| QUYỂN II |KIẾP NÀY EM NGUYỆN YÊU ANH《PARK JIMIN》° HOÀN ° - chương 193

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Ở Park gia, khách mời đều đã giải tán, mọi người rốt cuộc được thanh nhàn.

Go Hye Sun tựa vào trong lòng Park Jimin, giúp anh xem sách, thi thoảng lại nhìn lén anh. 

Ngực của anh phảng phất như một cái lò sưởi lớn, làm cho người ta rất thoải mái, ấm áp tan biến mỏi mệt, dần dần Go Hye Sun bắt đầu buồn ngủ. 

Jimin nói " Em nhìn lén anh làm gì?" 

Trước khi ngủ anh nhất định phải đọc sách, nếu không không ngủ được. 

Go Hye Sun nhìn Park Jimin, không trả lời, mà hôn một cái lên mặt anh. 

Park Jimin nhìn vợ mình, dương khóe miệng lên, cúi đầu xuống, đáp lại cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. 

Bên ngoài vẫn mưa ngập trời, nhưng trong phòng ngủ nhiệt độ lại không ngừng tăng lên. 

-

Sáng ngày hôm sau, lúc Min Yoongi rời giường, hai người kia còn chưa thấy mặt đâu. 

Mưa đã tạnh, Min Yoongi ra sân sau, nhìn thấy Min Ro Mi đang chơi đó. 

Quản gia đi vào, hỏi Min Yoongi " Thưa cậu, có người tới tìm cậu." 

"..."

Yoongi đáp một tiếng, nói với quản gia "Giúp tôi trông Ro Mi." 

"Được." 

Min Yoongi đi ra, nhìn thấy No Min Woo đứng trong phòng khách, không nhịn được sửng sốt một chút. 

Mình và No Min Woo không quen biết, nhưng biết hắn là chồng của Oh Se Young, lúc này đến tìm mình là có ý gì? 

Chỉ có điều, Min Yoongi là một người luôn rất trầm ổn, mặt không đổi sắc cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì. 

Coi như anh ta có ngủ với vợ người ta, bị người ta tìm tới cửa, anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh. 

Yoongi chủ động mở miệng hỏi " Anh No tìm tôi có việc gì không?" 

No Min Woo nhìn thấy Min Yoongi đi tới trước mặt mình, trong nháy mắt bị khí tức trên người của người đàn ông đối diện áp đảo. 

Khó trách Oh Se Young lại thích người đàn ông này như vậy, bản thân mình và anh ta chênh lệch quả thật chênh lệch quá lớn. 

Min Woo mở miệng nói "Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nói chuyện của Se Young một chút." 

Yoongi ngồi xuống, nhìn No Min Woo, trầm mặc mấy giây rồi mới nói " Anh ngồi đi." 

Min Yoongi ngồi ở chỗ đó, chẳng qua là một tư thế ngồi, lại có một loại cảm giác áp đảo cao hơn hết.

Min Woo có chút câu nệ ngồi xuống, nói với Min Yoongi "Hôm nay tôi đến tìm anh, là muốn nói chuyện của Se Young."

Yoongi sợ hắn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lên tiếng thanh minh nói, "Chuyện của tôi và vợ anh đã sớm kết thúc, vợ anh đã không liên quan gì đến tôi không cần tới hỏi tôi làm gì."

Thích Oh Se Young cũng là chuyện đã rất lâu rồi, nửa năm qua này, anh ta không hề có liên hệ với Oh Se Young, càng không có chú ý đến chuyện của cô ta.

Min Woo nhìn Min Yoongi, hèn mọn mà nói " Cô ấy rất thích anh, anh biết không?"

Trước khi ly hôn, nguyện vọng lớn nhất của hắn, chính là muốn Oh Se Young sau khi ly hôn hắn, có thể có được hạnh phúc như cô ta mong muốn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể an tâm.

Yoongi cười nói " Anh No hôm nay là tới truy cứu quá khứ của tôi và vợ anh sao? Mỗi một người đều có quá khứ, có truy cứu tới cũng không có ý nghĩa."

Min Woo cúi đầu, "Không phải vậy đâu, tôi chỉ muốn nói, tôi và cô ấy sắp ly hôn rồi. Cô ấy lại rất thích anh, hi vọng sau này anh và cô ấy ở bên nhau, anh có thể đối xử tốt với cô ấy một chút. Tôi không xứng làm một người chồng tốt, là tôi có lỗi với cô ấy."

"..."

Min Yoongi có chút ngoài ý muốn mà nhìn No Min Woo, nếu như anh ta không có nghe lầm, ý tứ của No Min Woo là muốn mình đối xử tốt với vợ của anh ta?

Chuyện này nghe có hoang đường quá hay không?

Min Yoongi căn bản không nghĩ tới, một người đàn ông lại có thể nói ra chuyện này.

Yoongi nói " Anh đang nói đùa sao? Bây giờ Oh Se Young là vợ của anh, anh lại hy vọng tôi ở bên cạnh vợ mình?"

Người đàn ông này phải yêu Oh Se Young nhiều đến thế nào mới có thể nói ra một chuyện mất hết tôn nghiêm đàn ông như thế này?

Có người nào, lại đem vợ mình chắp tay nhường cho người khác?

" Cô ấy không thích tôi." Min Woo nói "Tôi chưa đủ tốt, cũng không xứng với cô ấy, người giống như ấy đáng nhẽ phải có một người chồng tốt hơn tôi. Cho nên, tôi hy vọng anh có thể thay tôi yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy."

"..."

Yoongi nở nụ cười, trực tiếp cự tuyệt nói "Được rồi, anh đừng nói với tôi những thứ này, vợ của anh thì tốt nhất anh nên tự đối xử tốt với cô ấy. Về phần những yêu cầu này, xin lỗi, tôi không làm được."

Min Woo kinh ngạc nhìn Min Yoongi, " Chẳng nhẽ anh không còn yêu cô ấy sao? Không phải anh cũng thích Se Young sao?"

"Tôi thích Oh Se Young là chuyện từ rất lâu trước rồi, bây giờ tôi đối với vợ anh ngay cả một chút hứng thú cũng không có. Còn nữa... Coi như hai người có ly hôn, tôi cũng sẽ không đến với vợ anh. Cho nên nếu như anh thật sự yêu vợ mình thì hãy giữ cô ấy ở bên mình!"

Min Yoongi nhìn ra được, No Min Woo rất yêu Oh Se Young.

Lúc trước cảm thấy Oh Se Young gả cho hắn là một loại trừng phạt, bây giờ nhìn lại, ngược lại No Min Woo mới là người bị Oh Se Young dày vò.

Sớm biết như vậy mình đã không động vào Oh Se Young rồi.

Min Yoongi cũng không nghĩ tới, có một ngày cần phải ở chỗ này đối mặt trường hợp như vậy.

No Min Woo nhìn lấy Min Yoongi, Yoongi đưa ra chủ ý, " hai người đã có con rồi thì hãy cố gắng sống qua ngày với nhau. Tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến Oh Se Young! Một điểm này, tôi có thể bảo đảm."

No Min Woo nhìn thấy ánh mắt chân thành của Min Yoongi, hắn sửng sốt một chút rồi gật đầu.

Hắn vẫn cho là, Oh Se Young và Min Yoongi vẫn còn yêu nhau.

Không nghĩ tới, Min Yoongi lại không có thích vợ mình chút nào.

No Min Woo nhìn Min Yoongi, tâm tình có chút phức tạp, muốn nói cái gì, nhưng nói không ra lời.

Lúc Park Eun Ji từ trên lầu đi xuống, đúng lúc thấy No Min Woo rời đi, ngồi xuống, chị quay sang hỏi Min Yoongi "Đây không phải là chồng Oh Se Young sao? Làm sao lại tới tìm cậu?"

Yoongi cười nói "Một chút chuyện đàn ông với nhau thôi. Em đi xem Mi Mi thế nào đã."

"Ừ, đi đi."

-

Go Hye Sun vẫn còn chìm trong giấc nồng say.

Tối hôm qua đối với cô mà nói, khả năng quá hạnh phúc, cho nên liền trong mơ, cũng mơ thấy cảnh anh cầu hôn mình.

Cô mệt lả ngủ thiếp đi, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy mình bị Park Jimin ôm ở trong ngực.

Cô nhếch mép lên, nhìn người bên cạnh rồi hôn trộm lên mặt của anh một cái.

"Tỉnh rồi à?" Vốn tưởng rằng Park Jimin còn đang ngủ, kết quả, anh còn tỉnh trước rồi.

Hye Sun nói " Em tưởng anh đang ngủ."

" Em nghĩ rằng anh giống con heo ham ngủ như em sao?" Jimin nhìn cô, dịu dàng hỏi "Đói bụng chưa?"

"Cũng chưa đói lắm."

Jimin ôm cô, "Chúng ta ngủ thêm một lúc nữa đi?"

"Không được đâu?" Hye Sun nhìn đồng hồ, "Trễ lắm rồi, nếu không rời giường, sẽ bị chị Eun Ji cười vào mặt đấy."

Jimin nói " Chị ấy cười cái gì chứ? Chị ấy còn đang mong chúng ta ngủ thêm nữa ý."

Dù sao Park Eun Ji giống như bà Park, chỉ mong bọn họ sớm có một đứa con.

Go Hye Sun "..."

Xem ra, chồng của cô đã là con giun trong bụng Park Eun Ji rồi!

Chỉ là, coi như anh đã nói như vậy, Go Hye Sun vẫn rời giường.

Nếu ở biệt thự Serendipity thì còn đỡ, trong nhà không có ai, muốn ngủ như thế nào cũng được, nằm ở trên giường cả một ngày cũng không sợ.

Nhưng ở chỗ này cô vẫn phải rất cố kỵ.

sau khi Go Hye Sun rời giường, từ trên lầu đi xuống, cảm giác chân mình mềm nhũn ra.

Tối hôm qua là sinh nhật của Park Jimin, anh đối với cô một chút cũng không có thủ hạ lưu tình.

Go Hye Sun đi tới cầu thang, nhìn thấy Min Yoongi đang nói chuyện với Min Ro Mi.

"Chị Sunnie ơi!" Ro Mi nhìn thấy Go Hye Sun, vẫy tay gọi cô.

Chương trước Chương tiếp