhất gia tộc trong La Thiên thành?

Chuyện như vậy không phải là chuyện lão có thể chấp nhận, tin chắcVương gia cũng không muốn, nhưng mà Vương gia ắt không có khả năng chịu nuốt xuống cục tức này, cho nên mới nói, chuyện có chút khó giải quyết.

Đến khi Mộ Kình Lệ chuẩn bị gọi hạ nhân mời Mộ Chỉ Ly đến, hạ nhân lại chạy tới thông báo: "Gia chủ, Mộ Chỉ Ly cầu kiến."

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ kinh ngạc một hồi, xem ra Mộ Chỉ Ly đã dự đoán rằng mình đây sẽ tìm nàng, cho nên lúc này mới tới trước, tâm trí của cháu mình thật đúng không tầm thường ah.

"Để nàng vào."

"Vâng" Hạ nhân lên tiếng, chạy đi truyền lại với Mộ Chỉ Ly.

Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đã vào đến, thấy Mộ Kình Lệ đứng trước bàn chờ mình.

"Ngồi" Mộ Kình Lệ mở miệng nói

Mộ Chỉ Ly vừa ngồi xuống, liền nhìn Mộ Kình Lệ nói: "Gia chủ, ngàimuốn hỏi gì cứ hỏi, ta sẽ một năm một mười nói rõ với ngài." Chuyện hôm nay do nàng gây ra, nàng tất nhiên cần giải thích, nhưng rất hiển nhiên, đối với chuyện hôm nay nàng đã làm, nàng không hối hận, cho dù hiện tại phát sinh chuyện như thế một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Dù sao tính cách của Mộ Chỉ Ly nàng chính là như vậy, tuyệt đối sẽ không bởi vì gia thế của đối phương mà lùi bước, huống hồ thân phận của Mộ Chỉ Ly nàng so với Vương Thiên Tuấn kia thì cũng không chênh lệch bao nhiêu, không đúng sao? Dù sao nếu không phải mình giết hắn, sẽ là hắn giết mình, lựa chọn của nàng tất nhiên là loại thứ nhất.

Nghe vậy, Mộ Kình Lệ liền chuyển mắt lên trên người Mộ Chỉ Ly, trong đôi con ngươi tràn ngập ý tìm tòi nghiên cứu cùng với uy nghiêm, loại uy nghiêm này vô tri vô giác đã thành thói quen qua nhiều năm lão sống, cho dù vào bất kỳ thời điểm nào cũng sẽ như vậy, qua đó cũng có thể thể hiện uy nghiêm của một gia chủ như lão.

Nếu là đệ tử Mộ gia bình thường, sợ là căn bản cũng không dám đối mặt với Mộ Kình Lệ, bởi vì cảm giác kia thật sự quá kinh khủng, nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại không chút sợ hãi, cứ như không nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc kia của Mộ Kình Lệ.

Trong tiềm thức của Mộ Chỉ Ly, căn bản cũng không có hai chữ sợ hãi, nếu đối phương không muốn gây tổn thương mình, vậy có cần thiết phải sợ hãi hay không? Ngược lại, nếu đối phương đã có ý như vậy, sợ hãi cũng vô dụng, cho nên đối với Mộ Chỉ Ly mà nói, sợ hãi là một loại cảm xúc không cần thiết.

"Cháu nói cháu đột phá Tiên Thiên cảnh giới ngay trước Tộc Hội sao? Nếu thật sự như vậy, cháu không thể nào đả bại Vương Thiên Tuấn được, hắn đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới hai năm rồi, huống chi lúc sau hắn còn ăn đan dược, dựa theo lẽ thường mà nói, đây đúng là chuyện không thể nào." Lúc trước lão cũng đã rất nghi ngờ chuyện này, quả thực đúng là chuyện không thề xảy ra, thế nhưng lại phát sinh trước mặt lão

Trong đầu của lão tràn ngập một loại ý nghĩ, chính là Mộ Chỉ Ly đã sớm đột phá Tiên Thiên cảnh giới từ trước, ngoài ra còn hiểu rõ nhiều phương diện về Tiên Thiên cảnh giới, chỉ vì muốn gạt ông nên mới nói rằng nó mới đột phá không lâu, mà sau khi Vương Thiên Tuấn xuất hiện, nàng lại không thể không thể hiện thực lực của mình ra, ngoại trừ lý do này, lãokhông thể tin được bất luận lý do nào khác.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng ăn ngay nói thật, mặc dù biết lời này khiến người khác khó có thể tin, nhưng sự thật chính là như vậy.

"Gia chủ, sự thật là hôm qua ta mới tiến vào Tiên Thiên cảnh giới,về phần vì sao ta có thể đánh bại Vương Thiên Tuấn, ta cũng không biết rõ, tuy nhiên hôm qua ta đã trải qua tẩy tinh phạt tủy rồi, hơn nữa còn trong thời gian tương đối dài, cũng nhờ thế, thực lực mới tăng lên rất nhiều." Nguyên nhân đánh bại Vương Thiên Tuấn, tất nhiên nàng biết rõ, nhưng mà nàng không muốn giải thích.

Hiện tại mà để lộ át chủ bài của mình ra là một việc làm không sáng suốt, cho dù người trước mặt là gia gia của mình, chuyện này cũng không thể!

Nghe Mộ Chỉ Ly nói thế, Mộ Kình Lệ kinh ngạc một hồi, lúc nãy khi thấy Mộ Chỉ Ly tỷ thí cùng Vương Thiên Tuấn, lão đã tự hỏi rằng không biết nàng đã trải qua tẩy tinh phạt tủy hay chưa, nhưng chuyện này dường như có chút không có khả năng a, bởi vì nỗi đau đớn kịch liệt của quá trình tẩy tinh phạt tủy, không phải ai cũng có thể chịu được, nhưng mà, đêm qua, trong Thanh Phù viện lại không truyền đến bất kỳ âm thanh gì.

Trừ phi Mộ Chỉ Ly đến nơi khác để tẩy tinh phạt tủy, nhưng mà rõ ràng là đêm qua nàng ở ngay trong Thanh Phù viện, không hề đi đến nơi nào khác.

"Tẩy tinh phạt tủy đau đến cực điểm, cháu có thể chịu được? Tổng cộng qua bao nhiêu thời gian?" Lão nghe Mộ Chỉ Ly nói "thời gian tương đối giàn", vậy rốt cuộc là dài bao lâu?

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: "Quá trình đúng thật là rất thống khổ, nhưng không phải không thể chịu đựng được, tổng cộng hết mười hai canh giờ." Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt nói ra số thời gian khiến người ta kinh hãi.

Đúng vậy, đích thực là kinh hãi! Ít nhất Mộ Kình Lệ đã bị kinh hãi rồi!

"Cháu, cháu nói cái gì? Mười hai canh giờ?" Lão sống lâu như vậy, chưa từng nghe qua có người tiến hành tẩy tinh phạt tủy trong mười hai canh giờ. Đó, còn là người sao?

Thân là người từng trải, hắn biết rất rõ rằng thời gian tẩy tinh phạt tủy càng dài, điểm tốt đối với mình càng lớn, nhưng mà muốn được bao nhiêu phải trả bấy nhiêu, nỗi khống khổ kia, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu nổi. Hắn từng nghe nói có người trải qua tẩy tinh phạt tủy trong sáu canh giờ, cuối cùng do đau không chịu được, từ người sống biến thành người chết, bởi vậy có thể tấy được, nhịn đau mười hai canh giờ là chuyện khủng bố đến cỡ nào!

Thế nhưng, vừa rồi Mộ Chỉ Ly nói gì đó? Không phải không thể chịu được? Đây là lời do người nói ra hay sao?

Nhìn thấy bộ dạng không thể tin của Mộ Kình Lệ, đáy mắt Mộ Chỉ Ly không có chút chấn động: "Đúng vậy, mười hai canh giờ." Dù sao thống khổ đến mấy thì cũng đã qua, còn nghĩ đến chút chuyện kia làm cái gì? Nàng chỉ mừng rằng lần tẩy tinh phạt tủy nàng có ích cho con đường tu luyện trong tương lai của mình.

Mộ Kình Lệ có chút không kịp phản ứng, nếu Mộ Chỉ Ly thật sự mạnh như vậy, chuyện đánh bại Vương Thiên Tuấn không phải là chuyện không thể nào, dù sao trên thế giới này đích thị còn có một loại người được gọi là thiên tài, chuyện mà dù người khác cố gắng thật lâu cũng không thể làm được, thiên tài kia lại có thể làm được. Mộ Chỉ Ly chính là người như vậy sao?

"Lời cháu nói đều là thật sao?"

Mộ Chỉ Ly gật đầu, trong đáy mắt lộ vẻ chuyên chú: "Thật sự, lúc trước ta cũng không nghĩ mình có thể đánh bại Vương Thiên Tuấn, có điều sau khi hắn nuốt đan dược, lực lượng của ta hoàn toàn kém hắn, đó là sự thật." Mộ Chỉ Ly không chút để ý mà thừa nhận chuyện này.

Một người muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, cần phải thừa nhận đến tột cùng mình có chỗ nào thiếu sót, nếu một mực không thể tiếp nhận, vậy ngươi cũng không có khả năng tiếp tục tiến bộ.

"Tay của cháu tốt rồi? Không có bất kỳ di chứng nào sao?" Điều này, lão cũng đã phát hiện, nếu không tốt triệt để hắn cũng không thể nào phản ứng nhanh như hôm nay. Tuy trong lòng cảm thấy có chút không có khả năng, nhưng nghĩ lại lời lúc trước của Mộ Chỉ Ly, hết thảy lại biến thành có khả năng,

Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên ý cười lạnh lẽo, hiển nhiên nàng đã nhớ đến chuyện lúc trước mọi người không tin mình, đó là chuyện mà vĩnh viễn nàng cũng không thể quên: "Tốt lên triệt để , không có chút di chứng nào, lúc trước ta đã nói qua, chỉ là các ngươi không tin mà thôi."

Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ có chút xấu hổ, không phải là lão không tin nàng, mà do tất cả căn cứ chứng thực đều hướng về phía Mộ Chỉ Ly, lão cũng không thể nói rằng những thứ kia đều là giả ah, dù sao ngay lúc đó thực sự là không phản bác được. Qua lời của nàng có thể nhận ra sự bất mãn của nàng, có điểu nhìn từ góc độ của Mộ Chỉ Ly, cảm giác bị oan uổng thực sự khó có thể chấp nhận.

Hằn còn nhớ thời điểm Mộ Chỉ Ly tự phế một cánh tay, bộ dạng kia thoạt nhìn thật có chút thảm thiết!

"Chỉ Ly này, trước kia gia gia không tin cháu, là lỗi của gia gia, gia gia hi vọng cháu có thể tha thứ cho ông, những năm gần đây ta không thể chiếu cố cháu, điều này, ông thật xin lỗi, nhưng mà sau này, ông tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế phát sinh, hy vọng cháu có thể cho ông một cơ hội." Mộ Kình Lệ chân thành nói, những lời này, đều là lời từ đáy lòng lão.

Nếu nói trước kia ông chỉ hi vọng Mộ Chỉ Ly có thể bình bình đạm đạm mà sống cả đời, hiện tại ông càng hi vọng đứa cháu gái này có thể tỏa sáng rực rỡ! Bởi vì biểu hiện hiện tại của nàng đã thể hiện rằng nàng không phải người tầm thường, nàng tất sẽ mở ra một mảnh trời của riêng nàng, lão tin chắc! Còn gia gia này, ắt sẽ giúp cháu gái mình quét sạch mọi chướng ngại!

Từ giờ phút này trở đi, Mộ Kình Lệ quyết định tương lai mình nhất định phải tin tưởng cháu gái mình, không nghi ngờ lời nói của nàng nữa, bởi vì từ trên người Mộ Chỉ Ly, ông đã thấy quá nhiều kỳ tích.

Cho dù trong tương lai Mộ Chỉ Ly có nói với ông chuyện gì không thể tin, ông cũng không chút do dự mà tin tưởng, đơn giản bởi vì đứa cháu gái này của ông không phải người thường.

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu nhìn Mộ Kình Lệ, nàng không nghĩ tới Mộ Kình Lệ lại nói những lời như vậy. Một vị gia chủ cao quý, vậy mà lại xin lỗi mình, thỉnh cầu sự tha thứ của mình? Hiện tại trước mặt mình, lão dùng thân phận một vị gia gia bình thường mà xin lỗi cháu gái mình, nàng biết Mộ Kình Lệ làm như vậy đến tột cùng có bao nhiêu khó dễ.

Nghĩ đến những chuyện Mộ Kình Lệ làm gần đây, đều thực cố gắng, sự chiếu cố lão dành cho nàng, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, nhất là chuyện lão kể lại những việc trước đây với mình, còn mang mình đi thăm Mộ Thiên Tĩnh, đã thể hiện rõ rằng lão muốn làm một vị gia gia tốt, không phải sao?

Huống chi nàng cũng biết rõ trước kia Mộ Kình Lệ làm vậy đều do có nỗi khổ tâm, tuy trong lòng còn có chút oán hận, nhưng nàng cũng không nhỏ mọn như vậy, mỗi người đều phạm sai lầm, chỉ cần có thể sửa đổi là tốt rồi, huống chi người này là gia gia của nàng, còn gì quí hơn máu mủ tình thâm?

Mộ Kình Lệ chăm chú quan sát Mộ Chỉ Ly, dưới đáy mắt hiện lên vẻ khẩn trương cùng lo lắng, lão không biết Mộ Chỉ Ly có tha thứ cho lão hay không, nhưng hắn đã quyết định rồi, cho dù nàng có tha thứ cho mình hay không, lão cũng sẽ làm vậy.

"Gia gia, người không cần nghĩ quá nhiều, người là gia gia của ta, không gì không thể tha thứ." Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói ra những lời này, song khi nàng nói vậy, dường như cả người đều nhẹ nhõm, có đôi khi, oán hận một người cũng là một chuyện rất khó khăn.

Trong mắt Mộ Kình Lệ hiện lên vệt sáng, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn vì kích động mà ẩn ẩn hiện lên màu đỏ, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn nhiều: "Chỉ Ly, cảm ơn cháu." Nàng rốt cuộc nguyện ý gọi mình là gia gia rồi, có trời mới biết rốt cuộc chuyện này quan trọng với lão đến nhường nào!

Nhìn bộ dạng này của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly không nhịn được nở một nụ cười, có lẽ đây cũng là điều nàng mong muốn a, nếu không nàng cũng không thấy vui vẻ như thế này.

"Vậy còn Hàn Như Liệt kia?" Vấn đề này, Mộ Kình Lệ muốn hỏi lâu rồi, chỉ nhìn đã đoán được thân thế của Hàn Như Liệt kia không hề đơn giản, chỉ là không biết rốt cuộc hai người vì sao lại quen nhau? Ông cảm thấy mình đây có nhiều nghi vấn lắm, mỗi lần nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đều muốn hỏi nàng thật nhiều chuyện.

Nhưng mà điều này cũng không thể trách ông đúng không? Ai bảo trên người Mộ Chỉ Ly lại nhiều bí mật như vậy, đã biết một cái lại xuất hiện một cái khác, cuối cùng khiến lão cảm thấy Mộ Chỉ Ly như một mê cung, khi mình nghĩ rằng mình hiểu nàng, cuối cùng lại phát hiện mình không biết bất kỳ điều gì cả.

Nghe đến cái tên Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly cũng xấu hổ một hồi, cảm giác này, sao lại giống như nghe trưởng bối hỏi về bạn trai mình vậy chứ?

"Ách, thật ra trước kia cháu cũng không quen Hàn Như Liệt, đến hôm nay mới đúng lúc biết đến người này, về phần vì sao hắn làm như vậy, có lẽ bởi do tính cách của hắn vốn rất tùy ý, muốn làm như vậy liền làm a."

"Vừa mới quen sao?" Mộ Kình Lệ có chút thất vọng, vậy mà lại là vừa mới quen nhau? Nếu mới quen vậy tại sao đối phương lại cứu Mộ Chỉ Ly?

"Đúng vậy, vừa mới quen, gia chủ có thể xem như là hắn chưa từng xuất hiện." Đối với nàng mà nói, chuyện Hàn Như Liệt làm cũng không phải không thể lý giải, dùng thân thế cùng thực lực của hắn, rất nhiều chuyện hắn làm đều chỉ vì yêu thích, cảm thấy thú vị nên làm, đó cũng là bình thường.

Mộ Chỉ Ly nàng cũng thích thế, nếu trong tương lai nàng có thực lực rất mạnh, vậy thì có lẽ nàng cũng làm chuyện đồng dạng như vậy. Sống, nên tùy ý mà sống, nếu sống mà co chân co tay vậy thì sống cũng vô dụng. Có điều hiện tại nàng còn chưa có thực lực để khinh thường mọi người mà thôi.

Mộ Kình Lệ thở dài: "Ông biết rồi, những này này tốt nhất cháu đừng rời khỏi Mộ gia, Vương gia hiện tại đã ghi hận cháu, nếu cháu ra ngoài một mình, rất có thể sẽ bị công kích, nếu cần gì cứ sai hạ nhân đi làm giúp cháu, cháu cứ ở trong phòng mà tu luyện cho tốt."

"Vâng." Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp, Mộ Kình Lệ lo lắng cho an toàn của nàng, nàng cũng nên biết tốt xấu, dù sao hiện tại đúng là nàng cần phải làm quen với Tiên Thiên cảnh giới.

Thấy Mộ Chỉ Ly đáp ứng, sắc mặt của Mộ Kình Lệ hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng may Mộ Chỉ Ly hiểu chuyện, nếu nàng ngang ngược phản đối, vậy đúng thật phiền toái. Bỗng dưng, Mộ Kình Lệ gọi hạ nhân vào: "Đi mời Mộ Nhược Hiên, Mộ Chí Cương, Mộ Tử Hạm và Mộ Hàn Mặc đến, nói rằng ta có chuyện muốn bàn."

"Dạ." Hạ nhân vừa nghe xong lập tức chạy đi gọi người, gia chủ đã giao phó, bọn họ không dám làm qua loa, Mộ Chỉ Ly nghe thấy lời của Mộ Kình Lệ, trong lòng cũng đoán được đại khái, có lẽ Mộ Kình Lệ sắp nói ra chuyện mà mình đã hiểu kỳ bao lâu nay.

Mộ Nhược Hiên, Mộ Chí Cương, Mộ Tử Hạm đều là những tiểu bối cực kỳ tài năng của Mộ gia, tuổi của bọn họ đều qua mười lăm tuổi, cho nên bọn họ không tham dự Tộc hội lần này, thậm chí còn không thèm tới quan sát.

Bọn họ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, rất rõ ràng là do bọn họ đã rất rất cố gắng, cơ hồ dùng tất cả thời gian mình có được mà tu luyện. Mộ Chỉ Ly cũng thường nghe nhắc đến tên của bọn họ, trong Mộ gia, nam tử có thực lực mạnh tương đối nhiều, mà Mộ Tử Hạm có thể theo chân họ đạt đến thực lực như vậy, rất hiển nhiên đạt được sự tôn trọng rất lớn trong đám nữ bối* ở Mộ gia. (*ghép từ: nữ tử+tiểu bối)

Trước kia, Mộ Chỉ Ly rất hâm mộ Mộ Tử Hạm, bởi vì nàng ấy hoàn toàn ngược lại với nàng, nhưng mà trong lòng Mộ Chỉ Ly lại hết sức hi vọng mình có thể trở thành người như Mộ Tử Hạm, hiện tại rất rõ ràng, khoảng cách giữa nàng cũng Mộ Tử Hạm cũng không còn xa lắm.

Trong ba năm này, Mộ Chỉ Ly dường như hoàn toàn không hề nhìn thấy bọn họ, nghe nói sau khi bọn họ tham gia Tộc Hội liền bế quan tu luyện, từ đó liền không xuất hiện, đám đệ tử Mộ gia cũng không ai biết họ đi đến nơi nào, có lẽ có người biết nhưng lại không nói ra, Mộ Chỉ Ly cũng hiếu kỳ không thôi.

Có lẽ hôm nay bí mật này sẽ được giải đáp!

Ước chừng sau một nén nhang, bốn người đều đến đông đủ, đồng loạt cúi chào Mộ Kình Lệ, nói: "Bái kiến gia chủ*." (*nguyên văn là "gia chủ tốt", kiểu như chào, có điều ta thấy đã chuyển ngữ thì chuyển cho tốt, để thế...ngứa mắt lắm)

Mộ Kình Lệ nhẹ gật đầu, sắc mặt khôi phục vẻ nghiêm túc: "Hôm nay gọi các ngươi đến vì muốn nói cho các ngươi biết hai chuyện" Mộ Kình Lệ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thấy bộ dạng nghiêm túc của Mộ Kình Lệ, sắc mặt năm người đều trở nên nghiêm túc, nhất định chuyện kế tiếp rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không triệu tập năm người bọn họ tới.

"Trong Tộc hội lần này, biểu hiện của Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc rất xuất sắc, ta rất hài lòng, hiện tại Mộ Chỉ Ly đã tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, Mộ Hàn Mặc thì cũng không còn cách Tiên Thiên cảnh giới bao xa, tin chắc không lâu nữa sẽ có thể đột phát, cho nên kế tiếp ta chuẩn bị cho hai người các ngươi cùng đến đảo yêu thú cùng bọn Mộ Nhược Hiên để tiến hành lịch luyện*, Nhược Hiên, Chí Cương, Tử Hạm, khi hai người kia mới đến đó sẽ không quen, các ngươi dưới tư cách là ca ca, tỷ tỷ, phải chiếu cố bọn hắn cho tốt, biết chưa?" Mộ Kình Lệ chuyển mắt về phía bọn họ, nghiêm túc dặn dò.(*gốc 历练 có hai nghĩa: 1,trải sự đời, rèn luyện 2, rèn luyện để lấy kinh nghiệm. Trong trường hợp này dùng vs nghĩa thứ 2 thì đúng hơn)

"Dạ!" Ba người đồng loạt hồi đáp, tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng lại không nhịn được chuyển mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, bọn họ không nghe nhầm chứ? Nữ tử xinh đẹp không ai sánh bằng đang đứng trước mặt mình lại là đệ nhất xấu nữ của Mộ gia sao? Hơn nữa chuyện nàng là phế vật, toàn bộ La Thiên thành đều biết, hiện tại "phế vật" ấy lại đột phá Tiên Thiên cảnh giới?

Tuy trong ba năm nay hầu như bọn họ không hề ở tại Mộ gia nhưng trước đó bọn họ cũng biết rất rõ về chuyện của Mộ Chỉ Ly, thế nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủn đã xảy ra biến hóa lớn như vậy sao?

Nhưng mà, hình như chuyện này quả thực không có khả năng a! Cho dù nàng có thể tu luyện, nhưng chỉ trong ba năm đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới đúng là chuyện không thể nào a? Chỉ là bây giờ đang ở trước mặt gia chủ, bọn họ không thể nói ra nghi hoặc của bản thân, chỉ là sự chú ý dành cho Mộ Chỉ Ly lại nhiều thêm một chút.

Nếu bọn họ biết được Mộ Chỉ Ly chỉ tu luyện trong một năm đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến không nói nên lời.

Đối với sự dò xét của ba người, Mộ Chỉ Ly tất nhiên cũng có thể cảm nhận được, nàng biết rõ sự biến hóa của nàng khiến người khác khó tiếp nhận đến nhường nào, nhưng mà, sự thật là thế.

Nghe được câu trả lời của ba người, lúc này Mộ Kình Lệ mắt quay đầu nhìn Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc, nói: "Đảo yêu thú, ta biết rõ đây là lần đầu tiên hai người nghe đến, các ngươi nhất định hiểu kỳ vì sao sau mỗi lần Tộc hội, những đệ tử có biểu hiện ưu tú đều bế quan, không xuất hiện. Thật ra thì cũng không phải bọn họ bế quan, mà là đến đảo yêu thú lịch luyện. Chỉ tu luyện ở chỗ này sẽ không thể nào khiến các ngươi tiến bộ, muốn có thực lực, nhất định phải chính thức chém chém giết giết, chỉ có như thế, các ngươi mới có thể tiến bộ, mà đảo yêu thú, chính là nơi cung cấp cơ hội ấy cho các ngươi. Yêu thú ở Thiên Huyền đại lục rất nhiều, tuy trong La Thiên Thành ta không có yêu thú, nhưng trong thâm sơn rừng rậm lại có rất nhiều. Lần này hai ngươi hãy theo bọn họ cùng đến đảo yêu thú mà lịch luyện, khi mới đến, chưa hiểu gì có thể hỏi họ, nhớ lấy, đừng lỗ mãng, bởi vì một khi thất thủ, sẽ phải trả bằng tính mạng của các ngươi!"

Nghe vậy, thân hình của hai người Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc đều thoáng chấn động. Từ bộ dáng kia của Mộ Kình Lệ đã biết những lời lão nói đều là thật, tuyệt đối không cố ý dọa bọn họ, nhưng mà, đây cũng là điều bọn họ muốn, không phải sao?

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một vầng sáng, đến Thiên Huyền đại lục lâu như vậy, chưa từng thấy qua yêu thú, nàng đã hiếu kỳ lâu rồi, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội để nàng mở mang tầm mắt một phen!

Mộ Hàn Mặc hiển nhiên cũng giống như vậy, trong lòng Mộ Hàn Mặc có một loại khát vọng mãnh liệt. Có được cơ hội này, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Thiên Huyền đại lục, yêu thú tung hoành, chiến tranh giữa nhân loại cùng yêu thú thường xuyên bùng phát, mỗi ngày đều có vô số người tranh đấu cùng yêu thú, tuy lực phá hoại của yêu thú gây rất nhiều thương tổn đến con người, nhưng bản thân yêu thú lại có không ít chỗ tốt với con người.

Ví dụ như, da lông, con mắt của yêu thú...vân vân, đều có thể bán đi đối lấy tiền, bởi vì có một số loại da lông yêu thú có thể làm thành quần áo và trang sức của người phú quý, y phục như thế được rất nhiều người phú quý ưa thích. Còn máu tươi, mắt, sừng...vân vân, cũng có thể dùng làm dược liệu.

Cho nên ở Thiên Huyền đại lục có không ít người kiếm sống dựa vào việc giết yêu thú, một mặt vừa có thể giữ hòa bình thế giớ, một mặt lại có thể kiếm tiền, kiếm bạc, đây đúng là một công việc không tồi, chỉ có điều tính nguy hiểm trong công việc này rất lớn, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ phải trả bằng chính mạng sống của chính mình.

"Hai người các ngươi có thể nghĩ kỹ? Nguyện ý đi không? Nếu không muốn thì cũng có thể không đi." Mộ Kình Lệ mở miệng nói, từ góc độ của lão, tất nhiên không hi vọng có người không muốn đi, nếu không muốn đi, vậy đồng nghĩa với việc bọn họ không khát vọng thực lực, nếu ngay cả điều này cũng không có, thành tựu trong tương lai của bọn họ sẽ chững lại.

Mộ Chỉ Ly cùng Mộ Hàn Mặc liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt mở miệng nói: "Chúng ta nguyện ý đi!"

Nghe thấy câu trả lời của hai người, khóe miệng Mộ Kình Lệ hiện lên một nụ cười. Đây mới là đệ tử của Mộ gia lão, quả nhiên không khiến lão thất vọng.

"Ngoại trừ chuyện này ra còn có một chuyện khác, chuyện này còn quan trọng hơn." Mộ Kình Lệ chậm rãi nói.

Năm người không ai mở miệng nói chuyện, im lặng đứng y chờ Mộ Kình Lệ.

"Từ Cuộc thi cả nước lần trước đến giờ cũng đã gần hai mươi năm, đều này cũng có nghĩa là các ngươi có cơ hội Cuộc thi cả nước lần này, có điều gần đây chúng ta mới nhận được một tin, Cuộc thi cả nước lần này tựa hồ sẽ trịnh trọng hơn dĩ vãng, người tham gia cũng sẽ nhiều hơn, hơn nữa sẽ hoãn hai năm, vì muốn phối hợp với Cuộc thi cả nước của các quốc gia lân cận. Điều này cũng có nghĩa rằng các ngươi có nhiều thêm hai năm để đề cao thực lực của mình, ta hi vọng trong hai năm này, các ngươi có thể mau chóng tăng thực lực lên, đến lúc đó hãy tham dự Cuộc thi cả nước. Cuộc thi cả nước được tổ chức nhằm tuyển chọn nhân tài, chỉ cần đến lúc đó trổ hết tài năng, có thể được các môn phái chọn trúng, được gia nhập môn phái. Chuyện này có bao nhiêu ích lợi đối với tương lai của các ngươi, không cần nói cũng biết, thậm chí còn mang đến ích lợi cho toàn bộ Mộ gia ta, hi vọng các ngươi có thể cố gắng!"

Năm người đồng loạt gật đầu, vô luận như thế nào bọn họ cũng sẽ cố hết sức. Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tầng ánh sáng, trước kia không biết nên làm gì mới có thể gia nhập môn phái, nhưng bây giờ đã có một lối sáng, chỉ cần đến lúc đó nàng phát huy hết tài năng của mình là có thể rồi!

Có điều từ điểm này cũng có thể thấy được sẽ có bao nhiêu người tham gia, đến lúc đó ắt sẽ có nhiều ngọa hổ tàng long, mình đây nhất định phải tranh thủ thời gian để tu luyện, đề cao thực lực của mình, nhất định phải gia nhập môn phái!

Đối với cái thế giới thuộc về môn phái kia, nàng cón có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, ví dụ như rốt cuộc lúc trước Mộ Thiên Tĩnh đã phạm vào sai lầm như mà lại bị trục xuất khỏi môn phái? Nàng đã suy nghĩ rất lâu, với cách làm người của Mộ Thiên Tĩnh, chắc có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì khác người, rất rõ ràng, trong đó tuyệt đối ẩn chứa khúc mắc không muốn người khác biết.

Còn mẹ ruột của nàng nữa, chỉ đến khi nàng mạnh mẽ mới có thể tìm bà, nàng tin tưởng nhất định nàng sẽ tìm được bà! Nàng nhất định phải tìm cách để phụ thân thức tỉnh!

Không biết Lăng Lạc Trần thuộc môn phái nào nữa...

Việc nàng cần làm thực quá nhiều, bây giờ nàng phải phấn đấu!

"Trong một tháng này các ngươi trước tu luyện ở Mộ gia, củng cố vững chắc tu vi, mặc khác cũng phải sắm sửa hành trang một phen, còn phải đến chỗ Lý Dược sư lấy chút ít đan dược. Một tháng sau, xuất phát!"

...

Khi Mộ Chỉ Ly trở lại cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, trong đầu tự hỏi về đảo yêu thú, đến bây giờ nàng mới chỉ chứng kiến một yêu thú là Thiên Nhi, mà Thiên như không hẳn là yên thú, nàng ấy thuộc về phạm trù thần thú, nói thật, nàng đúng có chút tò mò.

Nhưng mà, đến thời điểm nàng trở lại Thanh Phù viện, đứng trước cửa phòng mình, nàng liền phát hiện ra vấn đề. Cái cửa kia vốn đóng lại mở, đứng ngoài cửa đã thấy một thân ảnh hồng chói thảnh thơi ngồi trong kia thưởng thức trà!

"Hàn Như Liệt!" Mộ Chỉ Ly như là nghiến răng ra ba chữ kia, chỉ biến đi mới một lúc, nàng còn nghĩ hắn đã cút đi đâu rồi, tại sao lại quay lại đây, còn nghênh ngang ngốc người trong phòng mình chứ?

Nghe thấy tiếng của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt rất cao hứng, từ khi Mộ Chỉ Ly quay lại hắn đã biết, cười tươi quay đầu lại, nhìn đôi mắt như sắp phun ra lửa của Mộ Chỉ Ly, tà mị nở nụ cười: "Nương tử, nàng rốt cuộc cũng trở về, vi phu đợi nàng thật vất vả."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly giận đến không kiềm chế được: "Nói bao nhiêu lần, ta không phải nương tử của ngươi." Bước nhanh đến trước mặt Hàn Như Liệt, đoạt đi chén trà trong tay hắn: "Đây là phòng ta, ngươi không biết chưa được chủ nhân cho phép mà đã vào phòng thì rất không lễ phép hay không?"

Hàn Như Liệt lại không chút quan tâm: "Nàng là nương tử của ta, ta đến phòng nàng là chuyện đương nhiên a, không có nàng, chẳng lẽ lại để vi phu đứng chờ ngoài cửa sao? Ta tin nương tử nàng thiện lương như thế, nhất định không nỡ để vi phu chịu khổ." Đáy mắt lộ vẻ vui vẻ, hắn tựa hồ đã yêu bộ dáng tức giận của Mộ Chỉ Ly, trong mắt hắn, nàng như thế thật đáng yêu.

Nhìn thấy Hàn Như Liệt bày ra cái bộ kia, Mộ Chỉ Ly thật sự bất đắc dĩ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì a! Ta xin ngươi đấy, mau về nhà ngươi đi, được không?" Mộ Chỉ Ly nàng không phải không hung ác, không muốn trực tiếp động thủ, mà là do cái loại này thật khó chơi, nàng đánh hắn, đánh không lại, hắn lại không có ác ý với nàng, không đánh hắn, hắn luôn quấn lấy nàng, vậy sao chịu nổi?

Hàn Như Liệt lắc đầu, nhìn Mộ Chỉ Ly, thâm tình nói: "Nương tử, ta không nỡ xa nàng, cho nên ta quyết định ở lại với nàng, trừ phi nàng về nhà cùng ta."

Mộ Chỉ Ly cắn răng, nắm đấm càng siết chặt: "Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?" Nàng phát hiện hoàn toàn không thể nói chuyện nghiêm túc với cái loại vô lại này.

"Nương tử, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?" Hàn Như Liệt mở miệng, kỳ thật hắn thật sự định ở đây mấy ngày với Mộ Chỉ Ly, ít nhất như thế thì đám người Vương gia kia cũng không dám động đậy, hơn nữa, việc tu luyện của Mộ Chỉ Ly cần được chỉ điểm, hắn cũng có thể giúp đỡ chút ít.

"Không tin ta liền đánh cho ngươi xem." Vừa nói, Mộ Chỉ Ly liền đấm thẳng vào mắt Hàn Như Liệt.

"Aaaaa...." Một tiếng kêu thảm thiết, xé gan xé ruột vang lên, hù dọa đám chim tước trên cây...

Hàn Như Liệt che con mắt bị thương của mình, không thể tin được mà nhìn Mộ Chỉ Ly: "Nàng nỡ đánh ta? Vi phu thật thương tâm mà." Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh thẳng lên mặt nè!

Mộ Chỉ Ly thu hồi nắm đẩm của mình: "Ngươi thấy đấy, ta là người dã man thế đó, ngươi vẫn là mau rời đi!" Như vậy chắc sẽ không thích mình đâu nhỉ? Trong mắt Mộ Chỉ Ly, bộ dạng Hàn Như Liệt yêu nghiệt như vậy, có lẽ hết sức chú trọng hình tượng của mình, nếu mình đây hủy hình tượng của hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn rất tức giận.

Nghe vậy, Hàn Như Liệt thả tay xuống, chỉ thấy con mắt hiện tại của hắn đã biến thành mắt gấu mèo 0.0, khuôn mặt yêu nghiệt kia lộ ra vẻ chật vật, tóm lại thoạt nhìn rất khôi hài: "Nương tử, cho dù nàng có dã man như thế nào, vi phu cũng không rời xa nàng, điểm ấy nàng yên tâm. Có điều hiện tại vi phu biến dạng rồi, chỉ cần nương tử không chê là tốt rồi."

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly lại không nhịn được phì cười, bởi vì bộ dạng hiện tại của Hàn Như Liệt thật quá khôi hài mà! Một nam nhân đẹp trai thế kia lại bị mình hủy thành cái bộ dạng này, hơn nữa còn tỏ vẻ tội nghiệp, nàng cảm thấy thật rất thú vị, vì sao một nam nhân có gia thế, có thực lực lại làm ra chuyện như thế chứ?

Nàng cũng nghi ngờ, nàng không cho là mình có mị lực như vậy. Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Mộ Chỉ Ly mà thôi, nếu nàng không có mị lực, tại sao ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, Hàn Như Liệt đã quyết định biến nàng thành nương tử của hắn chứ?

Nụ cười này của Mộ Chỉ Ly, giống như hoa sen tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, thuần khiết và xinh đẹp, trong khoảng thời gian ngắn thật khiến Hàn Như Liệt nhìn đến ngẩn người...

Mộ Chỉ Ly dừng cười, thấy Hàn Như Liệt vẫn nhìn mình không nhúc nhích, không nhịn được khua khua tay trước mặt Hàn Như Liệt, nói: "Ngươi làm sao vậy?" Kỳ thật ấn tượng nàng dành cho Hàn Như Liệt cũng không tệ lắm, tuy rất vô lại, đáng ghét, nhưng nàng không ghét hắn.

Đến lúc này Hàn Như Liệt mới kịp phản ứng, trên mặt hiện lên nụ cười xấu hổ: "Không, không có gì." Nhiều năm như vậy mình chưa từng để ý đến bất kỳ nữ tử nào, không nghĩ tới lần này lại thật tâm với Mộ Chỉ Ly, cái này, thật khiến hắn xấu hổ.

Nhưng mà, lúc này, Mộ Chỉ Ly lại nhìn chằm chằm vào Hàn Như Liệt, ánh mắt chăm chú, Hàn Như Liệt thấy thế còn tưởng trên mặt mình có thứ gì bẩn, không nhịn được xoa xoa khuôn mặt mình, nhưng mà cũng không có gì a!

"Nương tử, nàng nhìn vi phu chằm chằm như vậy, vi phu sẽ có ý xấu đấy."

Sau một khắc, Mộ Chỉ Ly lại nói ra lời khiến Hàn Như Liệt ngây người: "Ngươi trúng độc."

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói ra những lời này, ngữ khí lại chắc chắn, không thể nghi ngờ, nàng tin rằng mình tuyệt đối không phán đoán sai, bởi vì con mắt phải của Hàn Như Liệt bị mình đánh sưng lên, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mạch máu màu đen, nàng hiểu rõ độc dược, chỉ nhìn đã biết hắn đã trúng độc.

"Nàng nói gì?" Hàn Như Liệt vốn cho Mộ Chỉ Ly đang lừa mình, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của nàng lại không giống như nói đùa, tuy hắn mới chỉ quen Mộ Chỉ Ly không bao lâu, nhưng đối với tính cách của nàng, hắn cũng hiểu được vài phần.

"Ngươi trúng độc." Mộ Chỉ Ly lặp lại lần nữa: "Hơn nữa có lẽ đã trúng độc được một thời gian rồi, loại độc này là độc mãn tính, nếu không sớm giải, qua bảy ngày nữa sẽ không thể cứu chữa." Chẳng biết tại sao, lúc Mộ Chỉ Ly nói lời này, nàng lại cảm thấy có vài phần may mắn.

Có lẽ trong tiềm thức của nàng không hi vọng Hàn Như Liệt chết, tuy hắn rất phiền, rất vô lại, luôn quấn lấy mình, nhưng mà nàng không hi vọng hắn chết.

"Gần đây có phải ngươi cảm thấy cây xương sườn thứ ba của ngươi trở nên đau nhức? Mỗi lần đau cũng không phải rất kịch liệt, có thể nhịn được, có điểu rất không thoải mái?"

Hàn Như Liệt thu hồi thần sắc bỡn cợt, sắc mặt trở nên ngưng trọng, Mộ Chỉ Ly nói không sai, dạo gần đây mình đúng thật bị vậy. Hắn còn nghĩ rằng khi mình luận võ để lại chút vấn đề, không nghĩ tới mình lại bị hạ độc, hơn nữa còn trong thời gian dài, mình đây thậm chí không biết? Mình vẫn luôn để ý đến chuyện ăn uống, đến tột cùng đã bị hạ độc lúc nào?

Nếu Mộ Chỉ Ly biết được ý nghĩ của Hàn Như Liệt, nhất định sẽ rất kinh ngạc, nàng thật không ngờ Hàn Như Liệt thế mà lại tin tưởng mình.

"Làm sao nàng biết?" Hàn Như Liệt tò mò hỏi, hắn phát hiện nương tử của mình còn giỏi không ít chuyện!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mở miệng nói: "Ta là Dược sự, mặc dù chỉ mới nhập môn, luyện đan cũng chẳng thế luyện được đan dược phẩm chất cao, nhưng có biết sơ lược về độc tố." Chuyện này nàng chưa từng nói với người khác, hiện tại lại nói cho Hàn Như Liệt, bởi vì nàng biết Hàn Như Liệt sẽ không bán đứng mình, tuy không hiểu vì sao, nhưng nàng cho là vậy.

Không thể phủ nhận, trực giác của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn chuẩn xác, Hàn Như Liệt đúng là sẽ không làm chuyện như vậy.

Kỳ thật Mộ Chỉ Ly cũng không có ý định giấu giếm chuyện này, có điều đám người Mộ Kình Lệ không hỏi, mình đây cũng không cố ý nói, như vậy chẳng phải sẽ thành khoe khoang sao? Mộ Chỉ Ly nàng là một người rất hướng nội, tuyệt đối sẽ không chủ động nói những chuyện như vậy.

"Không nghĩ nương tử của ta lại có bản lĩnh đến thế a! Nếu nương tử không nói cho ta biết, chắc hẳn bảy này sau vi phu sẽ chết chắc rồi." Nghĩ vậy, Hàn Như Liệt cũng có chút sợ, hoàn toàn chính xác, nếu hôm nay Mộ Chỉ Ky không nói cho hắn biết, chắc hẳn hắn không thể phát hiện.

Mộ Chỉ Ly không để ý đến lời trêu chọc của Hàn Như Liệt, ngay lúc này mà Hàn Như Liệt còn có tâm trí để đùa giỡn, điều này đã chứng minh tâm lý của hắn có bao nhiêu mạnh mẽ, đổi lại là người bình thường, lúc biết rõ việc này, nhất định sẽ thập phần khẩn trương, nhưng mà hắn lại hoàn toàn ngược lại.

"Vậy, nương tử, độc này, khó giải không?" Hàn Như Liệt thấy Mộ Chỉ Ly không chú ý đến vẻ bỡn cợt của mình, không nhịn được chuyển lời về chuyện kia, đầu tiên hắn cần giải độc trên người mình, sau đó quay lại kia tra xem đến tột cùng lần này ai muốn hại mình! Hắn tuyệt đối không buông tha cho kẻ kia!

Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Khó, độc này rất khó phối, nguyên liệu rất phức tạp, ngươi chờ ở đây một lúc, ta ra ngoài một lát." Vừa nói xong, Mộ Chỉ Ly không thèm để ý đến Hàn Như Liệt, trực tiếp ra ngoài.

Nhưng mà, nơi nàng đến không phải là nơi nào khác, mà là phố dược liệu.