| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN ° - chương 1

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

"Ăn nhiều rau cải vào." Anh biết Hye Sun chỉ thích ăn thịt, nhưng Park Jimin không phải cái gì cũng dung túng cho cô.

Ở trước mặt Hye Sun, nếu anh cảm thấy cái gì không tốt thì đều sẽ quản.

Hye Sun lau miệng, cũng gắp thức ăn cho anh.

Mặc dù cô không thích ăn rau cải, nhưng, anh gắp cho, cô vẫn ăn hết.

Park Jimin và Go Hye Sun không giống nhau, cô gắp cái gì anh đều sẽ ăn hết không ca thán nửa lời.

Liền ngay cả hành tây anh không thích ăn, chỉ cần là Go Hye Sun gắp, anh cũng sẽ ăn.

Hai người đang ăn cơm, điện thoại của Park Jimin vang lên.

Anh nghe máy, "A lô."

Điện thoại là Oh Se Young gọi tới, cô ta có số điện thoại cá nhân của Park Jimin.

Giờ phút này, trong thanh âm của cô ta đè nén tâm tình bất mãn, "Muốn mời anh ăn bữa cơm, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Nghe giọng của cô ta, Park Jimin liền biết, Oh Se Young lần này tới thủ đô không đạt được mục đích của mình.

Park Jimin ung dung thong thả gắp thức ăn trong đĩa, báo địa chỉ, "bây giờ cô có tới đây."

Sau đó anh liền cúp điện thoại.

Hye Sun nhìn Jimin, hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Oh Se Young." Park Jimin nói xong, gắp thêm cho Hye Sun thức ăn.

Hye Sun cầm lấy đũa, trầm mặc.

Jimin ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hỏi: "Làm sao thế, lại ăn giấm rồi hả?"

"Không có." Hye Sun ăn mấy thứ linh tinh, mí mắt đều không nhấc.

Mùi giấm chua tỏa ra quá rõ ràng.

Anh chững chạc nói: "cô ta nói tìm anh có việc."

Hye Sun nói: "anh không cần giải thích với em."

Oh Se Young trước kia là vị hôn thê của anh, anh làm cái gì, đều là tự do của anh.

Cũng không lâu lắm, Oh Se Young đã tới rồi.

Nhìn thấy Go Hye Sun ở chỗ này, cô ta cũng không có cố kỵ, trực tiếp đi tới.

Jang Hyuk muốn ngăn cô ta lại, Park Jimin nói: "Để cho cô ta vào đi"

"... Vâng." Jang Hyuk không biết Park Jimin n muốn làm cái gì, nhưng nếu Park Jimin lên tiếng, nên để cho Oh Se Young đi vào.

Cô ta đứng ở một bên, nhìn thấy Park Jimin, trong mắt mang theo mấy phần oán khí.

Park Jimin không thèm nhìn cô ta.

Nhân viên phục vụ đi tới, lấy thêm ghế cho Se Young.

Se Young ngồi xuống, tiếp tục nhìn anh chằm chằm, giống như Park Jimin thiếu nợ cô ta mấy tỷ vậy.

Hye Sun ngồi ở một bên, nhìn Oh Se Young, rõ ràng cảm giác được, cô ta đang tức giận.

Cô không hiểu Oh Se Young đang giận cái gì, lại không dám hỏi, chẳng qua chỉ ở bên cạnh xem trò vui.

Park Jimin thấy Oh Se Young ngồi xuống, mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái, "Có chuyện gì?"

Bộ dạng bình tĩnh nhìn Oh Se Young, làm cô ta rất tức giận. Cơ hồ là dùng giọng chất vấn cả tức giận, "Lần trước Min Yoongi tới đây, có phải anh nói với anh ấy cái gì không?"

Luôn cảm thấy Min Yoongi không để ý tới mình, khẳng định là liên quan đến Park Jimin.

Oh Se Young đi tới thủ đô, Park Jimin cũng nghe nói qua.

Mẹ nuôi cô ta sinh nhật, lúc trước năm nào cô ta cũng có mặt, duy nhất chỉ vắng mặt năm ngoái, hơn nữa còn là vì tránh mặt Park Jimin.

Anh bưng ly lên uống nước, "Chuyện của cô và cậu ta, có quan hệ gì tới tôi?"

Lần trước Min Yoongi tới, Park Jimin có giữ anh ta lại mấy ngày, nhưng không hề nhắc đến Oh Se Young.

Bởi vì người phụ nữ này, căn bản không đáng để bọn họ lãng phí thời gian.

Se Young nói: "Nếu như không phải là anh khích bác ly gián, sao anh Yoongi lại trách tôi chứ?"

Lúc trước Min Yoongi thích cô ta như thế cơ mà.

Hiện tại cô ta đã không phải là vợ của Park Jimin rồi, Min Yoongi càng không có lý do gì để trách cô ta cả.

Park Jimin cười nhạt, "cô hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"

Thật buồn cười.

Khi anh bị thương, cô ta lựa chọn vứt bỏ anh, bây giờ còn trách cứ anh trở ngại cô ta cùng người đàn ông khác phát triển quan hệ?

Oh Se Young nhìn thấy Park Jimin đùa cợt cười, không phục nói: "Park Jimin, anh đã kết hôn rồi, mà vẫn muốn quay lại với tôi sao, thấy tôi tốt đẹp anh không chịu được à? bây giờ bên anh đã có Sunnie rồi, anh không thể buông tha cho tôi sao?"

Hye Sun ngồi ở một bên, an tĩnh làm quần chúng ăn dưa.

Lúc trước nhìn thấy Oh Se Young đều là ưu nhã ung dung, nhưng mà hôm nay nhìn qua, thấy cô ta vô cùng chật vật.

Nghe hồi lâu, Go Hye Sun rốt cuộc cũng minh bạch —— đại khái chính là Oh Se Young thích Min Yoongi, Min Yoongi lại không để ý tới cô ta, cho nên, cô ta cảm thấy hết thảy những thứ này là do Park Jimin gây ra, đúng không?

Jimin nghe xong Se Young nói, trả lời một câu, "Không thể."

Mặc dù nói, chuyện của cô ta và Min Yoongi không có liên quan gì với anh, nhưng, anh cũng không ngại cho Oh Se Young vài lần ăn quả đắng.

Cô ta chỉ trích, "Loại đàn ông thất bại như anh, đã là cặn bã của xã hội rồi mà còn muốn bôi đen người khác, anh không có liêm sỉ của một thằng đàn ông sao?"

Hiện tại cô ta gặp chuyện gì không tốt, đều là lỗi của Park Jimin, là Park Jimin gây khó dễ cho cô ta.

Bởi vì hoàn toàn không coi Park Jimin ra gì cho nên Oh Se Young muốn nói cái gì, liền nói cái đó.

Se Young vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền tới bộp một tiếng, cô ta nhìn một cái, phát hiện là Go Hye Sun đập đũa lên bàn.

Hye Sun nhìn Se Young được voi đòi tiên, nói với Park Jimin: "Em ăn no rồi."

Cô thật sự nghe không vào những lời này của Oh Se Young nói rồi.

"chúng ta về thôi." Park Jimin bình tĩnh nói.

Oh Se Young nhìn thấy người trước mặt bị mình nói như vậy, cũng không tức giận lại cảm thấy Park Jimin chính là đang chột dạ.

Cô ta cười khẽ một tiếng, "Làm sao không dám nghe nữa hả? Nếu anh dám làm, thì còn chột dạ cái gì?"

hôm nay cô ta đến đây chính là tìm Park Jimin để trút giận.

Cô ta cảm thấy Park Jimin còn rất yêu mình, cho nên nếu mình có nói gì Park Jimin cũng sẽ không so đo.

Bởi vì được yêu, cho nên sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà, cô ta không biết là, Park Jimin không so đo, là do cảm thấy mình không cần phải để ý tới một người bị bệnh thần kinh.

Không sai, ở trong mắt Park Jimin, cô ta thật sự chính là bệnh thần kinh không cần bàn cãi.

Anh thậm chí hoài nghi đầu óc của cô ta có vấn đề, mới có chứng ngộ yêu, cho rằng ai cũng yêu mình.

Yêu cô ta sao?

Trừ Go Hye Sun ra, trong sinh mạng của anh chưa từng xuất hiện người phụ nữ khác!

Park Jimin đứng lên, nhìn Oh Se Young một cái, như cô ta mong muốn nói: "Nếu cô thích Min Yoongi như vậy, để khi về tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, giúp cô khuyên anh ấy vài câu. Anh ấy có nghe không thì tôi không biết. Dù sao trên đời này, không phải tất cả mọi người ai cũng có thể giống như cô Oh đây..."

Lúc nói lời nói này, giọng nói của Park Jimin vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng mà Oh Se Young, đã sớm hóa đá tại chỗ.

Ngày đó,trước khi đi, Ye Ji Won nói với cô ta tin tức Park Jimin có thể đứng lên là giả.

Nhưng hiện tại cô ta lại thấy Park Jimin đứng lên rồi.

Park Jimin lại có thể đứng lên rồi!

Cô không dám tin ?

Park Jimin ngữ khí bình tĩnh, coi như Oh Se Young quá đáng như vậy, anh cũng không nổi giận.

Nhưng mà, lúc mà anh đứng lên, Oh Se Young liền cảm giác trên mặt mình bị một cái tát đau điếng.

Anh thậm chí không cần dùng bất kỳ lời phản bác nào, liền có thể làm cho cô ta xấu hổ đến chết.

Chương tiếp