Rebel - Kẻ nổi loạn [Fanfiction Descendants - Once Upon A Time] - Chapter 5

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Cho con tác giả khoe lại cái moodboard tự làm nào =)) Và cái quote trên moodboard nằm ở trong chapter này đó nghe. Ai tìm được thì Chapter 6 sẽ dành riêng cho người đó =)))

------------------------------------------------------------

Lily's POV

Một buổi sáng ở Auradon Prep nhanh chóng trôi qua.

Chẳng có gì nhiều. Không khí ở Auradon thật là nhàm chán. Tất cả mọi người đều tuân theo luật lệ. Không ai có ý định phá chúng cả. Không có lấy bóng dáng của một kẻ nổi loạn. Tất nhiên, trừ tôi và đám học sinh hôm qua ở lớp Remedial Goodness.

Và cũng không có lấy một dấu hiệu của phép thuật.

Biết sao được, tôi có đến từ cái thế giới cổ tích hoặc-bất-cứ-thứ-gì-họ-gọi-nó đâu. Có khi họ đang làm phép trước mặt tôi nữa kia.

Rồi một thằng cha bảnh chọe đụng vào tôi. Cậu ta tên là Chad Charming (Wtf? Nó còn không phải là một cái họ nữa), và cậu ta lảm nhảm gì đó về con của các nàng công chúa quyền lực nhất, rồi blah blah blah cái gì mà Very Important Princesses nữa. Ew, tôi còn được mời tham gia nữa chứ! What the f*ck, man? Chúa ơi, tôi là một kẻ nổi loạn đấy. Và tôi đặc biệt ghét màu hồng.

Để tôi nói cho mà nghe này.

Mah name is no. Mah sign is no. Mah number is no. So you need to let it go, byatch! Let it goooooooo.

Nhưng thằng fyckboy đó nhất định cứ đeo bám đến khi tôi cho gã một câu trả lời không-tiêu-cực. Vậy nên tôi đành ậm ừ cho qua.

Tôi chán ngấy cái bọn chảnh chọe lắm rồi. Nhất là bọn ảo tưởng mình là công chúa. Nhưng trong trường hợp này, bọn chảnh chọe ở Auradon Prep đúng là công chúa thật, và điều đó càng làm tôi ghét bọn chúng hơn. Và cả cái ngôi trường mới này nữa.


Đến giờ ăn trưa. Tôi xuống căng tin và lấy đồ ăn cho mình. Xong xuôi, tôi nhìn quanh. Mỗi khi tôi đi qua một bàn nào đó, những học sinh đều thì thầm, và khi tôi quay đầu lại thì họ im bặt.

Tôi chỉ cười thầm, những lời đó có là bao. Tôi đã từng phải chịu đựng nhiều hơn thế.

Năm tôi lên cấp 2, nhà Page ép tôi phải trở thành người học giỏi nhất lớp. Tôi thực sự cố gắng, nhưng họ vẫn không buông tha cho tôi. Những lần tôi bị điểm A-, họ đều quát tháo, thậm chí là đánh đập tôi. Bạn bè ở lớp khinh bỉ tôi, vì họ cho rằng tôi quá hoàn hảo. Có một lần, tôi từng bị bạn bè đánh hội đồng đến gãy tay. Về đến nhà, "ông ta" lại quát tháo tôi vì tội về nhà muộn, và nhốt tôi vào trong phòng. Tôi đã phải nhịn đói cả đêm.

Và bạn biết vì sao tôi lại bỏ trốn rồi đấy. Sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Khi bạn phải chịu đựng một thứ gì đó quá sức, rồi cũng có lúc bạn bỏ lại tất cả phía sau và mặc kệ tất cả. Như tôi, tôi đã từ bỏ cái quá khứ vinh quang, đầy thành tích kia và bước chân vào thế giới của những kẻ nổi loạn.

Tôi có còn muốn chiến thắng không? Có, tính tôi vốn hiếu thắng mà.

Nhưng tôi chiến thắng vì bản thân mình, chứ không phải vì cái gia đình dơ bẩn kia, những con người ép tôi chiến thắng vì họ. Tôi nổi loạn vì đó là một phần của con người tôi. Tôi chiến đấu vì bản thân mình.

Ít ai biết được quá khứ của tôi. Họ cho rằng khi tôi là một kẻ nổi loạn, tôi không hề có phiền ưu nào khác. Điều này cũng đúng, vì tôi kệ mẹ đời. Nhưng, đó cũng là vì tôi chưa bao giờ kể cho ai về quá khứ của mình. Mà nếu tôi có kể thì...

Sẽ có ai quan tâm chứ, nhỉ? Sau cùng, tôi cũng chỉ là một kẻ nổi loạn. Điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, rồi số phận đã cho tôi cơ hội để sống thật với chính mình. Vậy nên quá khứ cũng chẳng quan trọng nữa.


Trong phòng ăn chỉ có hai bàn duy nhất còn chỗ. Đó là bàn của Emma Swan và hội học sinh nổi loạn hôm qua.

Tôi đâu có ngu mà ra ngồi với Emma chứ. Đương nhiên, tôi tiến tới bàn của hội nổi loạn và hỏi:

- Này, còn chỗ không?

Gã to con tóc dài trong hội bỗng đứng lên và lườm tôi:

- Này cô gái, mày nên biết rằng đây là bàn của hội VK, và chỉ có bọn tao thôi. Bọn tao không tiếp...

- Không sao đâu Jay. - Mal, người hôm qua vừa đánh nhau với tôi lên tiếng. - Cô ấy có thể ngồi.

Và tôi ngồi xuống đó, bắt đầu bữa ăn của mình.


Mal's POV

Hội VK cũng tôi có các quy tắc khi cho ai đó ngồi cùng bàn ăn với mình.

Thứ nhất, bạn phải là một kẻ nổi loạn.

Thứ hai, bạn phải là một trong các anh chị tiền bối, một người từng là kẻ nổi loạn.

Thứ ba, bạn phải là VK.

Chỉ cần đáp ứng một trong các yêu cầu trên là bạn có thể ngồi cùng.

Đương nhiên, nếu không đáp ứng được, hãy biến mẹ đi. Chúng tôi sẽ không chấp nhận bạn.

Lily Frost không phải là kẻ-nổi-loạn-đầu-tiên-không-phải-là-người-trong-hội-VK mà tôi từng cho phép ngồi cùng bàn. Nhưng, cô ấy là người mà tôi ấn tượng nhất từ trước đến giờ. Một người có sức khỏe để đánh lại một đứa con của Rồng như tôi chắc chắn không phải là ngườ bình thường. Và tôi nghĩ rằng mình sẽ cần cô ấy cho nhiệm vụ, mục đích duy nhất của chúng tôi khi tới Auradon Prep.

- Vậy, cậu là con của ai? - Tôi bắt chuyện.

- Ừm... là sao?

- Cái cách mà cậu đánh lại tôi hôm qua, nó khác với mọi người. Hầu hết tất cả đều thua tôi. Hẳn cậu là con của một ác nhân vĩ đại nào đó mà chúng tôi không biết, hay cậu là phù thủy, có phép thuật như tôi chẳng hạn.

- Ờ... tôi là con gái Ingrid. Bà Chúa Tuyết.

- Ingrid? Hình như bà ta cũng không phải ác nhân... - Jay nói.

- Có đấy, và tin tôi đi, bà sẵn sàng gieo lời nguyền Shattered Sight bất cứ lúc nào. Các cậu biết lời nguyền đó nguy hiểm đến mức nào rồi đấy.

- Oh. Vậy... cậu có phép thuật băng à? Như mẹ cậu... và chị em họ của cậu, Elsa ấy. - Evie nói.

- Và tại sao tóc cậu lại màu nâu chứ không phải màu bạch kim như người có phép thuật trong gia tộc? - Carlos thêm vào.

- À, không. Phép thuật của tôi yếu lắm. Thi thoảng nó cũng bùng phát. Còn việc tóc nâu á, tôi nhuộm đấy. Tôi không thích màu bạch kim cho lắm. - Lily trả lời.


Một VK. Một người có phép thuật, dù hơi yếu nhưng có thể tạm chấp nhận. Một kẻ nổi loạn mưu mô, kinh nghiệm. Hmm, đã đến lúc tôi cho cô ấy vào hội rồi.

- Lily. Cậu có muốn trở thành một trong số bọn tôi không?

- Cậu điên à, Mal? Như vậy cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ biết về... Thêm nữa, nếu bố mẹ của chúng ta biết thì sao?

- Mình biết. Không sao cả. Dù sao thì chúng ta cũng cần thêm càng nhiều sự trợ giúp càng tốt, phải không?

- Được thôi. Đằng nào thì đây cũng là hội học sinh nổi loạn duy nhất trong trường. Vả lại, tôi cũng không muốn tham gia vào cái hội công chúa hường phấn chảnh chó kia. - Lily nhún vai.

- Vậy thì, chào mừng tới với hội VK, Lily Frost.

Nói đoạn, tôi quay sang Jay và Carlos:

- Chuẩn bị đồ dùng đi, hai cậu. Chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch đêm nay.

- Kế hoạch gì? - Lily khó hiểu.

- Ồ, cậu sẽ biết sau thôi, VK à. Giờ thì chúng ta nên ăn thôi, đồ ăn cũng sắp nguội rồi đó. - Evie nói.

Có thể nói, khả năng thành công trong nhiệm vụ bí mật này đã tăng lên. Sớm thôi, khi Cuốn Sách Cổ Tích thuộc về chúng tôi, mọi thứ sẽ thay đổi. Cái ác sẽ thống trị thế giới, các ác nhân sẽ có hạnh phúc riêng của họ và chúng tôi sẽ được tự do nổi loạn, và không có luật lệ nào có thể ràng buộc chúng tôi.

END CHAPTER 5

(Không liên quan: #FyckYeahMahBirthday=))) )

Chương trước Chương tiếp