| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN ° - chương 108

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Cô biểu thị rõ ràng như vậy anh còn có thể không nhìn ra ý cô sao?

Hô hấp của anh ngưng trọng, anh nhìn cô nói: "Hôm nay làm sao lại chủ động thế?"

Thật ra anh cũng không làm cái gì, giúp bác gái của cô làm chút chuyện, cô cũng không cần cảm kích đến lấy thân báo đáp như vậy.

Go Hye Sun hôn lên môi anh, không trả lời.

Hôm nay cô chính là đặc biệt muốn hôn anh, không vì cái gì cả, muốn ở bên anh, muốn yêu anh.

Go Hye Sun phát hiện bản thân mình mãi chẳng thể đuổi kịp anh.

Cứ nhìn anh chỉ tùy tiện phẩy tay thôi đã làm cho cô cảm kích rơi nước mắt, cô chỉ muốn đơn thuần hồi báo anh mà thôi.

Cô đè Jimin ra, tay thò vào bên trong áo sơ mi của anh, cúi xuống hôn lên cơ ngực của anh một cách chậm rãi, sau đó cô ngước lên nhìn anh nói " Anh rất tốt với em."

"Đây không phải là điều đương nhiên sao?" Jimin nhẹ giọng, "Lúc nào thì em mới không khách sáo với anh nữa đây? Em nhìn chị anh với anh rể ở bên nhau đã nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ khách sáo như này, có chuyện gì hai người cùng nhau xử lý, đều coi chuyện của đối phương là chuyện của chính mình. Vậy mà em vẫn còn tính đếm với anh."

Hye Sun phân bua nói: "chúng ta có giống hai người họ đâu! Anh rể và chị Eun Ji môn đăng hộ đối, bọn họ có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng em lại không thể giúp được anh gì cả.. "

"Đồ ngốc." Jimin tăng lực cánh tay ôm chặt hông của cô, " Em sống sắp hai mươi năm rồi mà anh đã nuôi em được ngày nào đâu, thế mà tự nhiên anh lại được không một cô vợ vừa xinh đẹp lại giỏi giang, em bảo như thế có lời hay không? Ban đầu chúng ta kết hôn, ngay cả sính lễ của đám cưới em cũng không thèm lấy, em nhìn xem người khác nói như thế nào? Nói nhà anh xem thường em, nói anh không yêu em. Nhưng bọn họ làm sao biết được, Hye Sun chính là bảo bối trân quý nhất đời này của Park Jimin chứ."

Nghe anh nói xong, Hye Sun cảm giác trái tim của mình mềm nhũn ra, cô xúc động nói "Đó là bởi vì anh rất tốt."

"Em cũng rất tốt." Jimin nói: " Em rất chân thành, mọi người trong nhà đều cảm giác được thứ Oh Se Young có, sau này em cũng sẽ có, nhưng thứ mà em có, cả đời này cô ta có muốn cũng không có được. "

Hye Sun cười một tiếng, "Chồng em dẻo miệng quá, mỗi lần nghe anh khen em đều cho là thật đấy. "

Jimin dương khóe miệng lên, " Đổi thành người khác, muốn anh khen, anh cũng không mở miệng khen nửa chữ đâu. "

"Ông xã em yêu anh chết đi được. " Hye Sun nói tiếp: " Ở bên anh, chẳng những em cảm thấy mình được che chở, hơn nữa, anh sẽ luôn làm cho em cảm thấy tự tin."

Anh luôn khích lệ cô, mặc dù có lúc anh rất nghiêm khắc với cô, nhưng cô biết anh làm vậy đều vì muốn tốt cho cô.

Cô nằm ở trên người anh, một bên cùng anh nói chuyện, một bên lại châm lửa phóng hỏa nhà tranh.

Lúc đầu Park Jimin còn rất khắc chế, bị Go Hye Sun gợi lên dục vọng, cũng không còn cách nào nhẫn nại.

Anh chuyển khách thành chủ, ép cô dưới thân mình, nhanh chóng đưa tay cởi quần áo của cô, đột nhiên mặt Hye Sun biến sắc, bắt tay anh lại, "Chờ một chút.."

"..."

Jimin nhìn cô " Sao thế?"

Con vịt chín dâng đến miệng rồi còn định mọc cánh bay mất sao?

Phía dưới xông ra một luồng nhiệt, Hye Sun có chút cứng đờ nhìn anh, " Hình như "bà dì "của em lại đến rồi."

Park Jimin: "..."

Cái này là đang con mịa nó trêu chọc anh đấy à?

Go Hye Sun chột dạ đẩy anh ra, tiến vào phòng tắm, quả nhiên thấy quần lót của mình dính màu đỏ.

Lần này hoàn toàn đột ngột, làm cho người ta ứng phó không kịp.

Hye Sun ở trong phòng tắm đổi quần xong đi ra, nhìn thấy Jimin nằm ở trên giường sắc mặt có vài phần khó coi, "Thật sự tới rồi."

Park Jimin nhìn cô, anh không nói gì, mặt đen như đít nồi.

Hye Sun chột dạ đi tới, " Em cũng không muốn như thế đâu, làm sao em biết được "bà dì" lại đột nhiên tới chứ? Ông xã, xin lỗi mà. "

" Em có chắc không phải em cố ý không?"

Anh liền cảm thấy có gì mờ ám!

Sao cô có thể chủ động như vậy cơ chứ?

Rõ ràng chính là cố ý đùa giai..

Hye Sun phân bua: "Thật sự không phải mà."

Cái này cô cũng đâu chi phối được đâu?

Không nghĩ tới anh lại hoài nghi cô..

Jimin giận dỗi nói: "Không nghe."

"..."

Go Hye Sun bò lên giường, kéo chăn đắp kín, nhìn thấy Park Jimin có vẻ tức giận, nhớ tới lúc nãy cô vừa châm lửa đốt giếng dầu, lửa cháy bùng lên rồi cô lại đột nhiên có nguyệt san, khó trách anh tức giận như vậy.

Nhưng mà nhìn anh giận dỗi như vậy, Go Hye Sun lại rất vui vẻ.

Ai bảo anh bình thường toàn bắt nạt cô!

Jimin nhìn cô một cái, thấy trong đáy mắt cô xẹt qua một nụ cười tinh nghịch, anh nhíu mày "Buồn cười lắm sao?"

Anh sắp bị cô làm cho tức điên lên mà cô còn cười được!

Đúng là cô vợ mất nết!

Hye Sun nhẹ nhàng ừ một tiếng, " Buồn cười thật mà. "

Park Jimin không thể làm gì cô, ai bảo đến "bà dì" của cô là lớn nhất nhà chứ?

Anh thất vọng ôm cô, "Ngủ đi"

"Khó chịu lắm à?" Hye Sun biết, lúc này bắt anh nhẫn nhịn chẳng khác gì chịu cực hình

"Im lặng." Jimin không muốn cùng cô thảo luận cái đề tài này nữa

-

Buổi sáng, Hye Sun đang cùng Jimin ăn sáng, cô nói với anh: "Hôm nay là sinh nhật Oh Hyejin, buổi tối em muốn cùng cô ấy đi ăn sinh nhật, sau đó đi Karaoke nên chắc sẽ về muộn. "

Cô có thói quen trước khi ra khỏi cửa sẽ nói với anh lịch trình của mình.

Jimin nhìn cô, cao lãnh mà đáp một tiếng, "Ừm"

Hai người vừa nói chuyện, điện thoại của Hye Sun liền vang lên, cô nghe điện thoại, là thân thích trong nhà gọi tới, " Alô, Hye Sun à! Thím Lee đây. "

"..."

Người đang gọi đến là thím của Go Hye Sun, là em dâu hờ của bố cô, bởi vì chồng của thím này không phải là em trai ruột của bố Hye Sun, chẳng qua chỉ là anh em nuôi, hai nhà bình thường không qua lại với nhau, " Thím gọi cháu có chuyện gì không ạ?"

Thím Lee ở trong điện thoại cười nói: "Là như thế này, cháu xem có thể nói với chồng cháu bố trí cho chú nhà thím một công việc được không? À này, chú của cháu cũng có tuổi rồi cháu bảo chồng cháu kiếm việc gì nhẹ nhàng lương cao cho chú của cháu ấy."

"..."

Go Hye Sun không nói gì, đây là biết Park Jimin giúp gia đình nhà bác cả. Cho nên tìm đến bám víu có phải không?

Cô giả vờ không nghe rõ, đưa điện thoại ra xa một chút, "chỗ của cháu sóng kém quá, cháu không nghe rõ thím nói gì."

Go Hye Sun nói xong, vội vàng cúp điện thoại.

Jimin nhìn thấy màn diễn sâu của vợ mình, hỏi: " Sao thế?"

Hye Sun bật cười nói, " Một người họ hàng xa bảo em nói với anh tìm giúp một công việc."

Bởi vì đều là thân thích, nhìn thấy gia đình bác cả của Go Hye Sun được giúp đỡ, cho nên bọn họ cũng muốn tới thử vận may một chút.

Go Hye Sun cảm thấy bọn họ rất hài hước, không phải bọn họ coi Park Jimin là phật tổ đi phổ độ chúng sinh rồi đấy chứ?

Người nào người nấy cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.

Park Jimin nghe xong cười hùa theo cô, cũng không cảm thấy không vui.

Đương nhiên, anh cũng không vô công rỗi nghề đi đồng ý loại chuyện này.

Có người thật sự cần giúp đỡ thật, nhưng lại có những người chỉ muốn lợi dụng người khác.

-

Cơm nước xong, Hye Sun đến bệnh viện một chuyến, bà Go ngồi ở trên giường bệnh, nhìn thấy Hye Sun tới, sấn xổ hỏi ngay "Tao nghe nói, Jimin nó liên hệ bác sĩ giỏi cho bác cả mày, còn bố trí công việc cho hai thằng con trai nhà đấy có phải không?"

"..."

Go Hye Sun đặt đồ ăn lên bàn, không lên tiếng.

Bà Go mồm như tép nhảy nói tiếp: " Đúng là đồ khôn nhà dại chợ mà, tao mới là mẹ ruột của mày cơ mà, muốn lấy lòng hay làm gì đi nữa thì cũng phải là tao mới phải chứ. "

Chương trước Chương tiếp