| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN ° - chương 112

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Rời bệnh viện, Go Hye Sun lên xe taxi, nhớ tới chuyện lần này, quả là một trận phiền não, nếu chỉ bởi vì những chuyện khác, cô cũng sẽ không quan tâm Go Mẫu làm gì.

Nhưng mà lúc này nếu như Go Hye Sun thật sự làm như vậy, chỉ càng để cho Go mẫu càng nghiêng về Oh Se Young, đến lúc đó Oh Se Young còn không biết sẽ lợi dụng mẹ mình làm ra những chuyện gì.

Cho nên, cô phải để cho mẹ hiểu được, mình và bà ấy mới là người một nhà, Oh Se Young chỉ là kẻ có dụng tâm đen tối.

-

Về nhà, Go Hye Sun phát hiện Park Eun Ji tới nhà mình, đang ngồi ở ghế salon.

" Chị ạ. " Hye Sun đi tới

Eun Ji nhìn cô, cười nói "Hye Sun về rồi hả em? "

"Hôm nay chị đã rảnh rỗi tới nhà em chơi à?" Hye Sun hỏi

"Anh rể em về thành phố rồi, con trai chị lại không còn ở nhà, cho nên tới đây thăm hai đứa. "

Nhắc tới Jeon JungKook, trong đôi mắt Go Hye Sun thoáng qua không được tự nhiên, lại nghĩ tới chuyện trước khi Jeon JungKook đi, cảm thấy quái lạ chỗ nào đó.

Eun Ji ôn nhu nhìn cô, "Nghe nói mẹ em bị bệnh, hiện tại như thế nào rồi?"

"Đã tốt hơn nhiều rồi chị ạ." Hye Sun nói tiếp: " Cảm ơn chị quan tâm mẹ em."

Eun Ji nói: "Vậy thì tốt, vốn muốn đi thăm cô chú thông gia, nhưng mẹ em đanh đá quá nên chị hơi sợ. "

Người nhà họ Park hiện tại không dám nói chuyện với Go Mẫu, Go Mẫu là người không nói đạo lý, nói chuyện với bà ta chỉ thêm tức chết.

Go Hye Sun dương khóe miệng lên, có một bà mẹ như vậy cô cũng rất bất đắc dĩ.

Vừa vặn Park Jimin từ trên nhà đi xuống.

" Jimin. "

Jimin nhìn thấy Hye Sun mới vừa trở về, "Không phải nói đi sinh nhật rồi sao?"

Anh cho là Go Hye Sun còn đi hát hò nên muộn mới về, nhưng bây giờ mới hơn tám giờ mà cô đã về tới nhà rồi.

Hye Sun nói: "Vốn định đi cùng mọi người nhưng sau đó xảy ra một số chuyện nên phải đến bệnh viện một chuyến."

"Mẹ em xảy ra chuyện gì sao?" Hai ngày nay Jimin đều đến bệnh viện cùng Hye Sun, biết tình hình của Go Mẫu không có gì bất thường

Go Hye Sun cúi đầu, nhớ tới Oh Se Young, nhưng không vội vàng nói ra

Eun Ji thấy cô ấp a ấp úng, nói: "Có chuyện gì em cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ là bởi vì chị ở đây nên em ngại không dám nói? Em coi chị là người ngoài sao?"

"Em không phải là có ý này." Hye Sun tỏ ra hơi suy sụp nói, "Hôm nay Oh Se Young đến bệnh viện tìm mẹ em, cô ta cho mẹ em tiền, bảo mẹ em ngăn cấm, ép em phải rời xa chồng em.. "

"..." Eun Ji nghe xong trợn to hai mắt, "Còn có chuyện này nữa?"

Hye Sun lấy tấm thẻ lấy từ chỗ Go Mẫu ra, nói " Cô Oh đó cho mẹ em 2 tỷ, em từ chỗ mẹ em lấy về đây, anh giúp em trả lại cho cô ta đi!"

Cô vốn muốn trực tiếp đi tìm Oh Se Young, muốn vứt thẻ vào mặt cô ta.

Sau đó suy nghĩ lại, đây là chuyện của Park Jimin, vẫn nên để cho anh tự mình xử lý thì tốt hơn.

Cô không giống như Oh Se Young có gia đình bảo bọc, lại sợ mình xử lý không tốt gây thêm phiền phức cho Park Jimin.

Quan trọng là, cô cũng chẳng thừa hơi, giúp Oh Se Young giấu diếm chuyện này.

Oh Se Young không phải thích giở thủ đoạn lắm sao?

Nếu cô ta thích giở trò, Go Hye Sun sẽ chơi đến cùng, xem cuối cùng, rốt cuộc ai mới là người bị tổn hại lớn hơn.

Park Jimin nhìn thấy Go Hye Sun đưa tấm thẻ ra, ánh mắt phức tạp nhận lấy.

Park Eun Ji tức giận nói: " Cô ta muốn trèo lên đầu lên cổ chúng ta luôn có phải không? Thật sự cho rằng chúng ta dễ bắt nạt đấy à?"

Hye Sun cúi đầu xuống, nói, " Cô ta đương nhiên không cảm thấy chị dễ bắt nạt, chẳng qua hiện tại cô ta nghe nói em và chồng em đã ly hôn rồi, cô ta cảm thấy em thân cô thế cô, không có chỗ dựa. Cô ta chẳng những cho mẹ em hai tỉ mà cô ta còn nói nếu mẹ em làm em rời xa Jimin thì cô ta sẽ tặng cho mẹ em một căn hộ cao cấp trong nội thành. Tính của mẹ em thì chị cũng biết rồi đấy, em làm sao cũng không nghĩ tới, Oh Se Young.lại ra tay với người nhà của em. "

Jimin nhìn thấy sự mất mát trong đôi mắt của Hye Sun, đôi mắt anh cũng trở nên âm trầm, anh nói, "Ngày mai anh đi tìm cô ta. "

Eun Ji nhìn Jimin một cái, an ủi Hye Sun "Yên tâm, chuyện này chồng em sẽ xử lý triệt để Oh Se Young này cũng thật là không biết xấu hổ. Sao cô ta vẫn còn mặt mũi làm những thứ này?"

-

Giữa trưa ngày hôm sau, Park Jimin đến Oh gia, anh ngồi trên ghế sa lon, Oh Se Young từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy anh, cô ta tự dưng sinh ra một loại dự cảm rất xấu.

Nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí đi tới, " Anh đến tìm em?"

Thái độ của cô ta rất lạnh nhạt, cố tự chấn tĩnh bản thân.

Bây giờ biết trong lòng Park Jimin chỉ có Go Hye Sun, cô ta đã chẳng còn bao nhiêu hy vọng nữa.

Park Jimin trực tiếp ném thẻ tới trước mặt cô ta, "Đây là cái gì, mong cô giải thích cho rõ ràng, không thì đừng có trách tôi?"

Oh Se Young nhìn tấm thẻ đáp vào người mình rồi rơi xuống sàn nhà, không nghĩ tới nhanh như vậy mà Park Jimin đã biết rồi.

Cô ta cười giễu cợt, " Cô ta mách lẻo cũng nhanh đấy! Chuyện gì cũng nói cho anh biết. "

Hiện tại Oh Se Young càng cảm thấy Go Hye Sun vô cùng đáng ghét.

Sao không dám trực tiếp tới gặp mình mà lại trốn ở sau lưng Park Jimin lén la lén lút mách lẻo.

Park Jimin nhìn Oh Se Young, lạnh băng nói "Chuyện của vợ tôi, tôi tới xử lý, có vấn đề gì sao?"

Oh Se Young ngồi xuống, dương khóe miệng lên, "Không thành vấn đề. Chẳng qua em không nghĩ tới, thì ra anh lại thích chạy khắp nơi để che chở cho cô ta đến vậy. Chắc đàn ông trên đời này đều thích loại phụ nữ nhu nhược yếu đuối như cô ta có phải không?"

Park Jimin nhìn bộ dạng châm chọc của Oh Se Young khi nói về Go Hye Sun, gằn giọng "Tôi thấy chắc cô đã quên mất bài học lần trước rồi phải không?"

Lại còn dám mỉa mai cười cợt vợ của anh ngay ở trước mặt anh, cô ta đúng là chán sống rồi.

Oh Se Young dừng một chút, nhưng ngay sau đó lại cười lớn, " Em nào dám? Anh lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhà em nào chống đỡ nổi?"

"Cô không dám?"đôi mắt Park Jimin trở nên sâu thẳm, u ám: "Nhưng tôi cảm giác thế nào cũng thấy trên đời này không có chuyện gì là cô không dám làm?"

Oh Se Young nhìn anh, phát hiện ánh mắt của anh lạnh băng, lãnh khốc vô tình. Chỉ cần nhớ lại chuyện ồn ào dạo trước, gia đình của cô ta tan nát, tập đoàn thì rối loạn thì cô ta đã cảm thấy sợ hãi. Cô ta không muốn phải trải qua những ngày tháng đen tối như thế nữa..

Oh Se Young biết mình không thể trêu chọc nổi Park Jimin.

Nhưng bản thân lại không cam tâm nhìn anh bảo vệ Go Hye Sun như vậy.

Bởi vì lúc trước, anh chưa từng che chở cho cô ta như vậy bao giờ.

Cô ta tủi thân nói: " Em chỉ muốn đến thăm mẹ của cô ta. Em không muốn nhìn thấy anh ở bên cạnh Go Hye Sun nên mới đi tìm mẹ cô ta, hy vọng bà ấy có thể khuyên Go Hye Sun rời xa anh, em không biết em đã làm sai chỗ nào, em chẳng làm gì tổn hại Go Hye Sun, mà lại cho Go gia lợi ích mà họ cả đời có mơ cũng không có được, cái này thì có gì không được? Nhưng anh vì chuyện này mà lại tới tìm em để hỏi tội, Park Jimin, anh không cảm thấy anh rất quá đáng sao?"

Cô ta đổi trắng thay đen, như thể cô ta là người vô tội trong chuyện này, mà người sai là Park Jimin và Go Hye Sun.

Park Jimin nhìn người phụ nữ này, lạnh lùng nói " Cô làm những chuyện dư thừa này, rốt cuộc có mục đích gì?"

Có mục đích gì ư?

Oh Se Young nhìn về phía anh, " Từ trước đến giờ em chỉ muốn được ở bên anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Rốt cuộc em có điểm nào không bằng Go Hye Sun?"

Oh Se Young nói xong, đứng lên, đi về phía Park Jimin, thương tâm nói tiếp, "Coi như lúc anh bị thương em hèn nhát chạy trốn thì em cũng đã xin lỗi anh rồi. Bây giờ anh và cô ta đã ly hôn rồi mà cô ta vẫn còn quấn lấy anh, anh còn đem cô ta đi gặp Lão thủ trưởng. Anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không? Trên đời này, trừ anh ra, em chưa từng yêu ai, hy sinh vì ai như anh. Anh dựa vào cái gì mà không thích em?"

Nói xong lời cuối cùng, thái độ của Oh Se Young đã có chút ít hùng hổ dọa người, cô ta cảm thấy mình đã phải chịu ấm ức quá lâu rồi.

Chương trước Chương tiếp