- Roku17 Interlude Ii Ky Uc Ve Qua Khu

Tùy Chỉnh

Tôi— Eve được đưa đến nhà Ignite khi vừa mới lên 9 tuổi.

Trước đó, tôi sống cùng với mẹ tôi, một người dân bình thường, vì vậy, khi tôi biết rằng mình có dòng máu của gia tộc Ignite, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tất nhiên, đây cũng là lúc tôi gặp chị gái cùng cha khác mẹ của mình, Lydia Ignite.

“Con đến rồi à? Lydia.”

Vào ngày hôm đó, cha tôi, Azel Le Ignite, giới thiệu tôi với chị gái Lydia.

Lúc đó, chị Lydia mới 14, 15 tuổi. Chị ấy có mái tóc dài màu đỏ rực và đôi mắt màu tím— xét về ngoại hình, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được mối quan hệ huyết thống giữa chị ấy và tôi.

Khi chị Lydia lần đầu nhìn thấy tôi, chị ấy tròn mắt ngạc nhiên. Dường như chị ấy không ngờ rằng mình bỗng dưng có một cô em gái cùng cha khác mẹ.

“...Cha, em ấy là ai vậy...?”

“Kể từ hôm nay, con bé cũng sẽ là một thành viên của gia đình chúng ta.”

Người cha không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lydia mà tự mình đưa ra quyết định.

“Mặc dù nó là con hoang được sinh ra ở một nơi bần hèn nhưng dòng máu cao quý của ta đang chảy trong người nó. Công việc chăm sóc và giáo dục con bé này giao lại cho con. Con phải cố gắng rèn luyện nó thành một công cụ có thể sử dụng được.”

Sau khi bỏ lại những câu này.

Cha tôi ngay lập tức rời văn phòng.

Từ đầu đến cuối, ông ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi.

“..........”

“..........”

Sau đó là khoảng thời gian im lặng giữa chị Lydia và tôi, hai người duy nhất còn lại trong phòng.

“Etou... nên nói là chúng ta thật may mắn khi gặp được nhau nhỉ...?”

Một lúc sau, chị Lydia, người không thể chịu đựng được sự im lặng nữa, đã chủ động nói chuyện với tôi.

“Anou... Vì em là con gái của cha, có nghĩa là em là em gái cùng cha khác mẹ của chị, đúng không?”

“........”

“Ahaha, chị cũng khá sốc... Cha chưa bao giờ nói với chị rằng chị có một đứa em gái...”

“.........”

“Tuy nhiên, mong được em chiếu cố nhiều trong tương lai. Chị là...”

Để giải quyết rào cản nhanh nhất có thể, Lydia thân mật chào hỏi tôi, cố gắng bắt tay tôi. Tuy nhiên—

“Chị không cần đặc biệt tự giới thiệu bản thân.”

Tôi lạnh lùng hất bàn tay ra, và dùng những lời lẽ cay độc để vạch ra ranh giới với chị ấy.

“Tôi không quan tâm đến chuyện của chị. Tôi không có lựa chọn nào khác. Sau khi mẹ tôi qua đời... tôi chỉ có thể đến ngôi nhà này...”

Nhìn thấy thái độ từ chối xa lánh người khác của tôi, Lydia hít một hơi, ngay sau đó chị ấy lộ ra vẻ mặt đồng cảm.

“Tên chị là Lydia, phải không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào chị ấy, liên tục nén những lời nguyền rủa từ trong trái tim vặn vẹo của mình.

“Tôi giống như là『 đứa trẻ dự phòng 』của chị. Em gái ruột của chị đã chết vì bệnh vào tháng trước... tên là Aries nhỉ? Tôi được đưa đến để thay thế cô ấy.”

Phải, tôi được đưa đến nơi này bằng một cách nào đó, chỉ để thay thế Aries. Họ thậm chí còn không cho tôi thời gian để đưa tang cho người mẹ đã mất của tôi trong một vụ tai nạn cách đây vài ngày.

Ngay khi tôi nói ra cái tên Aries đó.

“........!”

Không rõ vì lý do gì, toàn bộ khuôn mặt của Lydia đều lộ ra vẻ đau buồn. Tôi có thể thấy rằng khuôn mặt chị ấy đầy vẻ tiếc nuối và khó chịu.

Nhưng tôi phớt lờ những biểu cảm trên mặt chị ấy, và nói một cách thờ ơ.

“Hức... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì nếu chị yêu cầu. Dù sao... tôi... tôi cũng chẳng còn gì cả... tôi...”

Khi đang nói chuyện, bỗng mũi tôi bỗng trở nên chua xót.

Cơ thể tôi bắt đầu run lên không tự chủ được, hai mắt đỏ bừng và nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Oa... oooo... Mẹ, mẹ...”

Tôi biến sự lo lắng, phiền muộn từ trong trái tim thành những giọt nước mắt và những lời thổn thức.

Giờ tôi mong manh đến mức có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Đừng sợ.”

Nhưng Lydia đã ôm tôi một cách dịu dàng như vậy.

“……Hơ?”

“Em không phải không còn gì cả. Em sẽ ở đây từ hôm nay. Em sẽ là em gái chị.”

“............”

“Từ nay về sau chị sẽ bảo vệ em... Lần này chị nhất định sẽ bảo vệ em. Vậy nên em không cần phải sợ nữa...... hãy nghỉ ngơi thật tốt...”

“...Oa... Oa...”

Tôi khóc nức nở và bám vào ngực chị Lydia.

Chị Lydia hạ giọng và hỏi tôi đang khóc trong vòng tay mình.

“Em có thể cho chị biết tên của em được không...?”

Sau đó—

“...Eve... Tên của em là... Eve ...”

“Ra vậy... Mong em sau này sẽ chiếu cố cho chị nhiều hơn, Eve... em gái mới của chị.”

Lydia ôm tôi đang thút thít một cách nhẹ nhàng—

Đây là lần đầu tiên tôi gặp chị Lydia.

Nhìn lại ngày hôm đó, tôi chỉ có thể nói rằng đó là một trong số ít những ngày có thể gọi là hạnh phúc trong cuộc đời đầy bất hạnh của tôi.

Bởi vì cuộc sống mới của tôi tại nhà Ignite không có gì khác ngoài nỗi đau.

Vì máu của dân thường chảy trên cơ thể tôi, tôi bị người khác bỏ mặc.

Cha tôi chỉ coi tôi như một quân cờ hay công cụ dự phòng, ông ấy luôn thờ ơ với tôi.

Mang cái tên Ignite không chỉ mang lại cho tôi những trách nhiệm và áp lực lớn mà những người khác đặt nhiều kỳ vọng vào tôi. Nhưng, thật may là có Onee-chan... Thật may là có Lydia-oneechan ở đây nên tôi có thể nghiến răng chịu đựng. Để có được sự cứu rỗi của chị ấy.

——Eve, chị tin vào danh hào của nhà Ignite. Mặc dù công lý và lý tưởng của Ignite đã bị mọi người lãng quên từ lâu, nhưng một ngày nào đó, chị sẽ làm cho nó sống trở lại.

Onee-chan quả là một người có tấm lòng cao thượng...

——Eve, em thực sự rất có tố chất. Có lẽ em sẽ trở thành một pháp sư giỏi hơn cả chị trong tương lai.

——Chỉ cần em ở bên cạnh chị… chị tin rằng một ngày vào đó có thể vực dậy gia tộc Ignite. Em có thể cho chị mượn sức mạnh của em được không?

Chị ấy luôn ủng hộ tôi và rất đánh giá cao tôi...

——Đi chết đi.

——Đừng hòng làm hại em gái của ta.

——Nếu ngươi nhất quyết muốn khiêu chiến thì ta sẽ là đối thủ của ngươi.

——Đừng lo... Eve...

——Chị sẽ... bảo vệ em... bởi vì chị là... thành viên của gia tộc Ignite...

Chị ấy luôn sát cánh bên tôi và bảo vệ tôi...

——Eve. Em là cô bé tốt bụng... em là niềm tự hào của chị.

Và chị ấy thực sự rất dịu dàng.

——Một pháp sư chân chính của nhà Ignite... là luôn đi theo con đường mà mình tin là đúng...

——Thực ra, chuyện này không liên quan gì đến gia tộc...

——Quan trọng là em muốn quyết định như thế nào trong cuộc sống...

——Em phải nhớ kỹ điều này...

Onee-chan thực sự đã dạy tôi rất nhiều điều quan trọng.

Tôi liên tục nhìn theo bóng lưng của Onee-chan và phấn đấu.

Onee-chan là một pháp sư tuyệt vời. Là một quý tộc chân chính và cao quý. Chị ấy là một người chị mà tôi vô cùng tự hào.

Tôi rất ngưỡng mộ chị ấy.

Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó tôi có thể trở thành một người giống như chị ấy—

Vì vậy, tại thời điểm đó tôi đã có một ước mơ như vậy.

——Mình sẽ kế thừa ước mơ mà Onee-chan mà đã giao phó......!

——Mình chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư xuất sắc như Onee-chan... và trở thành một thành viên chân chính của gia tộc Ignite...! vì vậy……!

——Nhưng……

Tôi đã quên lời hứa quan trọng đó—

“..............................”

Tôi ngồi bó gối một mình trong góc phòng mờ mịt, bơ phờ và chán nản.

Tôi không làm gì cả, chỉ đắm chìm trong những hồi ức của quá khứ.

Không cần biết đó là suy nghĩ hay hồi tưởng...

Đối với tôi bây giờ, nó đã trở thành một câu chuyện hoài niệm rất lâu của quá khứ——
_________________________________________